Muội muội nhất quyết muốn vào cung. Ta mạnh tay tát nàng một cái.
“Từ khi ta vào cung, đã hầu hạ qua ba vị chủ tử. Các nàng người hoặc chết hoặc bị thương. Còn muội? So với các nàng ấy, muội còn chẳng bằng, lấy gì để tin rằng mình có thể trở thành phượng hoàng trên cành cao? Muội dựa vào điều gì?”
Nàng nhìn ta, nước mắt lưng tròng, không thốt nên lời. Cuối cùng, nàng nghe lời ta, gả cho một người mà nàng không muốn gả.
1
Khi Lâm Trinh vào cung, nàng vừa tròn mười bốn tuổi. Nhìn qua vẫn còn rất non nớt. Nàng đến từ một tiểu thành ở Giang Nam, dáng người mảnh khảnh, biết múa trống.
Ta nhận ân tình của biểu tỷ ta là Tào Phi, vì muốn tìm chút yên tĩnh nên được phân đến chốn yên ả này, Yên Liễu Hiên. Ta trở thành quản sự của Lâm Trinh.
Nếu so ra, gia thế của ta thậm chí còn tốt hơn nàng. Nhưng khi ta nghĩ đến những phi tần có gia thế hiển hách kia, suốt năm chẳng mấy khi được thấy long nhan, nhìn nụ cười ngây thơ trên gương mặt của Lâm Trinh, ta chỉ có thể thở dài trong lòng vài tiếng. Nhưng khi đó, nàng vẫn chưa hiểu.
Nàng làm theo cách mà mẫu thân nàng đã chỉ bảo trong những bức thư nhà, vụng về tự tay làm thức ăn và những món đồ nhỏ, tặng cho các vị nương nương chủ sự và các phi tần quen thuộc trong các cung. Nịnh bợ hết lòng, cuối cùng cũng vì thân phận thấp hèn, lễ mọn, không ai để ý đến nàng.
“Nguyệt Lương cô cô, người nói xem, có phải Trình phi nương nương ghét bỏ ta không?” Đêm thu u ám, nàng dựa vào bàn thêu túi hương, ánh mắt ủ rũ.
Ta lắc đầu, đáp rằng Trình phi nương nương là người ở địa vị cao, sự vụ bận rộn, chẳng phải cố ý lạnh nhạt nàng. Nhưng ta cũng không đành lòng không nói rõ: Người ta là nương nương chủ sự của cung này, bận kết giao với quyền quý, không để ngươi trong lòng, tự nhiên cũng chẳng có thời gian mà ghét bỏ.
Lâm Trinh nắm chặt túi hương trong tay, không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Một lúc lâu sau, nàng mới giãn mày, dường như tự an ủi mình mà lẩm bẩm: “Trình phi nương nương thích hoa phù dung, ta nên thêu mấy bông phù dung vào.”
“Nguyệt Lương cô cô, người thấy thế nào?” Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt hạnh tròn xoe, sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời.
Tiểu muội muội của ta, người cũng nhất quyết muốn vào cung năm đó cũng có đôi mắt sáng lấp lánh như vậy.
Ta một tay nuôi lớn muội muội, nàng xem ta như mẹ, giữa ta và nàng vốn là thân thiết nhất. Cho đến năm năm trước, ta chiếm lấy suất vào cung mà nàng hằng mong ước, từ đó nàng không còn nhìn ta với ánh mắt thân thiết như trước nữa.
2
Trên thực tế, ta và muội muội Nguyệt Hà, trong năm năm qua chỉ gặp nhau một lần.
Đó là khi ta ép phụ thân đưa nàng đến, tất cả đều nhờ vào ân điển phong tân hậu. Khi ấy, nàng cũng ngồi dựa vào bàn như thế, tay chơi đùa với một cái lạc tử màu xanh đá. Chỉ thoáng nhìn qua, ta đã biết đó là một mảnh ngọc bội dành cho nam nhân, ta hỏi nàng định tặng cho ai.
“Trưởng tỷ, ta đã đến tuổi xuất giá, làm một cái lạc tử tặng người khác thì có gì không phải?” Nguyệt Hà giọng nghẹn ngào, vẫn không buông bỏ được chuyện ta chiếm mất suất vào cung của nàng. Sau đó, ta liền thấy chiếc lạc tử ấy ở chỗ của Tào phi.
Tào phi ở riêng gọi ta là “biểu muội”, nhưng ta hiểu rõ sự khác biệt giữa con gái của một đại thần tam phẩm và con gái của một quan viên ngũ phẩm.
Huống chi, mẫu thân ta dù là chính thất, nhưng lại là con thứ, trong khi phụ thân nàng là con trưởng của dòng chính, hai huynh muội chẳng thân thiết gì.
Vì vậy, ta vội hành lễ, cung kính quỳ xuống đất hai tay dâng trà cho nàng.
“Theo lý mà nói, đều là họ hàng, nàng ta nhờ đến chỗ bản cung, bản cung cũng không tiện không đưa lên trên.”
Lòng ta chấn động, không ngờ Nguyệt Hà vì muốn bám víu vào hoàng quyền mà đến nông nỗi này, lại nghĩ ra cách này. Ta liền dập đầu mấy cái, xin Tào phi tha tội: “Tiểu muội còn nhỏ dại, xin nương nương tha thứ.”
Ta đưa hai tay lên, cúi đầu xuống giữa cánh tay: “Nô tài thấy ngọc bội của Giang công công thiếu mất một chiếc lạc tử, nương nương chi bằng trả cái của Nguyệt Hà lại cho nô tài, nô tài sẽ làm lại cho Giang công công một cái.”
Chúng ta là tỷ muội, cùng lắm cũng chỉ đủ để làm vật giải khuây cho công công trong cung, làm sao dám mơ tưởng đến Hoàng thượng.
3
Tào phi thấy ta biết ý mới chậm rãi uống một ngụm trà ta dâng.
“Cũng không cần đâu. Mấy hôm trước, Kỷ Thống lĩnh đi theo tỷ tỷ của hắn đến, mắt tinh nhìn trúng cái lạc tử đó, bản cung nói là từ chỗ ngươi có được, hắn liền muốn nó. Bản cung cũng khó mà từ chối.”
Ta biết nàng đang quan sát sắc mặt ta, ta chỉ có thể cúi đầu làm vẻ cung kính lắng nghe nàng nói tiếp: “Suýt nữa thì quên nói với biểu muội.”
“Nương nương nói thế, nô tài mừng lắm. Có thể để Kỷ Thống lĩnh chú ý đến đồ của nô tài là phúc phần của nô tài, huống chi nương nương cũng đã báo cho nô tài rồi.”
Ta cố ý nán lại chỗ nàng thêm một lúc, giúp các quản sự cô cô trong cung làm vài việc rồi mới trở về.
Lâm Trinh hỏi ta có chuyện gì không, ta không nói nhiều, chỉ bảo rằng ta còn thiếu một chiếc lạc tử dành cho nam nhân. Không ngờ rằng, ta chỉ nói vu vơ, Lâm Trinh lại nhớ kỹ. Ngày hôm sau, hiếm hoi một ngày thu nắng đẹp, nàng với đôi mắt thâm quầng kéo ta ngồi xuống, từ bên gối lấy ra một chiếc lạc tử.
Đôi mắt nàng vẫn sáng lấp lánh, chiếc lạc tử treo trên ngón tay thon dài trắng muốt, khẽ đung đưa dưới ánh nắng ấm áp.
“Cô cô, ta thức suốt đêm làm ra cái này, người thấy có thể dùng được không?”
Một cơn đau xót và áy náy tràn ngập, ta không dám nhìn thẳng vào nụ cười của nàng.
“Chủ tử, người có biết đây là tặng cho ai không?”
Dù có là một vị phi tần có vị trí thấp đi nữa, nàng cũng là thê thiếp của Hoàng đế, sao có thể làm lạc tử cho một thái giám. Nhưng Lâm Trinh chỉ mỉm cười, lắc đầu. Nàng đặt chiếc lạc tử vào lòng bàn tay ta, các ngón tay của nàng lạnh lẽo.
“Ta không hỏi, cô cô cũng không cần nói, cứ cầm mà dùng. Sau này, ta và cô cô còn nhiều ngày tháng bên nhau.”
Nàng tự mình đứng dậy, mái tóc xõa xuống bên má mỏng manh như giấy. Nàng thật sự quá gầy yếu. Ta nên xin thêm chút đồ ăn để bồi bổ cho nàng.