Ta dùng bạch lăng Hoàng đế ban để tự vẫn, nhưng dây lại đứt ngay giữa chừng.
Hoàng đế ngạc nhiên nhìn sợi dây, rồi quay sang ta.
Ta vội nói: “Hay là, ban cho ta chén độc tửu đi?”
Không đợi Hoàng đế phản ứng, ta nhanh tay đoạt lấy chén độc trong tay hắn.
Nhưng uống xong, chờ mãi mà chẳng thấy độc phát tác.
Ta đành rút chủy thủ ra, quay sang Hoàng đế quả quyết:
“Lần này, ta chắc chắn không thất bại!”
Nói xong, ta đâm chủy thủ vào ngực.
Ai ngờ, lưỡi dao lại rụt vào cán, kẹt cứng không đâm được!
Ta lấy trâm vàng ra thử cạy, nhưng vô ích.
Ngước lên nhìn Hoàng đế thấy mặt hắn đã đen như đáy nồi, ta chỉ biết cười gượng, lòng thầm trách không biết tên cẩu nô tài nào lại dâng cho ta bộ “công cụ t ự s á t” vô dụng thế này!
Ta thở dài, nói: “Bệ hạ, xem ra chỉ còn cách phiền ngài tự tay s i ế t cổ ta thôi.”
Ta nhắm mắt, cố ý duỗi cổ thật dài để ngài dễ ra tay, nhưng mãi chẳng thấy động tĩnh gì.
Đang định hé mắt xem thử thì bất ngờ bị ôm chặt vào lòng.
Một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu:
“Thanh Dung, đừng nhìn.”
Dĩ nhiên, ta không nghe, vẫn lén hé mắt ra một chút.
Ha, đúng là trò hay!
Hoàng đế của ta giờ đây đang quỳ trên đất, bị hai tên phản quân áp giải, mắt đỏ ngầu nhìn ta đầy giận dữ!
Không, chính xác hơn, là nhìn kẻ đang ôm ta trong lòng—Phương Tuân, thủ lĩnh phản quân!
Phương Tuân khởi nghĩa từ Cẩm Châu, chỉ trong vòng nửa năm, đã phá được hoàng cung, thiên hạ nằm gọn trong tay hắn.
Ta và hoàng đế, trở thành đôi quân vương xui xẻo của nước mất nhà tan.
Vốn dĩ, ta và hoàng đế đã chuẩn bị chết cùng nhau để giữ lại chút tôn nghiêm.
Ta dùng bạch lăng, hắn uống độc tửu.
Nhưng giờ đây, hoàng đế bị bắt, còn ta bị thủ lĩnh phản quân ôm chặt trong lòng.
Thế này thì không chỉ mất nước, mà hoàng đế còn phải chịu nhục bị ta “đội nón xanh” trước mặt bao người!
Quá là kịch tính!
1
Giờ đây, ta và hoàng đế đã trở thành cựu hoàng đế và cựu hoàng hậu.
Phương Tuân không giết chúng ta, mà chỉ giam lỏng trong một cung điện nhỏ, hẻo lánh.
Cung nữ hầu hạ ta ngày nào cũng khóc lóc, bảo Phương Tuân là sát thần chuyển thế, đã máu nhuộm kinh thành, đồ sát các gia tộc quý tộc và hoàng tộc.
Ta thì chỉ mong hắn mau chóng ra tay với ta và hoàng đế.
Lần này, có hắn giám sát, bộ “ba món tự sát” kia chắc sẽ không hỏng nữa chứ?
Ta bàn với hoàng đế:
“Hoàng thượng, nếu sau này Phương Tuân ban độc tửu, chúng ta lấy đó làm giao bôi tửu, trước khi chết cũng phải khiến hắn tức tối mà ghen tị, ngài thấy sao?”
Hoàng đế nhìn ta như nhìn kẻ ngốc:
“Phương Tuân phải biến thái đến mức nào mới đích thân tới đây xem hai chúng ta chết?”
Ờ, cũng đúng.
Ta ngồi bên cạnh thở dài thườn thượt.
Hoàng đế vốn đang nằm dài trên giường uống rượu giải sầu, thấy ta buồn bực thì đẩy vò rượu tới trước mặt.
Ta và hắn, đều là những kẻ đau khổ.
Người trong lòng hoàng đế không phải ta, mà là Hoàng Quý Phi.
Từ khi Hoàng Quý Phi vào cung, hoàng đế ngày đêm vui thú với nàng, bỏ mặc triều chính.
Sau khi Phương Tuân khởi nghĩa, triều thần ai nấy đều gọi nàng là “yêu phi họa quốc,” ép hoàng đế phải ban chết cho nàng.
Hoàng đế đành tự tay giết người mình yêu, nhưng cũng chẳng cứu nổi cơ đồ đã lung lay tận gốc.
Còn người trong lòng ta, chính là Phương Tuân.
Ta và hắn từng là thanh mai trúc mã, tình cảm mặn nồng.
Nhưng năm ấy, khi ta bị chỉ định làm hoàng hậu, đã từng hẹn hắn bỏ trốn, mà hắn lại không đến.
Ngày ta được sắc phong làm hoàng hậu, ta quyết tâm quên hắn.
Giờ đây, ta chỉ muốn trước mặt hắn, cùng hoàng đế diễn một màn ân ái, khiến hắn tức chết!
Dù thân tàn ma dại, nhưng thể diện thì không thể thua!
Ta và hoàng đế uống đến say mềm, ôm nhau khóc lóc thảm thiết.
Hoàng đế vừa khóc vừa bảo mình có lỗi với liệt tổ liệt tông, có lỗi với Hoàng Quý Phi.
Ta cũng khóc lóc không kém, chửi cả tổ tông mười tám đời của tên nô tài chuẩn bị sợi bạch lăng vô dụng kia.
Tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, ta nhìn quanh, hoàng đế đã biến mất.
Lúc này, ta mới nhận ra mình đã được cung nữ đưa lên giường, thay quần áo sạch sẽ, còn đắp chăn cẩn thận.
Ta hỏi cung nữ:
“Hoàng đế đâu rồi?”
Cung nữ đáp:
“Phương Tuân mời hoàng thượng đi uống rượu.”
Cái này… chẳng phải là Hồng Môn Yến sao?
3
Quả nhiên, dự cảm của ta không sai.
Khi hoàng đế trở về, sắc mặt đen hơn đáy nồi.
Nghe thái giám kể lại, trong tiệc rượu, hoàng đế bị Phương Tuân và thuộc hạ làm nhục đủ điều.
Không chỉ bị ép làm thơ, hoàng đế còn phải diễn lại vũ điệu “Cổ Thượng Phi Tiên” mà hắn và Hoàng Quý Phi từng sáng tác.
Chưa hết, Phương Tuân còn trực tiếp đội lên đầu hoàng đế một chiếc “nón xanh” chính hiệu, tuyên bố đêm nay sẽ để ta hầu hạ hắn.
Ta lập tức hiểu ý.
Chạy như bay vào phòng, thể hiện lòng trung thành với hoàng đế.
Ta nghiêm túc nói:
“Hoàng thượng, thần thiếp tuyệt đối không để ngài chịu nhục như vậy. Giờ thần thiếp sẽ lấy cái chết để chứng minh lòng mình!”
Hoàng đế nhìn ta, bình thản đáp:
“Ta nghĩ tình cảm giữa chúng ta chưa đến mức ấy.”
Ta trầm tư một lát, rồi hỏi đầy nghiêm túc:
“Hoàng thượng, có phải muốn sống thì không thể tránh khỏi việc… đội nón xanh?”
Gân xanh trên trán hoàng đế nổi lên:
“…”
Ta hiểu rồi, thì ra ngài cũng để bụng chuyện này!
Không chần chừ, ta lao đầu vào cột.
Rầm!
Ta đập mạnh đến mức mắt hoa đầu váng, cây cột nứt ra một đường, nhưng ta không chết ngay tại chỗ.
Rắc!
Hình như cây cột sắp đổ xuống.
Hoàng đế tái mặt, kéo tay ta chạy ra ngoài.
Chúng ta vừa bước ra khỏi sân, tòa cung điện phía sau đã sập ầm xuống đất.
Ta và hoàng đế nhìn nhau, mắt tròn xoe.
Sờ lên trán, chạm vào cái u to tướng, ta ngạc nhiên hỏi:
“Hoàng thượng, chẳng lẽ thần thiếp vừa thức tỉnh Thiết Đầu Công?”
Hoàng đế giật giật khóe mắt, nhìn ta như nhìn một kẻ quái vật.
Hỏng rồi, lại gây họa nữa rồi.
Hoàng đế vốn đã chẳng ưa gì ta.
Ngài từng nói, tìm người hầu hạ cũng phải có chút yêu cầu, còn ngủ với ta chẳng khác nào từ bỏ mọi lý tưởng sống.
Giờ đây, ngài lạnh lùng mỉa mai:
“Hay là đêm nay, khi gặp Phương Tuân, ngươi thử lấy đầu đập cột, biết đâu kéo hắn chôn cùng?”
Ta hào hứng gật đầu lia lịa.
Ý là, chuyện này cứ để ta lo!
Hoàng đế nhìn dáng vẻ đầy tự tin của ta, suýt thì tức đến ngất.
Ngài giơ ngón cái lên, xoay người bước đi, không nói thêm lời nào.
Hoàng đế và ta ngồi trên đống đổ nát, kề vai nhau nhìn mặt trời lặn.
Trước khi cung nhân tới đón ta về Dưỡng Tâm Điện, hoàng đế khuyên:
“Thanh Dung, ta nghĩ rồi, thà sống nhục còn hơn chết vinh. Có lẽ lần này, là cơ hội để ngươi và hắn hàn gắn.”
Nghe vậy, ta chỉ biết thở dài, cảm thấy hết cách với sự si mê của ngài.
Ta nhắc nhở:
“Hoàng thượng, ngài chẳng lẽ quên cha mẹ thần thiếp đã chết dưới tay ai?”
Cha ta là người cương trực, khi Phương Tuân tấn công kinh thành, ông thà chết chứ không hàng.
Cuối cùng, thành mất, người cũng không còn, mẹ ta cũng đi theo cha.
Hoàng đế ngẩn người, rồi đưa tay che mặt:
“Rốt cuộc, là trẫm có lỗi với tất cả các ngươi.”
3
Ta biết, hoàng đế lại bắt đầu nhớ Hoàng Quý Phi.
Ngài thật sự không phải một vị vua tốt.
Từ một triều đại thịnh thế, ngài đã khiến đất nước lụn bại như ngày hôm nay.
Chỉ riêng việc này thôi, ngài đã có thể ghi tên mình vào sử sách các vị hôn quân.
Đêm đến, cung nhân tắm rửa sạch sẽ cho ta, còn lột hết y phục, chỉ quấn ta trong một tấm chăn bông, rồi đưa đến Dưỡng Tâm Điện.
Bên trong điện, ánh nến sáng trưng, màn che dày đặc, bóng người lờ mờ.
Ta thấy Phương Tuân trong bộ long bào màu vàng sáng bước vào.
Hắn ngồi xuống bên giường.
Mười năm không gặp, khí chất lạnh lùng và sát phạt của hắn càng thêm rõ rệt.
Hắn nhìn ta, khẽ nói:
“Thanh Dung, chúng ta quả nhiên vẫn gặp lại.”
Ta cố ý chọc giận hắn, hỏi:
“Phương Tuân, lâu ngày không gặp, sao ngươi lại nhiễm thói xấu thích đội nón xanh cho người khác và chiếm đoạt thê tử của người ta vậy?”
Sắc mặt hắn trầm xuống, quay lưng về phía ta, như đang kiềm chế cơn giận.
Một lúc sau, hắn chậm rãi nói:
“Thanh Dung, nàng vốn nên trở thành thê tử của ta.”
Ta nhếch mép cười nhạo:
“Vậy nên ngươi đội nón xanh cho phu quân ta trước mặt bao người, còn nói những lời làm nhục chúng ta ư?”
Quả nhiên, hắn siết chặt nắm tay, không nói nên lời.
Ta thẳng thừng đề nghị:
“Ngươi muốn làm gì thì làm, sau đó ban cho ta bạch lăng hay độc tửu đều được. Ta thật sự không muốn nhìn danh dự của mình bị ngươi chà đạp.”
Hắn nghiến răng, nói từng chữ một:
“Nàng đừng hòng tìm chết! Nếu ta muốn nàng chết, cần gì phải sai thái giám giở trò trên bộ ‘ba món tự sát’ của nàng”
Thì ra mọi chuyện là do hắn bày trò.
Ta tức đến á khẩu:
“Phương Tuân, ngươi ngăn được ta một lần, chẳng lẽ có thể ngăn ta cả đời? Ta muốn chết, có đến vạn cách để làm!”
Hắn im lặng hồi lâu, bỗng nhiên lên tiếng:
“Thanh Dung, năm xưa bức thư nàng gửi ta đã bị ai đó sửa ngày. Ta không phải vì sợ hãi mà không đến chỗ hẹn với nàng.”
Ta sững người.
Có lẽ hắn nghĩ rằng, nếu hiểu lầm năm xưa được hóa giải, ta sẽ quay lại với hắn.
Nhưng khi ta nhớ đến cái chết thê thảm của cha mẹ, nghĩ về những phi tần và tỷ muội đã tuẫn quốc, lòng ta lại lạnh như băng.
Ta đáp:
“Phương Tuân, ta năm nay đã hai mươi lăm, không còn là thiếu nữ mười lăm tuổi chỉ cần một ánh mắt là có thể bất chấp tất cả mà yêu nữa.
Ngươi biết không? Một người hai mươi lăm tuổi nhìn nam nhân sẽ khác.
Khi mười lăm tuổi, ta chỉ cần một ánh mắt từ thiếu niên là có thể rơi vào tình yêu.
Nhưng khi hai mươi lăm, ta phải cân nhắc người đó có thể mang lại cuộc sống thế nào, mẹ chồng, chị em dâu liệu có dễ chung sống không, giá trị quan có hợp nhau không, rồi mới nghĩ đến việc có yêu người đó hay không.
Phương Tuân, ngươi bây giờ không còn phù hợp với ta nữa. Ta không thể yêu ngươi thêm lần nào nữa.”
Phương Tuân nghe xong, ánh mắt trở nên u ám, dường như không thể chấp nhận sự thật này.
Hắn đứng dậy.
Lặng im hồi lâu, cuối cùng hắn quay lại nhìn ta.
Khuôn mặt hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong mắt lại cháy bỏng cảm xúc khó kìm nén.
Hắn nói:
“Thanh Dung, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian ở phía trước. Đừng nói rằng ta và nàng không phù hợp.”
Hắn đứng cạnh giường nhìn ta rất lâu, bàn tay vài lần đưa lên như muốn chạm vào mặt ta, nhưng cuối cùng lại thu về.
Cuối cùng, hắn rời đi.
Hắn không động vào ta, có lẽ đã nghe lời ta nói, không muốn làm tổn hại danh tiếng của cả hai.
Thế là, ta ngồi dậy, mặc lại quần áo.
Nhìn quanh một lượt, ta cắn răng, đẩy ngã chiếc chân nến cạnh giường.
Ngọn lửa vừa bén lên màn che, không biết từ đâu một bóng người xuất hiện, cầm chậu nước dập tắt lửa ngay lập tức.
Xong việc, bóng dáng ấy biến mất như một cơn gió.
Ta: “???”
Ta đứng dậy, bước qua bước lại trong phòng, gọi thử vài tiếng, nhưng chẳng ai trả lời.
Thế là, không nói hai lời, ta ôm lấy cột nhà và đập đầu vào.
Ai ngờ, đau đớn trong tưởng tượng lại chẳng xảy ra.
Bóng dáng ấy lại xuất hiện, lần này dùng tay chắn trán ta.
Hắn nói:
“Hoàng thượng trước khi đi đã dặn, không để người chết. Người muốn chết, cũng không được.”