Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BÂY GIỜ TA MỚI BIẾT MÌNH LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC Chương 5 BÂY GIỜ TA MỚI BIẾT MÌNH LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

Chương 5 BÂY GIỜ TA MỚI BIẾT MÌNH LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

8:06 chiều – 25/11/2024

13

Ta bị giam trong Tông Nhân phủ.

Có lẽ vì e ngại Dương gia đứng phía sau ta, những ngày này, đám cai ngục đối xử với ta cũng không quá tệ.

Suốt thời gian đó, không một ai đến thăm ta.

Chỉ có Thập Tứ Vương gia, người quản lý Tông Nhân phủ, ghé qua một lần.

Ban đầu, hắn ta định ép ta phải nhận tội, ký vào bản cung khai.

Ta từ chối, hắn ta liền dọa dùng hình.

Nhưng ta chỉ cười lạnh, nhắc nhở:

“Bổn cung là đích nữ của Trung Dũng hầu, là muội muội của Đại tướng quân, là chính thê của thiên tử, là Quý phi của Đại Dận triều. Ngươi chắc chắn muốn chọc vào ta, muốn đắc tội với Dương gia, trong khi thắng bại còn chưa phân, thánh chỉ còn chưa ban xuống sao?”

Ta thấy ta nói xong, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn dẫn người rời đi.

Vài ngày sau, cuối cùng cũng có người đến.

Người đến là Vương Miên Sương.

Nàng ta mặc phượng bào hoàng sắc của Hoàng hậu, đầu cài phượng trâm mà Tiêu Cảnh Hoài ban tặng trong ngày đại hôn.

Dưới sự hầu hạ của cung nữ, nàng ta mang dáng vẻ của kẻ chiến thắng, ngạo nghễ nhìn xuống ta.

“Dương thị à Dương thị, ngươi cũng có ngày hôm nay.”

“Nhiều năm qua, bổn cung nhẫn nhịn ngươi hết lần này đến lần khác, chỉ để chờ ngày này.”

“Ngươi chẳng phải luôn dựa vào sự sủng ái của Hoàng thượng mà kiêu căng, ngạo mạn sao?”

“Nhưng ngươi có từng nghĩ qua, vì sao vị Hoàng thượng mà ngươi ngày đêm mong nhớ lại không đến cứu ngươi?”

“Ngươi nhất định nghĩ không ra, vậy để bổn cung nói cho ngươi biết.”

“Bởi vì hắn đang bận xử tội cha và huynh trưởng của ngươi!”

“Ngươi tưởng hắn thật sự yêu ngươi sao? Người hắn yêu, từ đầu đến cuối chỉ có bổn cung, là ta, Vương Miên Sương!”

“Những sủng ái trước đây đối với ngươi, tất cả đều chỉ là diễn kịch.”

Nói xong, Vương Miên Sương không nhịn được nữa, bật cười đắc ý.

Cười xong, nàng ta kinh ngạc nhìn ta, tức giận hỏi:

“Ngươi sao lại không oán, không đau khổ?”

Ta từ từ đứng dậy, đối diện với nàng ta, mỉm cười nói:

“Ta vì sao phải đau khổ?”

Nàng ta nghiến răng:

“Hoàng thượng hắn lừa ngươi, lợi dụng ngươi, hắn còn muốn tru di cửu tộc ngươi, ngươi chẳng lẽ không nên lập tức tìm hắn liều mạng sao?”

Nói xong, nàng ta chỉ về phía cửa:

“Bổn cung thương hại ngươi, bên ngoài đã chuẩn bị sẵn rồi. Ngươi giờ đi cầu xin Hoàng thượng, có lẽ còn kịp.”

“Ồ, hóa ra ngươi đến gặp ta là vì mưu tính này. Để ta đoán xem, có phải Tiêu Cảnh Hoài luyến tiếc không muốn giết ta, cho nên ngươi mới đẩy hắn một bước phải không? Chỉ cần ta giờ lao ra ngoài làm ầm ĩ, Thái hậu nhất định sẽ giận dữ, ta cũng chắc chắn phải chết. Như vậy, thù cho đứa bé của ngươi cũng được báo.”

Ta vừa nói xong, nàng ta cười lạnh:

“Ngươi đúng là thông minh. Bổn cung đã nói xong, đi hay không là tùy ngươi, dù sao Dương gia sống hay chết, chẳng liên quan đến bổn cung.”

Nói rồi, nàng ta quay lưng muốn rời đi.

“Khoan đã!”

Ta lặng lẽ nhìn bóng lưng nàng ta, chậm rãi nói:

“Hoàng hậu nương nương có lẽ vẫn chưa biết, đứa trẻ của ngươi rốt cuộc là chết thế nào phải không?”

14

Vài ngày sau, bên ngoài bỗng chốc trở nên náo loạn.

Ta đang định hỏi chuyện gì đã xảy ra, thì bị một đội thị vệ dẫn tới Dưỡng Tâm điện.

Tại đó, ta gặp lại Tiêu Cảnh Hoài sau bao ngày không gặp. Hắn trông có vẻ hơi bất an, đi qua đi lại không ngừng.

Vừa thấy ta, hắn vội vàng nói:

“Mị Mị, cha và huynh trưởng nàng đã tạo phản.”

“Cái gì?”

Ta không khỏi kinh hoàng thất sắc.

“Hầy,” hắn thở dài, “Tất cả là tại trẫm. Họ nhiều lần cầu xin trẫm thả nàng, nhưng trẫm lại không biết ăn nói thế nào với Thái hậu và Vương tướng, lâu dần, trẫm lo lắng họ gây chuyện, liền tạm thời vây phủ hầu lại. Ai ngờ, cuối cùng vẫn bị người kích động, lúc này, đại ca nàng vì cứu nàng đã mang binh xông thẳng vào cung.”

Ta hiểu ra, hỏi hắn:

“Hoàng thượng, người muốn thần thiếp làm thế nào?”

“Tự nhiên là khuyên họ giao nộp binh khí, Mị Mị, nàng có đồng ý không?”

Ta vừa gật đầu, bóng dáng đại ca Dương Lăng Phong đã xuất hiện ngoài điện.

Cấm quân tuy tinh nhuệ, nhưng làm sao sánh được với Dương gia quân chúng ta.

Dù sao, chiến công của chúng ta đều đến từ sa trường, nơi máu lửa.

Chẳng mấy chốc, đại ca đã phá được cửa mà tiến vào.

Đại ca cầm trường thương, chỉ thẳng vào Tiêu Cảnh Hoài bên cạnh ta: “Tên hoàng đế chó má, nộp mạng đây!”

“Đại ca, đừng…”

Lời ta vừa dứt, cổ họng bỗng chốc lạnh toát.

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiêu Cảnh Hoài cầm một con dao sáng loáng, kề sát vào cổ ta.

“Hoàng thượng, người…” Ta khó tin mà nhìn hắn, giọng run run nói: “Người muốn giết thiếp sao?”

“Trẫm từ lâu đã muốn giết ngươi rồi!”

Khoảnh khắc ấy, Tiêu Cảnh Hoài cuối cùng gỡ bỏ mặt nạ.

Hắn lộ vẻ dữ tợn, giọng nói sắc lạnh: “Ngượ có biết phụ thân ngươi trước mặt trẫm ngông cuồng đến mức nào không?”

“Ngươi có biết bao nhiêu bách tính ngoài kia nói rằng, giang sơn này là Dương gia các ngươi đánh chiếm được không?”

Ta lạnh lùng đáp lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”

“Ngông cuồng! Giang sơn này họ Tiêu, không phải họ Dương! Ai dám ngủ ngáy bên long sàng của trẫm? Ngươi có biết trẫm đã nhẫn nhịn, bố trí bao lâu để đi đến hôm nay không?”

“Ngươi thật sự nghĩ trẫm yêu thích một nữ nhân kiêu ngạo như ngươi sao?”

“Người trẫm yêu, là người như Vương thị, hiền thục, dịu dàng”

Hắn còn chưa nói hết, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng thét thất thanh của Vương Miên Sương.

“Hoài lang, cứu thiếp với!”

Ta và Tiêu Cảnh Hoài cùng quay đầu nhìn.

Chỉ thấy Vương Miên Sương đầu tóc rối bời, bị phó tướng dưới trướng của đại ca ta áp giải từng bước vào Dưỡng Tâm điện.

Giống như ta, trên cổ nàng ta cũng bị kề một thanh đao.

“Hoài lang, cứu thiếp với!”

Vương Miên Sương giống như một chú thỏ hoảng loạn, không ngừng kêu cứu về phía Tiêu Cảnh Hoài.

Đại ca ta trầm giọng: “Tiêu Cảnh Hoài, chỉ cần ngươi thả muội muội ta, ta sẽ thả hoàng hậu của ngươi.”

“Hoài lang…”

Theo từng tiếng kêu cứu của Vương Miên Sương, tay Tiêu Cảnh Hoài siết chặt con dao hơn.

Ta không nhịn được ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.

Trên những dòng chữ hiện ra, mọi người đều đang háo hức theo dõi màn kịch này.

【A a a a, giang sơn và mỹ nhân, hắn sẽ chọn thế nào đây?】

【Nếu là ta, ta nhất định chọn giang sơn.】

【Nhưng đừng quên, đây là truyện ngôn tình, Tiêu Cảnh Hoài là nam chính, nếu không cứu nữ chính, nhân vật sẽ sụp đổ mất.】

【Cũng phải, thật khó xử, không thể không nói tác giả chơi chiêu này quá ác liệt!】

Phải đấy, Tiêu Cảnh Hoài, ngươi sẽ chọn gì đây?

Ta thực sự mong chờ mà.

Nhìn hắn chần chừ chưa quyết, ta nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.

“Hoàng thượng, chẳng phải người vừa nói nàng ta là nữ nhân người yêu nhất sao?”

“Người thả thiếp, thiếp sẽ xin đại ca, nể tình cũ mà để các người rời khỏi đây, cùng nhau sống cuộc đời bình thường, được không?”

Nói xong, đại ca ta cũng phụ họa:Bản tướng nghe theo lời muội muội, chỉ cần ngươi thả nàng, ta cũng sẽ giữ lời thả các ngươi.”

Nghe vậy, trong mắt Vương Miên Sương lóe lên một tia hy vọng, nàng ta liên tục thúc giục Tiêu Cảnh Hoài.

“Hoài lang, nhanh thả người đi.”

“Nhanh lên, chàng còn đang nghĩ gì nữa?”

Đáng tiếc, Tiêu Cảnh Hoài không hề động đậy.

Chỉ trong chớp mắt, hắn đã đưa ra quyết định.

“Câm miệng!”

“Phản tặc, các ngươi muốn giết thì cứ giết đi!”

“Miên nhi, nàng đừng oán trách trẫm, trẫm cũng là thân bất do kỷ. Sau khi nàng chết, trẫm sẽ truy phong nàng, giữ cho Vương gia vinh quang muôn đời

“Trẫm thề, đời này sẽ không lập hậu nữa, Tiêu Cảnh Hoài chỉ có mình nàng là hoàng hậu.”

Tiêu Cảnh Hoài nói xong, Vương Miên Sương kinh ngạc mở to mắt, không dám tin.

Mà trên không trung, những dòng chữ lại ngày càng nhiều hơn.

【A a a a a! Quả nhiên! Đồ cẩu hoàng đế! Tra nam! Ngươi không có trái tim!】

【Không lẽ, truyện sẽ kết buồn sao? Không được mà!】

【Không thể chịu nổi nữa, giết hết đi, cầu nữ phụ giết sạch bọn họ, cùng nhau diệt vong luôn đi!】

【Tác giả, ta muốn gửi dao cho ngươi đây.】

Cả điện lặng đi trong giây lát.

Theo lệnh của đại ca ta, phó tướng đã sẵn sàng động thủ.

Tiêu Cảnh Hoài nghiêng đầu, dường như không muốn nhìn cảnh tượng trước mắt nữa.

Và ta chờ đợi chính khoảnh khắc này!

Trong giây phút ánh sáng lóe lên, ta nhanh chóng lui về phía sau.

Rồi, cướp lấy thanh đoản đao từ tay hắn, đặt thẳng vào ngực Tiêu Cảnh Hoài.