Ta thắng rồi.
Một chiến thắng nhẹ nhàng, không tốn chút sức lực.
Suốt bốn năm làm sủng phi, tất cả mọi người đều nghĩ ta kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung, dựa vào sủng ái của Tiêu Cảnh Hoài và công lao của phụ thân cùng huynh trưởng để hống hách.
Họ quên mất rằng, ta mang họ Dương, là con gái nhà họ Dương.
Ngày ta sinh ra, cả phủ rộn ràng vui mừng.
Bởi trước ta, phụ thân đã có năm người con trai.
Nay cuối cùng cũng đợi được ta, viên ngọc quý trên tay.
Ban đầu, phụ thân đặt tên ta là Dương Cân Quốc, với ý nghĩa “cân quốc bất nhường tu mi” (ý chí không thua kém nam nhi).
Ông hy vọng ta, giống như ông và các huynh trưởng, sẽ lên chiến trường, diệt trừ giặc thù, giữ vững bờ cõi Đại Dận.
Nhưng mẫu thân không đồng ý.
Bà nói rằng việc chinh chiến đã có phụ thân và các huynh trưởng, ta là nữ nhi, chỉ mong cả đời bình yên, không lo không nghĩ.
Thế là bà đổi tên ta thành Dương Mị.
Bà nói chữ “Mị” nghe dịu dàng, tựa một tiểu thư khuê các, sau này dễ chọn được phu quân tốt.
Thực ra, mẫu thân đã chọn được cháu đích tôn của Thành Quốc công cho ta.
Ta từng gặp hắn một lần ở thi hội, mặt mày khôi ngô như ngọc, lại lễ phép nhã nhặn, quả thực là đôi lứa xứng đôi.
Nhưng không ngờ, Tiên đế lại chỉ hôn ta cho Tiêu Cảnh Hoài.
Sau đó là những năm tháng hồ đồ, bị hắn lừa gạt, lợi dụng cho đến tận bây giờ.
Thấy ta hết lòng vì hắn, Tiêu Cảnh Hoài lại sơ suất không phái người điều tra quá khứ của ta.
Nếu hắn từng điều tra, hẳn phải biết rằng, ta – Dương Mị – từng kéo cung bắn tên, cưỡi ngựa hạ thù, tự tay đoạt lấy thủ cấp kẻ thù giữa ngàn quân địch.
Cuộc binh biến này, chấm dứt vào hoàng hôn.
Khi Vương tể tướng dẫn tâm phúc vội vàng tiến cung, mọi chuyện đã thành kết cục.
Cấm quân đã bị Dương gia tiếp quản.
Thái hậu và Hoàng thượng đều đột nhiên lâm trọng bệnh, không thể gặp người.
Bất lực, Vương tể tướng giận dữ chất vấn chính con gái mình:
“Biến cố trong cung, vì sao ngươi không truyền tin cho phụ thân? Nhà họ Vương ta hao tâm tổn trí bao năm, mắt thấy sắp thành công, nay toàn bộ tâm huyết, đều tan thành mây khói!”
Vương Miên Sương vẫn im lặng.
Đến khi Vương tướng sắp rời đi, nàng ta nhẹ giọng hỏi:
“Phụ thân, chuyện Hoàng thượng hạ độc con ta, người đã sớm biết phải không?”
Nghe xong, Vương tể tướng phẫn nộ quay đầu.
Ông ta kinh ngạc hỏi:
“Ngươi chỉ vì chuyện này? Một đứa trẻ thôi mà, có gì to tát? Chỉ cần giúp Hoàng thượng lật đổ nhà họ Dương, đừng nói hy sinh một đứa, dù là mười đứa cũng xứng đáng. Thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết! Ngươi là con gái nhà họ Vương, sao lại thiển cận như vậy?”
“Thật sao? Là con thiển cận rồi, hổ thẹn với sự dạy bảo của phụ thân.”
Vương Miên Sương cười nhẹ.
Cười mãi, bất giác, nước mắt tuôn đầy mặt.
Có những lúc, chỉ khi lưỡi dao đâm vào da thịt, người ta mới biết đau.
Nàng ta từng lạnh lùng nhìn Tiêu Cảnh Hoài đối đãi với ta bằng những lời giả dối.
Từng mong rằng, sau khi Dương gia thất thế, nàng ta sẽ cùng Tiêu Cảnh Hoài một đời một kiếp bên nhau.
Nhưng tất cả ảo vọng của nàng ta, đều tan biến vào khoảnh khắc Tiêu Cảnh Hoài muốn nàng ta chết.
Ta cho Tiêu Cảnh Hoài uống loại độc dược bí mật của nước láng giềng.
Hắn vẫn sống, nhưng không thể nói, cũng không thể cử động.
Hắn đã chẳng khác gì một kẻ sống không bằng chết.
Không bao lâu, tin ta mang long thai đã truyền khắp thiên hạ.
Sau khi thái y chẩn đoán, họ nói rằng hài tử trong bụng ta là một nam nhi.
Dưới sự chú ý của văn võ bá quan, tám tháng sau, ta quả nhiên hạ sinh một vị hoàng tử.
Nghe tin, vài phiên vương bắt đầu manh động, ý đồ tiến kinh phụng vương.
Nhưng chẳng bao lâu, phụ thân và huynh trưởng đã trấn áp bọn họ.
Ngày đầy tháng của hài tử, ta đến thăm Tiêu Cảnh Hoài.
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, hắn đã nhanh chóng già yếu.
Tóc rụng từng nắm, gò má hóp lại, cả người không còn chút bóng dáng nào của kẻ từng khiến ta rung động.
Ta nhận lấy bát thuốc từ tay cung nhân, dịu giọng nói:
“Lục Lang, nên uống thuốc rồi.”
Hắn tức giận trừng lớn đôi mắt, cố gắng mấp máy môi, như thể muốn nói gì đó.
Ta ghé lại gần, mới nghe rõ, hắn đang thốt ra:
“Tiện nhân, cút!”
Ta nhướng mày, thích thú cười khẽ.
Lại nói tiếp:
“Lục Lang, thiếp là Mị Mị mà.”
“Mau uống đi, để nguội thì thuốc mất hiệu quả đấy.”
“Sao còn chưa mở miệng? Lại sợ đắng rồi sao? Ngoan, nhẫn nại thêm chút nữa. Chương Ung bảo, ngươi chỉ còn vài ngày thôi.”
“Ngươi mà không chết, thái tử sao có thể đăng cơ? Ta làm sao có thể buông rèm nhiếp chính
“Ngươi chẳng phải từng nói sẽ bù đắp tất cả những gì ngươi thiếu nợ ta sao?”
“Bây giờ, đã đến lúc rồi.”
Nghe ta nói xong, ánh mắt Tiêu Cảnh Hoài càng ngập tràn oán hận.
Ta không nghi ngờ gì, nếu hắn còn sức cử động, nhất định sẽ bóp chết ta ngay lập tức.
Trong đại điện lúc này chỉ có hai chúng ta, nhưng ta không hề thấy cô độc.
Bởi vì những dòng chữ trên không trung vẫn luôn hiện lên, cùng ta chứng kiến khoảnh khắc đỉnh cao của câu chuyện.
【A a a a a! Hắc liên hoa phản sát, nữ phụ ác độc lên ngôi, ta thích quá!】
【Quý phi tỷ tỷ giết ta đi!】
【Tên tra nam nghe thấy lời này không thấy quen tai sao? Ha ha ha, đúng là nhân quả báo ứng!】
【Đây mới là nội dung xứng đáng cho những thành viên cao cấp!】
Khoảnh khắc ấy, ta chợt cảm thấy tiếc nuối.
Nếu Tiêu Cảnh Hoài biết rằng chúng ta chỉ là nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết, thế giới mà ta và hắn sống chỉ là sự sáng tạo của một nữ tử phàm nhân nơi dị thế, hắn sẽ nghĩ sao nhỉ?
Có lẽ hắn sẽ cho rằng ta đang mê sảng, nói lời quỷ quái mà thôi.
Thôi đi, không cần nói cho hắn biết.
Nhưng có một chuyện khác, ta nghĩ hắn cần phải biết.
Sau khi đút cho hắn uống hết bát thuốc, ta dịu dàng lau vệt thuốc còn sót nơi khóe môi hắn, vừa lau vừa mỉm cười nói:
“Hoàng thượng đoán đúng rồi, Chương ung sớm đã bị ta mua chuộc
“Chỉ là, xem ra hoàng thượng không được giỏi lắm nhỉ. ta chờ mãi mà chẳng có long thai.”
“Sau đó, cũng chẳng buồn chờ nữa.”
“Dù sao, chỉ cần là từ bụng ta sinh ra, nó mang họ Tiêu hay họ nào khác, có gì quan trọng đâu?”
17
Đêm đó, trong cơn phẫn nộ và bất lực, Tiêu Cảnh Hoài qua đời.
Sau khi hắn chết, con trai ta – Tiêu Khải – lên ngôi hoàng đế.
Do còn nhỏ tuổi, ta lấy thân phận thái hậu nhiếp chính.
Khải Nhi rất thông minh, sử sách chép lại rằng nó là minh quân trẻ tuổi nhất từ khi Đại Dận khai quốc.
Chỉ tiếc rằng, do ta từng bị Tiêu Cảnh Hoài hạ độc nhiều năm, Khải Nhi sinh ra đã mang bệnh bẩm sinh.
Dẫu ta khắp nơi tìm thầy thuốc và dược liệu quý giá, nó vẫn qua đời vào một ngày thu khi vừa tròn mười tuổi.
Trước khi chết, nó để lại di chiếu.
Vì tông thân đều là những kẻ ngu độn, nó phong ta làm nữ đế, mong ta chọn hiền tài, mở ra thời thịnh trị.
Dưới sự ủng hộ của phụ thân và huynh trưởng, cuối cùng, ta đăng cơ xưng đế, bước lên ngôi vị chí tôn.
Từ sau cái chết của Tiêu Cảnh Hoài, những dòng chữ trên không trung cũng không còn xuất hiện.
Ta từng nghĩ, có lẽ vì nam chính đã chết, câu chuyện đã kết thúc.
Cho đến năm thứ ba mươi sáu Phượng Triều, khi ta tám mươi hai tuổi lâm chung, những dòng chữ biến mất bấy lâu lại xuất hiện lần cuối cùng.
【Cuối cùng cũng kết thúc rồi, không nỡ rời xa nữ chính quý phi.】
【Khóc chết mất, ta thực sự rất yêu nàng!】
【Nàng đã dùng sức mạnh của chính mình, thay đổi toàn bộ câu chuyện.】
Nhìn những dòng chữ ấy, giữa tiếng khóc than đầy cung điện, ta mỉm cười nhắm mắt.
Thì ra, từ bao giờ, ta đã thay thế Vương Miên Sương, trở thành nữ chính của câu chuyện này.
Không đúng, không phải nữ chính, mà là nhân vật duy nhất.
End