Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
AI HIỂU ĐƯỢC LÒNG EM -Truyện buồn Chương 4 – AI HIỂU ĐƯỢC LÒNG EM

Chương 4 – AI HIỂU ĐƯỢC LÒNG EM

5:51 chiều – 05/04/2024

5
Tôi đến b ệ n h v i ệ n tiêm thuốc giảm đau, bây giờ tôi đã không nuốt nổi thuốc giảm đau nữa rồi.

Sau đó tôi đi thẳng tới b ệ n h v i ệ n của Tống Tư Tư, chỉ ngồi ở đó.

Chị ta vô cùng kích động, không từ nào có thể miêu tả được, rút k im truyền, m á u chảy đầm đìa, sau đó nhìn tôi rồi hét lên: “Triệu Tri Ý, rốt cuộc mày muốn làm gì? Mày không thể tha cho tao sao?”

Tôi chẳng nói chẳng rằng, chỉ lẳng lặng bóc quýt, khó khăn lắm mới bóc xong, sau đó lại chợt nhận ra mình không thể ăn được.

Bây giờ tôi đã chuyển sang ăn thức ăn dạng lỏng

Tôi muốn ăn rất nhiều thứ nhưng lại không thể ăn được.

Giơ tay, tôi đưa quýt cho chị ta: “Chị ăn quýt không? Chắc là ngọt lắm.” Tôi rất muốn nếm thử, chua cũng được.

Tống Tư Tư càng kích động hơn, hất rơi quả quýt trong tay tôi, oà khóc.

Mẹ xông vào trong phòng, bà đang xách theo cơm mang tới cho Tống Tư Tư, tôi thấy quen quen nhưng cũng không quá bận tâm.

Bà giơ tay tát tôi một cái đau điếng: “Tư Tư đã làm gì mày? Sao mày cắn con bé dai như đỉa vậy.”

Cái tát đó khiến m á u mũi của tôi chảy ra, tôi nhìn v ệt m áu rơi trên đất không nói câu gì, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Mẹ đuổi theo, muốn nói gì đó.

Cuối cùng bà kéo tay tôi lại rồi nói: “Triệu Tri Ý, con sao vậy? Nóng trong người sao? Sao dạo này lại gầy rộc đi vậy?”

“Liên quan gì đến mẹ.”

“Mẹ là mẹ mày đấy!” Bà nghiêm giọng nói.

“Thật sao? Con không tin.” Tôi cười với bà, cười tới khi nước mắt lăn dài trên gò má.

Sau đấy bà còn khóc to hơn cả tôi: “Mẹ là mẹ của con, con muốn mẹ phải làm sao? Con hiểu cho mẹ được không?”

“Mẹ đặt cho con cái tên Tri Ý, hồi bé con rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, tại sao bây giờ lại thành ra thế này?”

Tôi không nghe lọt tai nữa, có lẽ do ăn quá ít, tôi thấy đầu mình hơi đau, bỏ đi giống như đang chạy trốn.

Nhưng chỉ cần một ngày Hứa Gia Niên không ký vào đơn ly hôn, tôi phải tiếp tục tới đây.

Hãy cùng nhau đau khổ đi.

6
Hứa Gia Niên vội vàng về nhà, tôi đang đau đầu với bát cháo rữa, thử nuốt vài miếng cháo nhưng lại nôn ra hết cả.

Tôi uống chút nước đường, cố gắng nuốt xuống.

“Tri Ý, rốt cuộc em đang làm gì vậy?” Anh ta đang cố kìm nén cảm xúc, nhỏ giọng hỏi tôi.

“Anh nấu cho tôi bát mì được không?” Hứa Gia Niên nấu ăn rất ngon, đặc biệt là món mì.

Nhưng cũng lâu rồi anh ta không xuống bếp, tôi cũng không nhớ nổi là do công việc bận rộn hay là vì một lý do nào khác.

Tôi đã ăn thức ăn dạng lỏng suốt nhiều ngày, hôm nào cũng ăn bằng ống hút. Không hiểu sao tự dưng lại muốn ăn mì, tôi đã đến rất nhiều nhà hàng nhưng cũng không thể tìm thấy món mì có hương vị như Hứa Gia Niên nấu.

Nhưng tôi biết mình không thể ăn được, ngửi thôi cũng được.

“Cô ấy đã thế rồi, em đừng đi tìm cô ấy nữa được không?” Anh ta van xin.

Những lời anh ta nói giống như con d a o cứa vào lòng tôi, còn nhớ khi hai đứa đang yêu nhau mặn nồng, tôi đã từng nói với anh ta, anh ta là người thân nhất của tôi.

Khi ấy tôi đã thật sự nghĩ như thế, nhưng không ngờ quãng thời gian đó lại ngắn ngủi đến thế.

“Ly hôn! Ly hôn rồi tôi sẽ không đến tìm chị ta nữa.” Tôi cố chấp nói.

“Em vô lý thật đấy.” Anh ta tức giận quay người bỏ đi, đóng sầm cửa lại.

Hứa Gia Niên từng nói anh ta sẽ không bao giờ khiến tôi phải hối hận khi lấy anh ta.

Nhưng tôi hối hận rồi.

Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại muốn ly hôn, vốn dĩ tôi cũng chẳng sống được mấy ngày nữa.

Nhưng hễ nghĩ tới ngày ấy, tôi lại thấy khó chịu trong người, con người đều sẽ thay đổi sao? Sao lại đột nhiên đến thế? Sao anh ta có thể đối xử với tôi như thế? Sao có thể?

Tại sao tôi phải hai tay dâng mình cho người ta chà đạp, ai cũng thích chà đạp tôi. Giờ đây tôi chỉ muốn rời đi cũng không được sao?

Hôm nào tôi cũng kiên trì tới tìm Tống Tư Tư, người nào không biết còn tưởng chị em chúng tôi thân thiết lắm. Và rồi, cuối cùng tôi cũng biết được cơm đó do ai nấu.

Tống Tư tư thấy tôi đang nhìn cơm của mình, sau đó khiêu khích nhìn tôi rồi nói: “Ăn không? Gia Niên nấu đó, bây giờ tôi chỉ ăn được đồ anh ấy nấu thôi.”

Lần đầu tiên, suýt chút nữa tôi đã b ại tr ận trước chị ta.

Còn chưa ra khỏi b ệ n h v i ệ n tôi đã nhận được điện thoại của Hứa Gia Niên, anh ta cáu kỉnh nói: “Triệu Tri Ý, em đừng làm ầm mọi chuyện lên nữa được không? Tư Tư chỉ là một b ệ n h nhân thôi.”

“Ly hôn đi! Ly hôn rồi tôi sẽ không như thế nữa.” Vẫn là câu nói ấy.

Lúc đi đến ngã ba, tôi rất muốn bị xe đâm c h ế t, nhưng tự dưng tôi lại nghĩ, làm thế là bất công với người ta, ai cũng vất vả mưu sinh, tôi không thể lấy cái c h ế t của mình gây thêm rắc rối cho người ta được.

Tôi lùi về phía sau, nhìn dòng người và dòng xe tấp nập.

Trong đầu toàn là hình ảnh Hứa Gia Niên nấu cơm cho Tống Tư Tư, mỉa mai, đúng là mỉa mai biết mấy. Ngày nào trông anh ta cũng rất mệt mỏi, tôi thương cho anh ta, còn học nấu mấy món anh ta thích rồi ngồi đợi anh ta về nhà ăn cơm, dù cho bản thân ăn không được.

Tôi thương anh ta vất vả nhưng anh ta lại vất vả mỗi ngày chạy đi nấu đồ ăn dinh dưỡng cho Tống Tư Tư.

Hứa Gia Niên, sao anh xứng với tôi?

Nếu tôi còn nhiều thời gian, chắc chắn tôi sẽ đệ đơn lên tòa, sống mái với anh ta nhưng tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Có lẽ ông trời đã nghe được nỗi lòng của tôi, hoặc là Tống Tư Tư không thể chịu được nữa.

Hôm đó tôi vẫn đi tìm Tống Tư Tư như thường lệ.

Chúng tôi đứng cãi nhau ở đầu cầu thang, tôi thật sự rất hâm mộ chị ta có thể chửi người như hát hay, mạnh mẽ được như thế.

Mẹ tôi cũng gọi Hứa Gia Niên đến, Tống Tư Tư gào khóc thảm thiết: “Tao thật sự không muốn gặp mày nữa, đi c h ế t đi!”

Tôi im lặng, chẳng nói chẳng rằng, chị ta giơ tay nắm bả vai tôi rồi lắc lấy lắc để: “Rốt cuộc mày muốn gì?”

Tôi quay đầu lại nhìn Hứa Gia Niên, ý tứ đã rất rõ ràng.

Tống Tư Tư mất kiểm soát, chị ta lôi tôi đứng không vững, suýt chút nữa ngã xuống.

Sau đó tôi trông thấy Hứa Gia Niên hoảng hốt lao tới đỡ chị ta.

Tôi ngã xuống cầu thang, có mấy tấm kính ở góc cầu thang, tôi đưa tay lên chắn, “rầm” một tiếng.

Kính vỡ, chiếc mặc áo len trắng tôi đang mặc bị mảnh kính găm đầy cánh tay, trên mặt cũng có một chút, tôi nghĩ chắc mình đang thê thảm lắm, chắc hẳn rất khó coi.

Cũng lâu rồi tôi không ăn diện xinh đẹp, thậm chí tôi còn không dám soi gương, vì quá xấu!

Hứa Gia Niên lao tới, sợ hãi nói: “Em sao rồi? Sao lại ra nông nỗi này?”

M á u tươi nhuộm đỏ tay áo, Hứa Gia Niên đang định bế tôi lên, tôi chống tay lên ngực anh ta, cố kìm không cho nước mắt chảy xuống: “Ly hôn, được không? Ly hôn, tôi sẽ không đến đây nữa.”

“Chắc chắn tôi sẽ không quấy rầy hai người.”

“Ly hôn, được không?”