09
Khi ta bước vào sân, An thị đang nổi điên.
“Bình thường chẳng ai dám nói hai chữ ‘hoàng hậu’ trước mặt Lăng Dung nương nương cả, việc này… việc này…”
Tiểu quỷ run rẩy, mặt mày hoảng hốt.
Nói ra cũng lạ, năm đó khi ta đi qua cầu Nại Hà, An thị cũng từng đến nhìn ta.
Nhìn thấy ta rồi, nàng không hề tức giận mà chỉ cười cười, giọng khàn khàn thốt lên: “Cuối cùng thì nàng cũng thắng rồi.” rồi xoay người rời đi.
Ở dương gian, sự cố chấp của ta là tiên đế, còn sự cố chấp của An thị là Chân Hoàn.
Có lẽ vì sự khác biệt trong những người mà chúng ta để tâm, nên dù An Lăng Dung thần trí không rõ ràng nhưng nàng chưa bao giờ làm khó ta.
Nhưng nàng lại phản ứng rất mạnh mẽ với hai chữ “hoàng hậu.” Cứ như thể, người khiến nàng đau khổ tột cùng không phải bổn cung, mà chính là gông xiềng của danh phận hoàng hậu từng đè nặng lên nàng.
An thị giờ đây, răng nanh mọc dài, đôi mắt đỏ ngầu.
“Ngươi là ai?!”
Ta vừa định ngăn lại thì Thanh Anh đã nhanh miệng:
“Bổn cung là hoàng hậu của Ô Lạp Na Lạp thị, là thê tử của Hoằng Lịch!”
Tổ tông của ta ơi, ngươi gây chuyện với nàng làm gì chứ?!
An thị nghiêng đầu, như đang suy nghĩ, tìm kiếm trong ký ức xa xưa xem Ô Lạp Na Lạp thị là ai, còn Hoằng Lịch là ai.
“Tứ A Ca… ngươi là kẻ bị nhét cho Tam A Ca nhưng hắn không nhận, rồi bị đẩy cho Tứ A Ca đúng không?”
Thanh Anh không phục:
“Bổn cung xuất thân cao quý…”
Chưa nói dứt lời, An thị đã ngắt ngang:
“Cao quý, cao quý… các ngươi đều là người trên người, chỉ có ta phải chịu nhục nhã… Cớ gì lại hạ nhục ta, cớ gì?!”
Vừa nói, nàng vừa nổi cơn thịnh nộ, khí thế bốc lên cao mấy thước, nàng nghiến răng ken két:
“Ngay cả kẻ nhỏ bé như ngươi cũng dám khinh thường ta!”
Vuốt nhọn của nàng lập tức chộp thẳng vào Thanh Anh!
“Không xong rồi!”
Ta hô lên, An thị trong cơn thịnh nộ thì ngay cả ta cũng không ngăn được:
“Lui nhanh——”
Thế nhưng Thanh Anh dường như không di chuyển nhanh được, chỉ chậm rãi xoay người, được Dung Bội dìu đỡ, An thị lập tức vung vuốt chụp xuống!
“Á!”
Khói bụi cuồn cuộn bốc lên, ta ôm lấy Chân Hoàn cùng đám tiểu quỷ lùi lại mấy chục bước, kéo ống tay áo che mặt.
Đợi cho mọi thứ yên tĩnh trở lại, ta đứng dậy nhìn —
Thanh Anh đứng ngây người tại chỗ, trâm bộ diêu khẽ lay động. Cung nữ trung thành bảo vệ chủ nhân, Dung Bội, và An thị đã cùng nhau biến mất.
“Ngươi vì sao không né tránh?!” Ta quát lớn.
Thanh Anh tủi thân nói:
“Thần thiếp đã né rồi mà…”
“Ngươi không thiếu tay thiếu chân, vậy mà né chậm như thế! Ngay cả mấy kẻ già cả như ta cũng nhanh hơn ngươi!”
Ta liếc nhìn Chân Hoàn với ánh mắt không thiện cảm.
Nàng ta né còn nhanh hơn cả thỏ.
Ta vốn không ưa Chân Hoàn và Thanh Anh, nhưng nếu chuyện xảy ra trong thời gian ta cai quản, tất sẽ liên luỵ đến ta.
Thanh Anh chu miệng lên, tỏ vẻ giận dỗi.
“Thần thiếp sao có thể ôm đầu chạy trốn như kẻ hèn mọn, làm mất thể diện của Hoàng Hậu?”
Tiên Hoàng hậu Nghi Tu và thái hậu Chân Hoàn vừa mới ôm đầu chạy trốn:
“…”
10
Ta chẳng thể đối phó với An thị trong cơn thịnh nộ, đành phải tạm thời né tránh mũi nhọn.
Dung Bội với ta chẳng có liên hệ gì. Nhưng…
“Ngươi mất đi cung nữ chưởng sự của mình, sao lại không thấy lo lắng?”
Ta nhìn Thanh Anh với vẻ mặt điềm nhiên mà thắc mắc. Chân Hoàn ở bên cạnh ta trông như đã quá quen với chuyện này.
Thanh Anh nghiêm túc nói với ta:
“Thái phi ghi hận ta, bắt Dung Bội để hành hạ, chắc chắn sẽ không giết nàng, chúng ta từ từ tính toán, ắt sẽ có cách cứu nàng.”
Ta không nói nên lời:
“Các ngươi đã chết rồi, cung nữ của ngươi sẽ không thể chết thêm một lần nữa đâu.”
Thanh Anh nghe vậy càng có vẻ đắc ý:
“Nếu thế thì lại càng không vội.”
Ta khó tin liếc nhìn Chân Hoàn, trong lòng tự nhủ: Đây là hoàng hậu mà ngươi chọn cho con trai ngươi sao?
Năm xưa khi Tô Bồi Thịnh và Cận Tịch bị phát giác tư tình, Chân Hoàn dù đang mang thai vẫn cố gắng đến Thận Hình Tư thăm hỏi, sợ bọn họ bị kẻ khác ức hiếp.
Dù ta không ưa Chân Hoàn, nhưng cũng hiểu rõ chủ và bộc là một thể.
Việc đầu tiên ta làm sau khi xuống đây, chính là cho Kiếm Thu quyết chí chờ ta bên bờ sông Nại Hà đi luân hồi, quên hết quá khứ, đầu thai vào một gia đình tốt.
Nếu nàng không theo ta, hẳn cũng có được kết cục tốt hơn.
Việc Dung Bội và Thanh Anh cùng đến đây, có nghĩa là hoặc hai người họ cùng chết, hoặc Dung Bội tự sát theo chủ.
Một người trung thành như vậy, có khi cả đời chẳng gặp được mấy ai.
Thanh Anh vẫn đang chỉnh lại giáp bảo của mình, còn Chân Hoàn khẽ kéo tay áo ta, thì thầm:
“Ngày xưa có một cung nữ bị ức hiếp vì nàng, nàng cũng nói câu như thế nhưng nhiều năm trời cũng không hề đến cứu ggiúpnguoiwf ta chút nào, người của Ô Lạp Na Lạp thị các ngươi đúng thật là chẳng ra gì.”
Ta lườm nàng một cái:
“Đừng kéo ta vào chuyện của ngươi.”
“Vậy cung nữ kia sau ra sao?” Ta hỏi.
Chân Hoàn khép mắt, nói khẽ:
“Trở thành quý phi.”
…
“Lăng Quý phi?” Ta dò hỏi.
“Ngươi cũng biết nàng à.”
Ta ngao ngán gật đầu.
“Biết, Thanh Anh nói nàng sinh được bốn đứa con, nhưng hoàng đế không yêu thương nàng, chỉ coi nàng là người sinh con.”
Bổn cung cùng Chân Hoàn đều im lặng.
“Quả là một người có bản lĩnh.”
Cung nữ bị ức hiếp ấy, xuất thân còn thấp hơn cả An thị, thế mà vẫn có thể lật đổ Thanh Anh, nâng con trai mình lên làm thái tử.
An thị đúng là sinh không gặp thời, nếu nàng gặp phải đối thủ như Thanh Anh, có lẽ cũng chẳng đến mức bị oán hận hành hạ mãi nơi này.
“Nói ra thì, Ngụy Yến Uyển lẽ ra phải đến trước ta.”
Chân Hoàn đột nhiên lên tiếng.
“Hử?”
“Nàng ta đi trước ta mà, dù có chậm chạp thế nào cũng phải đến nơi rồi.”
Trong lúc nói chuyện, từ xa có một tiểu quỷ bay đến, đội chiếc mão cao cao, lễ độ hành lễ với ta:
“Nghi chủ tử, vương gia mời người đến một chuyến.”
11
Vương gia ở địa phủ, tất nhiên là Diêm Vương.
Trên đường đi, ta hỏi tiểu quỷ đội mũ cao xem có biết vì sao vương gia lại gọi ta không. Tiểu quỷ vốn thường được ta thưởng không ít:
“Nghi chủ tử, nghe nói dạo gần đây có một người mới đến, được vương gia đặc biệt để mắt tới.”
Vương gia vốn kén chọn, hành sự không theo quy củ, hiếm có hồn ma nào lọt vào mắt ông ta.
Năm xưa ta được giữ lại, một là vì canh Mạnh Bà không làm ta quên, hai là vương gia nhìn trúng khả năng của ta.
Ông ấy từng nói Nghi Tu tâm địa cay nghiệt, lời lẽ sắc bén, khí phách đủ lớn để đứng trên cầu Nại Hà mà hù dọa quỷ hồn.
Không biết lần này là loại người nào đã lọt vào mắt xanh của ông ấy.
Chưa đến cửa cung, ta đã nghe thấy tiếng cười vang dội. Vương gia tay cầm vò rượu, dựa bên cửa, vẫy tay gọi ta:
“Nghi Tu, đến đây, giới thiệu cho ngươi một nhân vật thú vị.”
Bên trong là một nữ tử có dung mạo xinh đẹp đang tỉ mỉ lau chùi bộ đồ uống rượu, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu, cười với ta:
“Yến Uyển bái kiến Nghi chủ tử.”
Thấy ánh mắt ta liếc qua chùm nho, nàng lập tức đứng dậy:
“Nghi chủ tử thích nho không ạ? Tiểu nữ biết ủ rượu nho, nguyện thử sức làm một vò dâng lên cho Nghi chủ tử.”
Ta xoa xoa thái dương, nàng lại nói ngay:
“Tiểu nữ có học qua chút thuật châm cứu xoa bóp, nguyện được thử cho Nghi chủ tử.”
Trên bàn có một bức thư pháp mới viết, mực còn chưa khô, bút pháp tuy tầm thường, nhưng từng chữ đều thể hiện sự thành kính.
Ngụy Yến Uyển mỉm cười nhẹ nhàng:
“Tiểu nữ viết không tốt, xin Nghi chủ tử chỉ giáo.”
Chủ đạo của nàng là đa tài đa nghệ.
Vương gia lắc lắc vò rượu, cười nói:
“Sao nào, có phải là người lanh lợi không?”
“Quả đúng vậy.” Ta gật đầu tán thành.
Quả thật là lanh lợi.
“Vậy thì nàng giao cho ngươi, Yến Uyển, sau này theo Nghi Tu đi.”
Ngụy Yến Uyển lập tức hành lễ với ta, rồi chạy nhanh đến đứng sau lưng ta.
“Vương gia luyến tiếc sao?”
Ông ta vẫy tay, cầm vò rượu bước ra ngoài:
“Người đã đến trước mặt ngươi rồi, cứ mang đi thôi…”
Hành tung của Diêm Vương luôn khó nắm bắt, kẻ hầu người hạ cũng chẳng dám suy đoán nơi ông ta đến.
Ta dẫn Ngụy Yến Uyển chậm rãi bước đi, dò hỏi nàng:
“Ngươi cũng có uống canh Mạnh Bà, mà vẫn không quên được chuyện cũ sao?”
Ngụy Yến Uyển lắc đầu.
“Ta chưa từng uống.”
Ta cau mày, vậy vì sao lại giữ nàng lại?
“Dù chưa từng uống, nhưng ta cũng không còn nhớ chuyện trước kia.” Ngụy Yến Uyển mỉm cười bổ sung.
Thật kỳ lạ.
Dù là sương mù bên bờ sông Nại Hà có thể dần dần làm mờ ký ức, nhưng con người, ít nhiều đều có những chấp niệm, có những điều không thể buông bỏ.
Tiểu quỷ nói đây gọi là nội hao. Rất ít người không có nội hao. Như Ngụy Yến Uyển thế này, đi qua cầu Nại Hà, không uống canh mà đã quên hết mọi thứ, thật hiếm thấy.
Nàng cúi đầu cười nhạt:
“Tiểu nữ xưa nay nói là làm, không để lại điều gì hối tiếc. Chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, hẳn đều là nguyện vọng của thời điểm đó, không có gì đáng hối hận, cũng chẳng có gì đáng để ghi nhớ.”
Ta trầm ngâm suy nghĩ.
“Ngươi đã về dưới trướng của ta, vậy hãy giúp ta làm một việc.”
“Nghi chủ tử cứ sai bảo.”
“Nghĩ cách đưa Dung Bội ra khỏi tay An thị.”