Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
AI HIỂU ĐƯỢC LÒNG EM -Truyện buồn Chương 3 – AI HIỂU ĐƯỢC LÒNG EM

Chương 3 – AI HIỂU ĐƯỢC LÒNG EM

5:51 chiều – 05/04/2024

3
Chị ta kéo tôi đi rất xa, rất xa. Lúc đi đến chiếc ghế dài trong công viên, chị ta nhắc tới trước đây, cảm thán: “Tri Ý, hồi đó em còn nhỏ từng này, không ngờ giờ cũng kết hôn rồi.”

Tôi khựng người, không biết nên nói gì.

Sau đó, chị ta bỗng đổi giọng: “Tri Ý, em luôn ghét chị lắm phải không?”

“Nói gì đi chứ!”

Tôi thật sự không biết nên nói gì.

“Em ghét chị đến mức muốn lấy Hứa Gia Niên, chỉ vì anh ấy từng là người yêu của chị.” Dứt lời, chị ta oà khóc nức nở.

Khi ph áo h oa nổ rộ, chị ta tựa vào ghế dài, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt của chị ta, trên đó còn vương rất nhiều giọt nước mắt, lần đầu tiên tôi thấy Tống Tư Tư khóc như thế.

Khoảnh khắc ấy, tôi thấy tay chân mình lạnh toát. Không ngờ chị ta lại là người yêu cũ của Hứa Gia Niên, chúng tôi cũng mới đăng ký kết hôn chưa đầy một tháng.

Thú thật nếu biết họ từng yêu nhau, chắc chắn tôi sẽ né được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Nhưng tôi thật sự không biết! Hứa Gia Niên đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời của tôi, nói thích tôi biết chừng nào và cùng tôi vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất.

“Em không biết hai người từng yêu nhau.” Cuối cùng tôi vẫn lên tiếng giải thích.

Chị ta nhìn tôi, chẳng nói chẳng rằng, tiến về phía trước.

Vài ngày sau, chị ta chạy đi theo đuổi giấc mơ âm nhạc của mình, trước khi đi chị ta đã nhắn cho tôi một tin: “Em nhường chị nhiều lần như thế, lần này chị nhường cho em vậy!”

Tôi cho Hứa Gia Niên đọc tin nhắn đó, sau đó cãi vã một trận ầm ĩ với anh ta, nhường cho tôi là sao.

Nếu Hứa Gia Niên vẫn còn vấn vương, muốn ở bên chị ta, coi như tôi nhìn lầm người vậy.

Hứa Gia Niên lớn tiếng nói tai bay vạ gió, anh ta lấy điện thoại ra cho tôi xem, nói: “Tiểu Ý, em không thể đối xử với anh như thế được, anh còn không add wechat của cô ấy, với cả anh cũng không biết quan hệ giữa hai người.”

“Nếu biết, anh sẽ làm gì?”

“Anh sẽ hẹn hò với em sớm hơn, né cô ấy như né tà, nhắm mắt lại, không nhìn gì cả.” Anh ta vừa nói vừa nhắm mắt lại.

Tôi phì cười, anh ta lập tức ôm chặt tôi vào lòng.

Vài năm trôi qua, đúng là Tống Tư Tư không xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi, thậm chí tôi gần như sắp quên luôn chuyện này.

Cho đến khi chị ta tốt nghiệp, mang theo cơ thể và tinh thần m ệt mỏi về nước, trông không khác gì đoá hoa hồng sắp lụi tàn càng khiến người ta đau lòng hơn.

Khi đó, ngày nào Tống Tư Tư cũng kêu lạnh. Có thể là do chị ta về nước khi vào đông. Mẹ ưu phiền, tóc ngày một bạc thêm. Thậm chí tôi còn giới thiệu cho chị ta vài b ác sĩ tôi quen biết.

Cho đến khi tôi nhìn thấy ánh mắt của Hứa Gia Niên lúc nhìn chị ta. Tôi không gạt mình được nữa, ánh mắt của một người đau lòng vì một người chẳng thể nào giấu nổi.

Tôi cảm thấy như thể có một cây k im đang đ âm vào trái tim mình, đau tới nỗi không sao thở được.

Tôi chất vấn anh ta, đó cũng là lần đầu tiên anh ta nổi cáu với tôi: “Đủ rồi! Tri Ý, cô ấy đã như thế rồi, em còn muốn ầm ĩ gì nữa?”

Tôi bị anh ta chọc tức, bật khóc, anh ta lại vội vội vàng vàng dỗ tôi: “Xin lỗi em, Tri Ý, không phải anh muốn nổi nóng với em đâu, chúng ta đã bên nhau suốt ngần ấy năm, chẳng lẽ em không tin anh sao?”

Tạm thời tôi không nghĩ đến chuyện này nữa, yêu nhau lâu như thế, lâu đến mức khiến tôi tự dối mình là đang nằm mơ.

Về sau, anh ta đi công tác ở Tây Tạng. Lúc về, trùng hợp lại là dịp tết Nguyên Đán, hai đứa dắt díu về nhà tôi tặng quà cho bố mẹ.

Trong lúc vô tình, tôi trông thấy anh ta đưa cho Tống Tư Tư một túi safon: “Anh nghe dân bản địa nói ngâm uống cái này sẽ không bị lạnh nữa.”

Sau đó dưới ánh mắt ngạc nhiên và cảm động của chị ta, anh ta lại lấy ra một chiếc bùa bình an: “Nghe nói cái này cũng sẽ bảo vệ cho chủ nhân của nó bình an, thuận lợi.”

Suốt cả quá trình tôi đều im lặng, chẳng nói một lời, chỉ thấy hoảng hốt giống như lại quay trở về nhiều năm trước. Lần nào đi chơi bố mẹ cũng mua rất nhiều quà cho Tống Tư Tư, còn tôi chỉ có thể ngước mắt ngóng trông, hệt như một chú c h ó vẫy đuôi mừng chủ.

Trên đường về nhà, Hứa Gia Niên nắm tay tôi, tôi liên tục giãy ra, sau đó đột nhiên phát hiện ra không biết anh ta đã đeo lên ngón vô danh của tôi một chiếc nhẫn kim cương rất to từ khi nào, hết sức ngạc nhiên.

Anh ta lại bẹo má tôi: “Tiểu Ý của anh ghen rồi sao? Bố mẹ nhờ anh mua hộ safon, tiện thể anh cũng mua bùa bình an luôn, bố mẹ bảo có thể chị em bị tr úng t à rồi.”

“Nhưng anh đã chọn chiếc nhẫn này rất lâu đấy, có anh ở đây, em sẽ luôn bình an.” Lúc anh ta nói những lời tình tứ, luôn khiến người ta rung động như thế.

Tôi ngẩn người nhìn chiếc nhẫn hồng ngọc to như trứng bồ câu, đột nhiên anh ta hôn lên trán tôi, nói: “Tiểu Ý, chúng mình tổ chức đám cưới nhé, anh luôn cảm thấy có lỗi vì chưa thể cho em một đám cưới đàng hoàng.”

Khi chúng tôi nhìn vào mắt nhau, giây phút đó tôi đã thật sự tin rằng trước đó chỉ là ảo giác của bản thân, anh ta yêu tôi.

Đột nhiên, nước mắt của tôi lăn dài, anh ta bối rối lau nước mắt cho tôi, hỏi tôi sao thế? Vẻ mặt không khác gì một đứa trẻ làm sai.

Giây phút đó tôi rất muốn nói với anh ta.

Trong lúc anh ta đi công tác, b ệnh mất ngủ của tôi ngày một nặng, nôn tới choáng váng đầu óc.

Ban đầu tôi còn tưởng mình có tin vui, vui vẻ đến b ệ n h v i ệ n kiểm tra, cuối cùng bác sĩ thấy tôi cứ nôn oẹ không ngừng bèn khuyên tôi nên đi khám tổng quát.

Lúc cầm kết quả kiểm tra trong tay, tôi thật sự không dám tin, sao có thể? Tôi vẫn còn trẻ như thế, sao có thể?

Tôi đã đi khám ở rất nhiều b ệ n h v i ệ n khác nhau nhưng kết quả vẫn chỉ có một.

Tôi lấy điện thoại ra, rất muốn nói với anh ta nhưng tôi không sao bình tĩnh lại được, thậm chí tôi còn không dám đối mặt với bản thân.

Tôi không biết ngỏ cùng ai, tôi không biết nên nói gì, bác sĩ hỏi tôi tại sao không đến sớm hơn.

Tôi nói hồi đại học mình đã thế rồi, hễ lo lắng là lại bắt đầu buồn nôn.

Ông ấy thở dài nói: “Thanh niên giờ chịu nhiều áp lực quá.”

Hồi đại học, thật ra vì tru cấp cho Tống Tư Tư mẹ cũng không có t iền cho tôi. Chỉ cho t iền đóng học, ngày nào bà cũng nhắn tin, gọi điện thoại cho tôi nhắc nhở tôi phải cố gắng, phải hiểu rõ hoàn cảnh gia đình mình.

Có hôm sáu bảy giờ sáng tôi đã nhận được điện thoại của bà, hỏi tôi có đi làm thêm, có t iền tiết kiệm, có học bổng không?

Bà nói bà đang rất phiền não, nhà mình không có t iền tiết kiệm, sau này biết dưỡng già thế nào?

Tôi hỏi bà tại sao còn muốn tạo điều kiện cho Tống Tư Tư đi học nhạc đắt đỏ như thế, bà lại nổi giận mắng tôi: “Sao lúc nào con cũng nhỏ nhen vậy nhỏ, cứ cắn chặt Tống Tư Tư không buông, không dễ gì Tống Tư Tư mới có ước mơ, chẳng lẽ mẹ không nên ủng hộ sao?”

“Còn con thì sao?”

“Con còn đòi hỏi gì nữa? Mẹ đã cho t iền con học đại học? Con còn muốn ép mẹ đến c h ế t hay sao?”

Mẹ muốn Tống Tư Tư sống cuộc đời chị ta mong muốn, cái giá phải trả cuộc đời của tôi, nhưng bà sẽ không nghĩ đây là vấn đề to tát, chỉ nói: “Mẹ sinh ra mày, nuôi mày khôn lớn, mày còn đòi hỏi gì nữa?”

Mở mắt ra tôi phải lo t iền sinh hoạt, kiếm t iền thế nào? Làm sao để làm đẹp CV, làm sao mới kiếm được việc.

Khi đó, tôi gặp được Hứa Gia Niên, anh ta an ủi tôi, thấu hiểu cho tôi.

Sau này anh ta bắt đầu gây dựng sự nghiệp, tôi theo anh ta bôn ba khắp nơi. Vì tiết kiệm t iền chúng tôi đã mua vé đứng đứng hơn hai mươi tiếng đồng hồ, anh ta có mua thêm hai chiếc ghế nhỏ, hai đứa ôm nhau ngồi xuống, che chắn cho tôi giữa đám đông.

Thủ thỉ bên tai tôi: “Nhất định anh sẽ cho em một cuộc sống tốt hơn.”

Nhưng giờ đây tôi đã không còn sống được mấy ngày nữa.

4
Hứa Gia Niên không biết, hôm đám cưới trên đường về nhà, lúc đi qua cửa hàng trang sức cách đó không xa, tự dưng tôi lại thấy cái tên này quen quen.

Run rủi thế nào tôi lại đi vào trong, cầm chiếc nhẫn kim cương trên ngón vô danh của mình lại hỏi nhân viên.

Đó là một cô gái tuổi đời còn rất trẻ, cô ấy đỏ mặt nói: “Chiếc nhẫn này hả? Tối chủ nhật tuần trước lúc cửa hàng sắp đóng cửa, có một anh vừa mới xuống máy bay đã vội vội vàng vàng tới đây mua cho vợ của anh ấy.”

“Chắc hẳn anh ấy rất yêu vợ của mình, nếu không sao lại cuống cuồng như thế?”

“Cuống cuồng như vậy là vì đã làm sai chuyện gì sao?” Tôi lẩm bẩm, không biết đang nói cho ai nghe, cô ấy lúng túng, đứng hình.

Tôi quay người rời khỏi đó.

Tôi đã bảo mà, sao đang yên đang lành anh ta lại mua nhẫn cho tôi. Lúc sắp về nhà, anh ta mua quà cho tất cả mọi người chỉ quên mất tôi. Sợ phiền phức, có lẽ cũng có chút áy náy thế nên anh ta mới mua cho tôi chiếc nhẫn đắt đỏ này.

Cảm động khi ấy của tôi nực cười biết mấy.

Những đêm đó tôi đã rất sợ hãi, muốn nói với anh ta, muốn nói b ệnh tình của mình cho anh ta biết, muốn có được chút ấm áp vốn dĩ không tồn tại nhưng do tôi tưởng bở.

Tôi nằm trên giường, lặng lẽ chảy nước mắt.

Đột nhiên cánh cửa mở ra, Hứa Gia Niên hôn lên những giọt nước mắt của tôi, nói: “Tiểu Ý, rốt cuộc phải làm sao em mới không nghĩ linh tinh nữa?”

Cơn buồn nôn xộc thẳng lên cổ họng, không biết lấy đâu ra sức, tôi đẩy anh ta ra, sau đó chạy vào trong nhà vệ sinh nôn mửa.

Anh ta như đang chịu nh ục nhã: “Triệu Tri Ý? Em đang làm gì vậy? Anh còn không thể chạm vào em sao? Sao em có thể đối xử với anh như thế?”

Tôi mặc kệ anh ta, ngồi bệt xuống đất. Khó khăn lắm mới đứng dậy được, tạt nước lạnh lên mặt, nói: “Ly hôn đi! Tôi rất nghiêm túc.”

Anh ta ném chiếc khăn tay cho tôi, quay người lại, nói: “Em đừng hòng.”

Tôi nhìn theo bóng lưng như đang chạy trốn của anh ta.

Lẩm bẩm: “Anh sẽ ly hôn thôi.”