Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại A DAO Chương 2 A DAO

Chương 2 A DAO

11:28 sáng – 05/11/2024

Sư tôn đã thu nhận ta, chữa trị vết thương, đặt tên cho ta, rồi nhận ta làm đệ tử của tông môn. 

Thậm chí, ngài đã chọn ngày ta đến tông môn làm sinh nhật của ta.

Trong cơn đau, ta lại ho ra một ngụm máu.

Cả người ta run rẩy, ta cuộn mình lại, cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương, mí mắt nặng trĩu. 

Ta từ từ nhắm mắt, mơ màng chìm vào giấc ngủ mê man.

Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp, theo sau đó là tiếng gõ cửa dồn dập. 

Thì ra là tiếng của đại sư huynh lo lắng vang lên: “Tô Lệ, không ổn rồi! Tiểu sư muội sau khi thay tim thì đột nhiên hôn mê, sư tôn nói chỉ có máu của ngươi mới cứu được tiểu sư muội!”

“Sư tôn còn nói, nếu ngươi không muốn tự mình qua, thì để ta trực tiếp lấy máu của ngươi cũng được.”

Ta nhếch khóe miệng, cười lạnh. 

Cuối cùng, sư tôn cũng không phí công khi kéo ta về từ cõi chết, lần này máu ta cũng có ích rồi. 

Dù sao thì mạng này là do sư tôn cứu về, việc ta có muốn giúp Chu Mộc Dao hay không, ta không còn quyền quyết định.

Ta khó nhọc bò đến bên cửa, giọng khàn đến mức gần như không nói nổi: “Trái tim ta đã lấy ra để trao cho nàng rồi, các người cứ coi như ta đã chết đi.”

Bên ngoài, đại sư huynh im lặng một lúc, rồi giọng nói đầy bất lực xen lẫn tiếng thở dài truyền vào: 

“Tô Lệ, hôm qua ngươi bất tỉnh, sư tôn đau lòng không chịu nổi, đã dùng hết những thiên tài địa bảo của tông môn để luyện thuốc, kéo ngươi trở về từ quỷ môn quan. 

Sư tôn còn bảo ta mang đến cho ngươi viên Huyết Linh Đan này. Toàn bộ tông môn chỉ có hai viên, một viên đã cho tiểu sư muội, còn viên này là đưa cho ngươi. 

Sư tôn sợ ngươi buồn bực, còn sai Tử Tu lên núi bắt một con linh tước cho ngươi giải khuây.”

Nghe những lời đó, ta chỉ cảm thấy nụ cười của mình càng thêm chua chát.

“Sư tôn không phải không quan tâm ngươi, chỉ là vết thương của tiểu sư muội quá nặng. Nghe lời đi, để ta lấy máu của ngươi. Đợi tiểu sư muội tỉnh lại, sư tôn nhất định sẽ giúp ngươi hồi phục như ban đầu.”

“Hồi phục như ban đầu…?” 

Ta nhìn bàn tay phải của mình, nó đã trở nên mờ nhạt đến mức gần như trong suốt. 

Ta muốn cười, nhưng nước mắt lại lăn dài trên má. 

Sẽ không bao giờ có thể hồi phục như ban đầu nữa.

Giờ đây, sư tôn dùng thiên tài địa bảo chỉ để giữ mạng ta tạm thời. 

Một khi thân xác ta đã hoàn toàn tan biến, ta cũng sẽ biến mất mãi mãi. 

Việc sư tôn cứu ta, chẳng qua chỉ là để kéo dài sự đau khổ này mà thôi.

Đại sư huynh nghe thấy ta im lặng không đáp, liền vội vàng bước chân rời đi. 

Cứ ngỡ rằng cơn đau đớn trong lòng đã yên ổn, nhưng rốt cuộc ta lại bị những lời nói ấy xé toạc thêm một lần nữa.

Ta đã nghĩ họ sẽ tìm cách khác để cứu tiểu sư muội, không ngờ sư tôn lại đích thân đến. 

Ngài nhíu chặt mày, ánh mắt lo lắng, nhưng khi nhìn thấy ta, trong mắt ngài tối sầm lại, trông rất đáng sợ, như thể ta đã phạm vào một tội ác không thể tha thứ.

“Tô Lệ, ngươi làm ta quá thất vọng.”

Sư tôn giận dữ rút kiếm, không do dự chém thẳng xuống cổ tay ta để lấy máu.

Ta bị linh tước gọi dậy. 

Không biết bằng cách nào ta lại trở về giường, chỉ nhớ rằng sau khi bị sư tôn lấy máu, ta đã ngất lịm đi. 

Bực bội, ta xua tay đuổi con chim cứ liên tục quấy rầy mình, tuy đã cố gắng mở mắt nhưng lại cảm thấy mọi thứ xung quanh thật mờ mịt. 

Ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vài đường nét lờ mờ.

Ta muốn đưa tay lên dụi mắt, nhưng chợt nhận ra đôi tay của mình đã hoàn toàn biến mất. 

Ta cười khổ, cố gắng lê mình đứng dậy, đi theo một hướng mơ hồ đã định sẵn. 

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng chẳng thể thấy gì rõ ràng.

“Ngươi đang nhìn gì vậy? Nó đang cười nhạo ngươi đấy.”

“Một người sắp chết, trên người sẽ có mùi hôi thối. Những con chim này lại rất thích mùi đó. Vì vậy, nó mới tốn công chui vào phòng ngươi, chỉ để chờ ngươi chết rồi ăn một miếng thịt nóng hổi.”

Nghe vậy, ta quay đầu nhìn về phía cửa. 

Mặc dù không thể nhìn rõ người đứng đó là ai, nhưng từ giọng nói và bóng dáng, ta có thể chắc chắn rằng đó là một người phụ nữ. 

Trong tông môn, ngoài ta, chỉ còn Chu Mộc Dao là nữ nhân.

Vậy ra, sư tôn đã thực sự cứu sống nàng. 

Một phàm nhân như nàng, mà trong thời gian ngắn như vậy đã có thể hồi phục tốt như thế, quả là đáng kinh ngạc.

Ta giấu đôi tay không còn tồn tại vào trong tay áo, không để lộ ra ngoài.

Ta cười khẽ hướng về phía Chu Mộc Dao: “Cả tông môn đều biết ta có khả năng vạn tâm bất tử, ngươi dựa vào đâu mà nói ta sắp chết?”

Nghe tiếng bước chân của Chu Mộc Dao càng lúc càng gần, ta hơi nghiêng đầu nhìn về phía bóng dáng nàng. 

Nàng lại càng bước tới gần hơn, hơi thở liên tục phả vào cổ ta. 

Ta hoảng hốt, muốn lùi lại, nhưng lại bị nàng nắm chặt cánh tay.

“Không ngờ ngươi thoái hóa nhanh như vậy. Hôm nay chắc hẳn ngươi đã không còn nhìn thấy gì nữa,” nàng nói, đồng thời giơ tay lên trước mặt ta để kiểm tra. 

Ta cố gắng dõi theo tay nàng, nhưng không thể nào bắt kịp.

Nàng mạnh bạo hất tay ta ra, cười khinh bỉ: 

“Ngươi vẫn còn nhìn thấy một chút tàn ảnh sao? Ngày mai ngươi sẽ hoàn toàn mất đi thị giác, sau đó là thính giác. Đôi tay, đôi chân của ngươi sẽ trở nên trong suốt. Cuối cùng, ngươi sẽ lặng lẽ biến mất mà không để lại chút dấu vết nào.”

Ta nheo mắt nhìn chằm chằm vào Chu Mộc Dao, giọng đầy cảnh giác: “Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại biết rõ những điều này? Trái tim của ta… là ngươi đã lừa sư tôn để ngài ra tay với ta, đúng không?”

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Chu Mộc Dao bật cười thành tiếng, đứng sau lưng ta, giọng nói đầy thách thức, nhưng chỉ đủ để hai chúng ta nghe được.

“Ta là ai? Ta chính là người trong lòng của sư tôn ngươi. Hắn yêu ta đến mức dù biết rằng nếu thay trái tim cho ta, cuộc phẫu thuật này cũng chỉ giúp ta sống thêm không quá mười năm. 

Nhưng hắn vẫn ép ngươi phải moi tim của mình. Hắn thậm chí biết rõ ngươi đã động lòng với hắn, biết rằng nếu lấy tim ra, ngươi sẽ chết. Nhưng vì cứu ta, hắn vẫn làm vậy.”

Nàng cười lạnh lẽo, giọng tràn đầy thách thức: “Những trạng thái trước khi chết này, đều là hắn nói cho ta biết.”

Ta lắc đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào nàng: “Không thể nào. Sư tôn sẽ không bao giờ làm như vậy… ngài không thể nào ép ta moi tim trong khi biết rõ rằng ta sẽ chết.”

“Hắn đã moi tim của ngươi rồi, sao lại không thể chứ?” 

Chu Mộc Dao cười lạnh, rồi tiếp tục: “Trước khi bế quan, hắn còn đặc biệt dạy ta một thuật pháp có thể giải phong ấn ký ức. Hắn yêu cầu ta nhất định phải giải phong ấn ký ức của ngươi từ trăm năm trước, để cắt đứt hoàn toàn mối liên hệ giữa ngươi và hắn.”

Sư tôn bế quan rồi… Chắc chắn vì để cứu Chu Mộc Dao, ngài đã tiêu hao rất nhiều linh lực. 

Chu Mộc Dao lại nhân lúc sư tôn bế quan để đến đây khiêu khích, quả thật là nham hiểm vô cùng.

Ta hất tay Chu Mộc Dao, ánh mắt cương quyết: “Ta không tin! Năm đó chính sư tôn đã cứu mạng ta. Suốt trăm năm qua, ta luôn ở bên sư tôn, làm gì có ký ức nào bị phong ấn! Ngươi đừng dọa dẫm vô ích. Mau rời khỏi đây ngay!”

Chu Mộc Dao khẽ nhíu mày, sau đó bấm tay niệm một pháp chú. 

Nhìn vẻ mặt thành thạo của nàng, ta không khỏi cau mày. 

Tuyệt chiêu này không thuộc về tông môn của chúng ta, mà giống…

Oong! Một tiếng vang lớn trong đầu, như thể có thứ gì đó sắp nổ tung. 

Đau đớn dữ dội, ta ôm chặt lấy đầu mình, cố gắng bảo vệ nó khỏi cơn đau như đang xé toạc. 

Ngước mặt lên, ta nhìn chằm chằm vào Chu Mộc Dao, cùng với ánh mắt ngập tràn sự cảnh giác và tức giận.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Ta thở hổn hển, đau đớn ngước nhìn Chu Mộc Dao.

Nàng xoay người nhìn ra cửa, cười lạnh lùng: “Ngươi không cần biết ta là ai. Bởi vì chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ bị vị sư tôn mà ngươi yêu thương đuổi ra khỏi tông môn.”

Cơn đau dữ dội khiến ta không thể chống đỡ nổi, cả cơ thể yếu ớt ngã quỵ xuống đất. 

Ta đau đớn, cố cuộn mình lại để giảm bớt cơn đau, nhưng Chu Mộc Dao lại bước tới, đá mạnh vào ta, khiến ta bật lên tiếng kêu thảm thiết.

“Tô Lệ, ta có lòng tốt đến thăm ngươi, thế mà ngươi lại đối xử với ta như vậy sao?” Chu Mộc Dao thét lên, giả vờ đau đớn.

Từ xa, tiếng của sư tôn vang lên đầy lo lắng: “Mộc Dao!”