06
Thanh Anh được tiểu quỷ sắp xếp ở một biệt viện.
Bổn cung lại tiếp tục chờ Chân Hoàn.
“Địa phủ không giống hậu cung, có nhiều nơi cấm kỵ, các ngươi không được tùy tiện xâm phạm, cũng đừng đi lung tung.”
Ta nhắc nhở.
07
Ngày Chân Hoàn vào Hoàng Tuyền, ta ngồi trên kiệu mềm thêu chỉ vàng mà đặc biệt chờ nàng.
Kiệu ba mươi hai người khiêng, toàn là những tiểu quỷ tuấn tú khôi ngô. Chiếc trâm bộ diêu lâu không đeo, tấm lụa nhuộm hoa mạn đà la, và cây quạt do Diêm Vương đích thân đề từ. Viên dạ minh châu lớn đến mức chiếu sáng nửa cây cầu Nại Hà.
Mạnh Bà trên cầu la hét om sòm.
“Cả hồn ma bụi bặm trong nước canh của ta cũng có thể nhìn thấy rõ luôn rồi!”
Ta lười biếng phất tay:
“Ai bảo ngươi mấy vạn năm rồi không rửa bát.”
Tiểu quỷ quỳ xuống trước kiệu, run rẩy sợ hãi:
“Nghi chủ tử, hôm nay dương gian sắp tấn công tới đây ạ?!”
Dương gian không hề tấn công, mà là Chân Hoàn từ dương gian chậm rãi bước tới.
Hừ, còn không đẹp bằng ta. Nhìn qua trang phục Thái hậu của nàng cũng chẳng có gì đặc sắc.
“Dù ở nhân gian ta không đấu thắng ngươi, nhưng nay dưới địa phủ, họ Ô Lạp Na Lạp của ta đã làm chủ.”
Ta phất tay một cái, ba mươi hai tiểu quỷ tuấn tú đồng loạt cúi đầu kính cẩn.
Ba mươi năm Hà Tây, ba mươi năm Hà Đông, giờ đã đến lượt khí thế của ta lên ngôi.
Ta đã tưởng tượng một vạn lần cảnh gặp lại Chân Hoàn, trong lòng diễn tập một vạn lần cách một lời đánh bại nàng.
Nhưng không ngờ, Chân Hoàn chỉ liếc ta một cái, thần sắc mệt mỏi — vẫn cái vẻ mặt khiến bổn cung ghét cay ghét đắng đấy.
Nàng không nhắc tới tiên đế, cũng không nhắc tới cố nhân, càng không nhắc tới đứa con trai mà nàng tự hào:
“Ô Lạp Na Lạp thị?”
Chân Hoàn hiếm khi lộ ra vẻ khó chịu:
“Nghi Tu… ngươi đừng nhắc tới đứa cháu gái kia của ngươi nữa, ta chẳng muốn nói đâu.”
???
Láo thật, dám ra chiêu lạ với ta?
Bổn cung không chịu thua:
“Chân Hoàn, đó là con dâu ngươi!”
Địch tổn hại tám trăm, ta tổn hại một ngàn. Bổn cung cùng Chân Hoàn cùng mang lòng phẫn nộ. Con gái gả đi rồi, như bát nước hắt đi. Giờ Chân Hoàn đã đến, vậy con dâu Thanh Anh của nàng đương nhiên nên về với Chân Hoàn.
Chân Hoàn đẩy đưa:
“Thanh Anh là người của Ô Lạp Na Lạp thị…”
“Con trai của bổn cung chưa từng rơi lệ trước mặt nàng.”
Chân Hoàn nghe vậy liền nghẹn lời. Khoảnh khắc vừa mất mặt đã được ta gỡ gạc lại.
Ta sai tiểu quỷ đi gọi Thanh Anh chuyển nhà. Tiểu quỷ vội vã chạy đi, chẳng bao lâu sau lại kêu lên:
“Không xong rồi, không xong rồi!”
“ Thanh Anh nương nương đã mất tích rồi!”
“Nghe nói, nàng đã đi về phía Lăng Dung nương nương!”
08
“Lăng Dung?”
Chân Hoàn ngạc nhiên thốt lên:
“Nàng ta cũng vẫn còn đây sao.”
An thị ra đi còn sớm hơn cả ta, giờ đã mấy chục năm trôi qua ở dương gian rồi.
Ta xoay chuỗi tràng hạt trong tay, buông một tiếng châm biếm:
“Cũng nhờ phúc của ngươi đấy.”
Đúng thật là nhờ phúc của Chân Hoàn.
Bổn cung và An Lăng Dung mang quá nhiều suy tư, uống đến hai bát canh Mạnh Bà mà vẫn không quên được nỗi bất cam ở dương thế. Không có cách nào nên đành phải ở lại địa phủ.
Khác biệt là bổn cung vẫn giữ được ý chí chiến đấu, xin Diêm Vương giao cho công việc này, tiểu quỷ khó nhằn đến độ này ta cũng trị được, càng đấu càng dũng mãnh, ngược lại cũng nhìn thấu nhiều chuyện tiền kiếp.
Còn An Lăng Dung đã tiêu tan ý chí ban đầu, cả người rơi vào mơ hồ u mê, oán khí ngày càng lớn, năm này qua năm khác rồi trở thành ác quỷ mà không ai dám chọc vào trong địa phủ.
“Thanh Anh tìm nàng làm gì?”
Ta đã sớm dặn dò nàng, tuyệt đối không được đi lung tung trong địa phủ chỉ sợ nàng gặp phải rắc rối không giải quyết được.
Vậy mà nàng lại tự mình đến tìm kẻ hung ác nhất!
Tiểu quỷ mặt mày khổ sở, chỉ dám nài nỉ ta đi xem thử.
Nơi ở của An thị nằm ở một chốn rất xa xôi.
Lúc còn tỉnh táo, chính nàng chọn nơi này, nói rằng đã mệt mỏi vì tranh đấu, không muốn nhìn thấy người, à không, là không muốn nhìn thấy quỷ, vì cảm thấy phiền.
Ta và Chân Hoàn một trước một sau mà đi.
“Sao thế, Thái hậu nương nương sao lại đi sau bổn cung một bước vậy?”
Chân Hoàn dù đã lớn tuổi nhưng cái miệng vẫn sắc bén như xưa:
“Cung Cảnh Nhân là hoàng hậu, thần thiếp là phi, đương nhiên phải đi sau người.”
Chúng ta cứ thế mà cãi nhau suốt dọc đường cho đến khi tới nơi ở của An thị, Chân Hoàn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì liền im bặt.
Trước sân, khói xám cuồn cuộn bốc lên, lạnh lẽo ẩm ướt, cảnh trước mắt hoang tàn đổ nát, cỏ dại mọc um tùm, khí lạnh dâng trào trên không trung như một con mãnh thú bị giam cầm, đang rình rập chờ đợi.
Chân Hoàn lẩm bẩm:
“Cửa sân của Lăng Dung, thật là khác biệt.”
Ta gật đầu:
“Nghe nói là nàng tự dựng nên, trông giống như một quả hạnh đắng.”
Phía sau, Chân Hoàn khẽ thở dài:
“Nàng ấy vẫn chưa buông bỏ được.”
Thực ra, âm dương cách biệt, đa số hồn ma sau khi xuống địa phủ thì ký ức dần trở nên mờ nhạt, cho đến khi uống xong bát canh Mạnh Bà, mọi chuyện quá khứ sẽ trôi đi như dòng nước. Chuyện dù có lớn đến đâu, khi đã mất mạng rồi, cũng dần được buông bỏ.
Nhưng An thị thì khác.
Nàng thường xuyên mặc chiếc áo khoác màu cam ấm, là chiếc áo nàng mặc khi còn ở tạm tại phủ Chân Hoàn trước khi nhập cung. Trên đầu vẫn cài chiếc trâm mà Chân Hoàn từng tặng, là chiếc trâm nàng đội khi tham gia tuyển chọn cung phi. Cả cửa sân cũng được làm từ hạnh đắng – thứ từng mang đến cái chết cho nàng.
Nàng như một con mãnh thú bị mắc kẹt trong quá khứ.
Và giờ đây, con mãnh thú ấy đang gầm thét trong sân, ta nghe thấy một tiếng thét vang lên, có vẻ là tiếng của Thanh Anh.
“Ngươi chỉ là thứ Thái phi thứ xuất, còn bổn cung là hoàng hậu chính thất, ngươi dám bất kính với ta?!”