7
“Ninh muội tử, nương ta làm ít bánh, bảo ta mang sang cho ngươi.”
Một nam tử mặc áo vải xám, dáng dấp chất phác, trên tay xách một giỏ thức ăn, đứng ngại ngùng ở ngoài sân.
Thấy ta, đôi mắt hắn sáng lên: “Ninh muội tử, bánh này ngươi mau cầm lấy, nương ta vừa mới làm, đặc biệt bảo ta mang sang cho Viên Viên nếm thử.”
Hắn tên là Dương Xuyên, có thể xem như… đối tượng mai mối của ta?
Nửa tháng trước, bà mối Vương sống gần nhà ta nhất quyết đòi mai mối cho ta một mối hôn sự, bà ấy chặn cửa nhà ta suốt mấy ngày liền.
“Nghe ta bảo này A Ninh, ngươi một thân một mình còn nuôi con nhỏ, không có nam nhân bên cạnh sao được?
Nếu để người ta bắt nạt thì khổ lắm!
Ngươi nghĩ xem, đêm khuya thanh vắng, không có nam nhân bầu bạn, ngươi không cảm thấy cô đơn trống trải sao?”
Ta ngượng ngùng xua tay liên tục, nhưng bà mối Vương lại tự ý dẫn Dương Xuyên tới đứng ngoài cổng nhà ta.
“Dương Xuyên là tú tài nổi danh nhất trấn ta, tướng mạo khôi ngô, lại hiếu thảo, cũng không chê ngươi đã có con!
A Ninh à, nếu ngươi theo hắn, sau này sẽ được hưởng phúc đấy.”
Dương Xuyên cũng đỏ mặt, miệng liên tục gọi ta “Ninh muội tử.”
Ta vô cùng bất đắc dĩ, chỉ đành đáp lại qua cửa viện:
“Dương công tử, chúng ta không thân không thích, ngươi cứ đưa đồ thế này thực không tiện.
Tấm lòng của ngươi ta nhận, nhưng đồ thì ngươi mang về đi!”
Dương Xuyên cuống lên, gõ nhẹ vào cửa viện:
“Ninh muội tử, ngươi nhận đi mà, nương ta dậy từ sáng sớm để làm mấy cái bánh này đấy.”
Ta bắt đầu cảm thấy phiền.
Dương Xuyên dường như có chút không hiểu lời người khác.
Đang lúc ta bực bội, Viên Viên từ trong nhà chạy ra, không nói không rằng liền ngồi bệt xuống đất, bật khóc nức nở.
“Nương! Con muốn phụ thân, con chỉ muốn phụ thân thôi!”
Lời khóc của nó khiến Dương Xuyên rõ ràng đơ người ra, có phần lúng túng.
“Con chỉ muốn phụ thân, không muốn nương gả cho người khác, con chỉ cần phụ thân thôi!”
Buồn cười thật, lúc ta chuyển đến đây, nó còn chưa chào đời, tiểu tử ba tuổi này làm sao biết phụ thân nó là ai được chứ.
Nhưng nó lại biết phối hợp với mẫu thân mình đến thế.
“Con không cần Dương thúc thúc, con có phụ thân rồi!”
Viên Viên ngồi bệt dưới đất, khóc lóc giãy giụa, nước mắt nước mũi tèm lem, ngay cả con chó vàng nhà hàng xóm cũng bị tiếng khóc của nó làm sủa vang trời.
Dương Xuyên chẳng còn cách nào để tiếp tục câu chuyện, chỉ đành ngượng ngùng thu dọn bánh rồi nói:
“Ninh muội tử, nhà ta còn chút việc, để hôm khác ta lại đến thăm ngươi.”
Dương Xuyên vừa rời đi, Viên Viên liền nhanh chóng đứng dậy, mặt mày tươi rói cười toe toét, chạy đến khoe với ta:
“Nương, tối nay nương phải làm món ngon cho con và ca ca đấy nhé!”
Thật là một đứa con ngoan.
Ta xoa đầu Viên Viên: “Được.”
8
Tối đến, ta làm một bàn đầy thức ăn ngon, gọi hai đứa nhỏ lên bàn ăn cơm.
Dù Minh Sơn bị thương, nhưng chỉ là thương tích ngoài da, không ảnh hưởng đến sinh hoạt bình thường.
“Ca ca, hôm nay chúng ta được ăn ngon đều là nhờ công của muội đấy!”
Viên Viên gắp cho Minh Sơn một miếng thịt, hào hứng kể chuyện về Dương Xuyên.
“Cái người tên Dương Xuyên ấy là do bà mối Vương nhất quyết giới thiệu cho nương, nương vốn chẳng thích hắn, đã từ chối mấy lần rồi, thế mà hắn còn mặt dày đến nhà chúng ta mãi.”
Viên Viên càng nói càng hăng, hoàn toàn không nhận ra nét mặt của Minh Sơn đã dần tối lại.
“Hắn lúc nào cũng, ‘nương ta nói, nương ta nói’… đã lớn tướng rồi mà câu nào cũng không rời nương hắn.”
Ta không nhịn được, phì cười thành tiếng.
Viên Viên thật sự là một bảo bối tràn đầy sức sống.
“Ca ca, lần sau nếu Dương Xuyên lại đến, chúng ta cùng đuổi hắn đi, được không?”
Minh Sơn đặt đũa xuống, ung dung dùng khăn lau miệng, rồi nhìn thẳng vào ta, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười khó hiểu:
“Được.”
9
Đêm đã khuya.
Minh Sơn là một đứa trẻ lớn, ta để hắn ngủ một mình trong một phòng, còn ta và Viên Viên ngủ chung phòng khác.
Nhưng không hiểu sao, vừa nằm xuống chưa được bao lâu, ta lại tỉnh dậy.
Mở mắt ra, ta bàng hoàng nhìn lên màn giường.
Ơ… nhà ta từ khi nào có màn giường vậy?
Ta lập tức bừng tỉnh, ngồi bật dậy quan sát căn phòng lạ lẫm xung quanh.
Nhìn vào cách bài trí và nội thất xa hoa, đây tuyệt đối không phải nhà của người bình thường.
Ta bị ai đó bắt cóc trong lúc ngủ sao?
Còn Viên Viên của ta thì sao?
Nếu con bé tỉnh dậy mà không thấy ta, liệu nó có sợ hãi không?
Giữa lúc ta đang hoang mang, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc:
“Tỉnh rồi sao?”
Giọng nói ấy, cả đời này e rằng ta không thể nào quên được.
Như bị sét đánh trúng, ta quay đầu nhìn sang, thấy bên cạnh ta là một nam nhân đang nằm nghiêng, dung mạo thanh tú, vẻ đẹp lạnh lùng như tiên giáng trần, nhưng trong ánh mắt nhìn ta lại mang theo một chút oán hận và phức tạp.
Đây chẳng phải chính là Thái tử Tạ Ngộ, người ta đã từng phụ bạc sao?
Tim ta chợt rối loạn, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Mang theo con mà trốn chạy ba năm, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày gặp lại hắn.
Huống chi, còn gặp lại trong tình cảnh thế này.
Ta định trèo xuống giường, nhưng chân lại bị cản trở.
Nhìn xuống, ta thấy một sợi dây xích bạc mảnh buộc chặt cổ chân mình, đầu dây còn lại nằm trong tay Tạ Ngộ.
Hắn nhìn ta, cười một cách kỳ quái và nguy hiểm:
“Ngươi thử chạy thêm một lần nữa xem?”
Tạ Ngộ kéo căng sợi xích trong tay, khiến ta mất thăng bằng, ngã người về phía hắn.
Tay ta vô thức đặt lên ngực hắn, còn Tạ Ngộ thì lập tức vòng tay ôm lấy eo ta, tay còn lại nắm chặt cằm ta, ép ta phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Thẩm Ninh, sao ngươi không chạy nữa? Hửm?”
Ba năm trôi qua, gặp lại trong tình huống trớ trêu thế này, ta không khỏi cựa quậy, lắc lắc sợi xích trên chân:
“Chẳng phải điện hạ đã trói ta lại rồi sao…”
Tạ Ngộ khẽ cười: “Nếu ta thả ngươi ra, ngươi có lại bỏ đi nữa không?”
Khuôn mặt hắn đẹp đến mức khiến người ta khó mà nói ra những lời khó nghe.
Ta sợ nếu nhìn hắn thêm vài lần nữa, ta sẽ lại không kìm lòng mà lún sâu, nên vội vàng tránh ánh mắt hắn, hơi chột dạ nói:
“Điện hạ cao quý, ta sao dám với tới người…”
Không ngờ lời này lại khiến Tạ Ngộ không vui.
Lực tay hắn bỗng nhiên mạnh lên, khiến ta cảm thấy đau đớn, phải cau mày lại:
“Điện hạ, nhẹ tay chút…”
Tạ Ngộ nhìn ta chằm chằm, đột nhiên bật cười, trong đôi mắt đen sâu thẳm ấy, những cảm xúc phức tạp cuộn trào khiến ta không khỏi rùng mình.
“Thẩm Ninh, ngươi biết mình đang nói gì không?”
Ta gật đầu, thận trọng chỉ vào tay hắn đang bóp cằm ta:
“Điện hạ, nhẹ tay, người làm ta đau rồi.”
Nghe vậy, Tạ Ngộ quả nhiên thả lỏng tay.
“Vẫn yểu điệu như năm nào, mới chỉ thế này đã không chịu nổi rồi, vậy lát nữa ngươi sẽ làm sao chịu đựng?”
Giọng nói lười nhác của hắn kéo dài, nghe có vẻ hờ hững nhưng lại ẩn chứa những ý tứ khó lường.
Ta kinh hãi.
Hắn định dùng hình phạt với ta sao?
Ta chỉ biết rằng Tạ Ngộ tính tình lạnh lùng, nhưng không ngờ hắn lại có một mặt hung ác đến thế, thậm chí muốn dùng cực hình để tra khảo ta!
Ta bắt đầu sợ hãi, không kiềm được mà nắm chặt lấy áo của Tạ Ngộ, nhỏ giọng van xin:
“Điện hạ có thể đừng đánh ta được không?
Điện hạ lòng dạ thiện lương, chắc chắn sẽ không làm khó một nữ tử yếu đuối như ta chứ?”
Khóe miệng của Tạ Ngộ hơi nhếch lên, khó có thể nhận ra:
“Cô chưa từng là người lương thiện. Nhưng, cô nghe nói ngươi có một nhi nữ?”
Tim ta chợt lạnh toát.
Quả nhiên, hắn đã biết về sự tồn tại của Viên Viên!
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, hắn đã tìm ra được ta, thì việc biết ta có một nhi nữ cũng không có gì khó hiểu.
Chỉ là… nếu hắn biết Viên Viên là con ruột của hắn, liệu hắn có mang con bé đi không?
Ta vô cùng lo lắng, vì thế quyết định giữ bí mật này mãi mãi trong lòng.
“Viên Viên là đứa trẻ ta nhặt được… Một lão ăn mày đã trao lại nó cho ta trước khi ông ta qua đời, ta chẳng thể nhẫn tâm nhìn một đứa bé bị bỏ rơi ngoài đường được, đúng không?”
Ta cảm thấy rất bất an, nhưng chỉ có thể cố tỏ ra bình tĩnh.
Nhưng Tạ Ngộ không tin.
Hắn nheo mắt lại, từ cổ họng phát ra một tiếng cười trầm thấp:
“Thẩm Ninh, ngươi nghĩ có thể lừa ta như lừa một đứa trẻ sao?”
Ta cúi đầu, cắn môi, đầu óc quay cuồng tìm cách thoát khỏi tình huống này.
Cũng phải, khi ta mang bụng bầu, đã thay tên đổi họ rồi trốn đến đây, nhưng vẫn có nhiều người từng nhìn thấy.
Ta nhỏ giọng thầm thì:
“Ta chỉ sợ điện hạ nổi giận, thật ra… thật ra Viên Viên là con ruột của ta, nhưng ta không biết phụ thân nó là ai.”
Vừa dứt lời, ta có thể cảm nhận rõ ràng không khí xung quanh Tạ Ngộ lạnh đi vài phần.
Nụ cười lạnh lẽo trên khóe miệng hắn biến mất, sắc mặt hắn trở nên u ám, trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn lộ ra sát khí lạnh lẽo:
“Ngươi nói gì?”
Ta… ta bỗng nhiên không dám nói thêm gì nữa.
Ta chưa bao giờ thấy Tạ Ngộ trông đáng sợ như vậy, ánh mắt hắn chứa đầy sự nguy hiểm, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào nuốt chửng ta.
Khi ta còn chưa nghĩ ra nên nói gì tiếp, đột nhiên cảm thấy cả người như xoay tròn, Tạ Ngộ đã dồn ta vào góc tường, đôi tay mạnh mẽ của hắn giữ chặt cổ tay ta, ép chúng lên cao quá đầu.
Hắn kề sát ta, mũi chúng ta gần như chạm vào nhau, hơi thở ấm áp của hắn phả lên mặt ta:
“Thẩm Ninh, có giỏi thì nói lại lần nữa xem nào?”
Ta rất hèn nhát, ta không dám nói nữa.
Vì vậy, ta lắc đầu: “Điện hạ, ta không nói nữa.”
Nhưng Tạ Ngộ rõ ràng không có ý định buông tha cho ta.
Hắn mạnh mẽ kéo một cái, lớp áo ngoài của ta bị xé toạc, để lộ ra chiếc áo lót màu vàng nhạt bên trong.
Ta hoảng hốt kêu lên, chưa kịp phản ứng đã bị Tạ Ngộ đè xuống giường.
Hắn vùi đầu vào ngực ta, đôi môi dán sát vào áo lót, hơi thở nóng rực phả lên ngực ta, vừa nóng vừa ngứa, khiến ta run rẩy không ngừng.
Cúi xuống nhìn, Tạ Ngộ cười nhạt: “Chỉ mới thế này mà ngươi đã không chịu nổi rồi?
Vậy tiếp theo ngươi sẽ thế nào, Thẩm Ninh?”
Tiếp theo… tiếp theo ta không còn biết gì nữa.
Đã nhiều năm ta chưa từng gần gũi với Tạ Ngộ như vậy.
Ta nằm ngửa trên giường, tâm trí hỗn loạn, chỉ cảm thấy cơ thể mình trôi nổi, giống như một con thuyền nhỏ bị sóng dữ đập mạnh trên biển, sắp tan vỡ.
Trước khi tan vỡ, trong cơn mơ hồ, ta thầm nghĩ, từ khi nào mà Tạ Ngộ lại trở nên thành thạo đến vậy?
Ba năm trước hắn đâu có như thế!