Ta và phu quân là thanh mai trúc mã, đã thành thân nhiều năm, tình cảm phu thê sâu đậm.
Nhưng trong một buổi yến tiệc cung đình, ta bị Hoàng đế để mắt tới và bị ép vào hậu cung.
Ta chịu đủ mọi nhục nhã, sống trong sợ hãi, chỉ có thể dựa vào những kỷ niệm ngọt ngào của ngày trước để tiếp tục chịu đựng. Và cuối cùng, ta đã sống qua được khi hắn băng hà.
Tân đế lên ngôi, ta không thể chờ đợi mà lập tức triệu kiến phu quân, mong giả chết để cùng chàng tái hợp.
Phu quân ta, vẫn khoác trên mình bộ y phục trắng, phong thái vẫn thanh nhã như ngọc, không hề thay đổi so với ký ức của ta.
Chàng ấy đứng dưới bậc thềm, cung kính hành đại lễ:
“Thần và Cửu nương đã thành thân nhiều năm, tôn trọng nhau, dưới gối đã có một nam một nữ, gia đình hòa thuận, mong Nương nương thành toàn.”
Khi bữa trưa vừa dọn lên, Hoàng đế đã tức giận bước vào:
“Tên Vệ Tích này thật không biết điều, lát nữa Trẫm sẽ ban chỉ, giáng hắn về Đông Thùy, còn phụ thân hắn cũng sẽ bị bãi chức.”
Ta nhẹ nhàng cười lắc đầu:
“Ngài vừa mới lên ngôi, thăng giáng quan viên đều phải thận trọng, không thể để người khác nắm được điểm yếu. Huống hồ …”
Ta thở dài:
“Việc này là lỗi của ta, chưa thăm dò kỹ càng đã triệu hắn vào cung.
Nhiều năm như vậy, ta không hề biết tình cảnh của hắn, giờ thấy gia đình hắn hạnh phúc, ta … yên lòng rồi.”
Ba chữ cuối cùng ta gần như phải cắt vào tim mình mà thốt ra, chỉ cảm thấy trong miệng toàn vị đắng.
Lương Duẫn thẳng thắn vạch trần ta:
“Làm sao mà yên lòng được? Những năm qua Nương nương đã phải chịu đựng như thế nào, Trẫm há có thể không biết? Huống hồ, tiên đế cố ý không để Nương nương biết tình hình của Vệ Tích.”
Lăng Nương nương.
Phải rồi, tên của ta có chữ “Lệnh”, sau khi nhập cung, tiên đế ban cho ta tước hiệu “Lăng”, có nghĩa là bị giam cầm trong thâm cung, không được tự do.
Sau khi tiên đế băng hà, theo lễ, ta phải được tôn làm Lăng Thái phi, nhưng Lương Duẫn suy nghĩ cho ta nên đã cùng ta bàn bạc và đổi phong hiệu, dùng chữ “Linh”, mang ý nghĩa dòng nước chảy tự do.
Tiên đế đã dùng đủ mọi thủ đoạn để bẻ gãy ta, ta phải chịu biết bao sự lăng nhục, không ít lần cảm thấy sống không bằng chết.
Nếu không vì nhớ thương Vệ Tích, làm sao ta có thể gắng gượng đến bây giờ?
Vì lý do gì mà ta phải khuấy động hậu cung để tồn tại, đến mức đánh mất chính mình?
Nhưng Vệ Tích có tội gì?
“Từ lúc ta nhập cung, đã định sẵn là không còn duyên với hắn nữa. Hắn tái hôn cũng là chuyện hợp lý. Nói cho cùng, ta đã gả cho người khác, ta lấy gì để yêu cầu hắn phải thủ tiết vì ta?”
Lương Duẫn và ta cùng nhau nương tựa trong cung, đương nhiên hắn hiểu nỗi khổ của ta, trong lòng đầy bất bình:
“Nhưng Nương nương bị ép buộc mà! Hơn nữa, Nương nương nhập cung chưa được ba năm, hắn đã có một nam một nữ, như vậy chẳng phải quá nhanh sao?”
Ta mở miệng nhưng không biết nói gì. Sợi dây đã giữ ta đi tiếp bỗng chốc đứt phựt, khiến trái tim ta đau đớn rách toạc, nỗi chua xót tràn ngập khắp cõi lòng.
Thái giám bước vào thông báo:
“Bẩm Bệ hạ, Thái phi nương nương, Tả tướng xin cầu kiến.”
Lương Duẫn hừ lạnh một tiếng:
“Trẫm đang định tìm ông ta tính sổ, vậy mà ông ta lại tự dâng mình tới.”
Lão cáo già Vệ Thịnh này, chắc hẳn đã nghe phong phanh về chuyện ta triệu kiến con trai ông ta nên mới vội vàng đến đây. Bề ngoài là xin tội, nhưng thực chất là đến để bảo vệ an toàn cho cả nhà.
Ông ta từng bước leo lên đến chức Tả tướng, thông minh sắc sảo, luôn biết làm vừa ý vua.
Năm xưa, khi tiên đế để mắt đến ta trong yến tiệc cung đình; yến tiệc chưa kết thúc, ông ta đã sai người giam ta lại trong hậu cung, Vệ Tích quỳ ngoài điện suốt đêm.
Chính lão cáo già này đã vội vàng mang đồ cưới và vài món đồ ta yêu thích dâng lên, sau đó đánh ngất con trai mình và đưa hắn rời đi.
Thứ ông ta dâng lên đâu chỉ là đồ vật, rõ ràng là đã dâng con dâu Vệ gia cho tiên đế, dùng cách này để bảo vệ con trai và gia tộc Vệ thị khỏi bị tổn hại.
Giờ đây, ta đã thành Thái phi, mà tân đế lại là người ta trợ giúp lên ngôi. Trong lòng ông ta hẳn là đang lo lắng nên mới nhanh chóng đến xin tội.
Ta biết trong lòng Lương Duẫn cũng hiểu rõ, nhưng vì bất bình thay cho ta nên mới tức giận. Ta nhắc tân đế:
“Giờ triều đình vẫn chưa được ổn định, lão cáo già này đã bám rễ nhiều năm, Bệ hạ không thể hành động tùy tiện.”
Lương Duẫn gật đầu.
Quả nhiên, Vệ Thịnh vừa vào đã hành đại lễ, không ngừng xin tội, lại còn tỏ vẻ tóc bạc đầy đầu, tiều tụy, có vẻ vô cùng sợ hãi.
Lương Duẫn cười lạnh:
“Tả tướng thật giỏi, dạy con trai cũng rất có bản lĩnh.”
Tả tướng lập tức quỳ lạy:
“Lão thần đáng tội.”
Ta lên tiếng:
“Ngươi quả thực đáng tội. Tân đế mới lên ngôi, bách sự cần làm, có biết bao nhiêu công việc đang chờ ngươi giải quyết, vậy mà lại tới đây thăm dò tâm ý của Hoàng thượng và ta.
Vệ tướng, ngươi phải hiểu rằng, sự thịnh vượng của Vệ gia chưa bao giờ phụ thuộc vào một nữ tử. Làm tốt bổn phận của ngươi mới là điều chính đáng.”
Lương Duẫn thay ta bất bình, nhưng ta không thể để những oán hận trong quá khứ làm rối loạn suy nghĩ.
Lão cáo già này tuy giảo hoạt, nhưng năng lực thì không thể phủ nhận, vì đại cục, vẫn phải giữ ông ta lại.
Huống hồ, chuyện năm xưa, tuy ta oán trách Vệ Thịnh không chống cự mà đã nhanh chóng dâng ta cho tiên đế, nhưng cũng hiểu rằng, nếu cố chấp, chỉ có thể khiến cả hai đều mất tất cả.
Ta không thể nói rằng ông ta làm sai, cũng không thể nói rằng Vệ Tích làm sai.
Trong lựa chọn ấy, họ đều đã chọn con đường thích hợp nhất; và ta, chỉ là con tốt thí tất yếu mà thôi.
Vệ Thịnh nhận ra ta tạm thời không động đến hắn, liền vội vàng rút lui.
Lương Duẫn thở dài, gương mặt tràn đầy thương cảm:
“Nương nương…”
Ta nhắm mắt lại, không đáp. Hắn đành đổi chủ đề:
“Sứ thần Nam Dự đến dâng quà mừng, trong lễ vật có một cặp dạ minh châu thượng hạng, ánh sáng dịu hơn nến rất nhiều, buổi tối dùng để chiếu sáng sẽ thích hợp hơn. Trẫm sẽ sai người mang tới.”
Ta xoa nhẹ thái dương, gật đầu.
Năm đó, để ép ta khuất phục, tiên đế từng giam ta trong phòng tối, tay chân bị trói, tai cũng bị bịt kín suốt mười hai ngày.
Trong suốt thời gian đó, ta không nghe được âm thanh, cũng không nhìn thấy một tia sáng.
Dù không phát điên, nhưng từ đó về sau ta không thể chịu được bóng tối, mỗi đêm đều phải thắp nến đến sáng.
“Phải rồi”
Lương Duẫn cắt ngang dòng suy nghĩ của ta:
“Người đi hòa thân với Tây Đan đã được chọn, là một nữ nô của Yết đình, tự nguyện xin đi hòa thân.
Trước khi vào cung làm nô tỳ, nữ tử đó là con nhà quan, thông thạo văn chương, rất phù hợp.
Nàng ta nói, thà mạo hiểm đi Tây Đan còn hơn làm nô suốt đời trong cung, biết đâu sẽ có cơ hội đổi đời. Quả là người rất có chủ kiến.”
Lương Duẫn cảm thán một câu. Ta thở dài:
“Chỉ sợ đến nơi ấy, cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.”
Đây lại là một món nợ mà tiên đế để lại.
Chiến tranh liên miên, các quốc gia chia cắt. Để duy trì hòa bình trên bề mặt, các nước thường xuyên thông gia.
Tây Đan từng gả một công chúa đến Bắc Lương, được tiên đế phong làm Mẫn Tần.
Sau khi ta nhập cung, nhiều tranh chấp xảy ra, Mẫn Tần không biết nghe theo ai, đã đến trước cửa cung của ta lăng mạ, và đúng lúc tiên đế nghe thấy.
Trong cơn thịnh nộ, tiên đế đã cắt lưỡi nàng ấy, giam vào lãnh cung, và sau này nàng ấy chết ở đó.
Tiên đế tàn bạo, hoang dâm vô độ, làm việc không màng đạo lý, tùy ý hành xử, không quan tâm đến quan hệ với các nước khác.
Ta vốn không muốn hại Mẫn Tần, cũng không có khả năng thay đổi quyết định của tiên đế, nhưng Tây Đan vẫn ghi thù với ta.
Hiện tại, vua của Tây Đan là đệ đệ của Mẫn Tần, nhân lúc chính sự Bắc Lương không ổn định, đã kéo quân tiến vào, ép Lương Duẫn phải giao nộp ta. Lấy danh nghĩa là hòa thân nhưng thực chất là để sỉ nhục.
Lương Duẫn đương nhiên không chịu giao ta, nhưng tiên đế đã làm nhiều việc tàn bạo, Bắc Lương đang trên bờ vực sụp đổ. Tướng quân Bình Vực vẫn đang chiến đấu vất vả với nước Hạ, không thể rút quân.
May mắn thay, tiên đế từng giam giữ ta trong thâm cung, ít người biết mặt. Vì vậy, Lương Duẫn đã bàn với ta, chọn một cung nữ trong cung, giả danh ta, đi Tây Đan hòa thân.
Còn ta, nhân cơ hội đó, sẽ giả chết rời cung, tái hợp với Vệ Tích.
Nhưng bây giờ ta và Vệ Tích đã không còn hy vọng nữa, còn việc hòa thân thì vẫn phải tiếp tục. Lương Duẫn lại chẳng mấy bận tâm:
“Trẫm cũng không muốn để Nương nương đi. Đến lúc đó, trẫm sẽ xây cho Nương nương một cung điện mới, đổi danh phận khác, để Nương nương dưỡng già.”
Ta bị lời nói của Lương Duẫn làm bật cười, nhưng rồi lòng lại trào dâng nỗi chua xót.
Ta mới chỉ ngoài hai mươi, mà đã phải nghĩ đến chuyện “dưỡng già” trong cung hay sao?