Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Hiện đại NỢ DUYÊN TRẢ LẠI Chương 2 NỢ DUYÊN TRẢ LẠI

Chương 2 NỢ DUYÊN TRẢ LẠI

9:27 sáng – 25/02/2025

8

Trời đã về khuya.

Tôi bước nhanh về nhà.

Lục Tuấn Vinh đi bên cạnh, tỏ vẻ khó chịu:

“Tôi đúng là phát điên rồi, nửa đêm theo cô đi bắt gian, quay mấy thứ dơ bẩn này.”

Tôi ngại ngùng nhìn anh ta, liên tục cúi đầu:

“Thật sự làm phiền anh rồi.”

Lục Tuấn Vinh nhăn mặt, mất kiên nhẫn:

“Ly hôn cho xong đi, làm gì mà lằng nhằng thế.”

Tôi cụp mắt.

Ly hôn? Không dễ dàng vậy đâu.

Tôi phải khiến bọn họ nếm trải nỗi đau và sự nhục nhã này suốt cả đời!

Tôi mở khóa cổng, nhẹ nhàng bước vào.

Căn nhà nhỏ này có hai hộ cùng sống, đúng lúc hàng xóm bên cạnh vừa về quê.

Tôi bước đến trước cửa nhà mình.

Bên trong không bật đèn, nhưng vang lên tiếng giường rung lắc kịch liệt, xen lẫn tiếng rên khe khẽ của phụ nữ và hơi thở gấp gáp của đàn ông.

Lúc này, Lục Tuấn Vinh ghé sát tai tôi, giọng điệu châm chọc:

“Chồng cô cũng khỏe ghê đấy.”

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, hít một hơi thật sâu, sau đó giơ chân đạp thẳng vào cửa.

Bên trong lập tức vang lên tiếng hét chói tai của phụ nữ.

Tôi nhanh chóng mò tay tìm dây kéo công tắc đèn, giật mạnh.

Căn phòng bừng sáng.

Trước mắt tôi là hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau.

Bạch Hà Chi như một con thỏ bị hoảng sợ, vội vàng dùng tay che ngực, co người trốn sau lưng Thẩm Cẩm Thành.

Còn Thẩm Cẩm Thành, khi nhìn thấy tôi, đôi mắt trợn trừng kinh hãi, lập tức rút người khỏi cô ta.

Anh ta vội vàng kéo chăn mỏng lên, che kín cơ thể trần truồng của người tình bên cạnh.

“Xuân… Xuân Yến, em… em không phải…”

Mặt Thẩm Cẩm Thành vẫn còn đỏ bừng, những lọn tóc trước trán ướt đẫm mồ hôi, luống cuống mặc quần vào.

Đột nhiên, anh ta phát hiện ra Lục Tuấn Vinh:

“Anh là ai?”

Lục Tuấn Vinh không thèm trả lời.

Anh ta thể hiện đúng tác phong của một đạo diễn chuyên nghiệp, tay cầm chặt máy quay, tìm góc quay chuẩn, lia thẳng vào mặt Bạch Hà Chi.

Thẩm Cẩm Thành tức giận gào lên:

“Anh đang cầm cái gì vậy? Có phải đang quay lại không?! Không được quay nữa!”

Nói xong, anh ta chộp lấy chiếc ghế, nhấc lên, định phang thẳng vào đầu Lục Tuấn Vinh.

Tôi hốt hoảng hét lên:

“Anh Lục, cẩn thận!”

Lục Tuấn Vinh phản xạ nhanh, lập tức giơ tay cản lại, đồng thời tung một cú đá thẳng vào bụng Thẩm Cẩm Thành.

Thẩm Cẩm Thành bị đá văng ra sau, lảo đảo mấy bước, lưng đập mạnh vào cạnh bàn mới miễn cưỡng đứng vững.

Lục Tuấn Vinh gập máy quay lại, cẩn thận cất vào ba lô.

Sau đó, anh ta sải bước tới, một tay bóp chặt cổ Thẩm Cẩm Thành, nhanh chóng quật anh ta xuống đất, đồng thời bẻ ngoặt cánh tay ra sau lưng, khóa chặt.

Ra tay dứt khoát, rõ ràng là có luyện qua.

Thẩm Cẩm Thành giãy giụa điên cuồng, quát tôi:

“Hứa Xuân Yến! Hắn ta là ai? Cô dám ngoại tình à?!”

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng động.

Bà Trương hàng xóm cất tiếng hỏi:

“Thầy Thẩm? Cô Hứa? Có chuyện gì thế?”

Tôi bước ra, mỉm cười với mấy người hàng xóm đang hóng chuyện:

“Không có gì đâu, trong nhà có con chuột, tôi và thầy Thẩm đang bắt nó thôi.”

Nói xong, tôi đóng cửa lại, liếc nhìn Bạch Hà Chi đang co rúm run rẩy trên giường, rồi thong thả bước đến trước mặt Thẩm Cẩm Thành.

“Ngồi xuống, nói chuyện đi.”

9

Kim giây trên chiếc đồng hồ treo tường tích tắc trôi qua, căn phòng im phăng phắc, chỉ còn tiếng nức nở khe khẽ của Bạch Hà Chi.

Cuối cùng, Thẩm Cẩm Thành lên tiếng:

“Hà Chi, em về trước đi, chuyện này để thầy giải quyết.”

Nghe vậy, Bạch Hà Chi định đứng dậy rời đi.

Tôi xắn tay áo, giọng điệu lạnh lùng:

“Ngồi yên đó, không được đi đâu hết!”

Thẩm Cẩm Thành lập tức chắn trước mặt cô ta, ngăn tôi lại.

Anh ta không hề có chút chột dạ hay hoảng sợ, trái lại, còn tức giận hơn tôi:

“Hứa Xuân Yến, chẳng phải em bảo cha em bị ngã sao? Sao nửa đêm lại quay về? Em cố tình đúng không?”

“Còn nữa, gã đàn ông kia là ai? Tình nhân của em à? Hai người qua lại từ bao giờ?”

Đấy, đúng là Thẩm Cẩm Thành.

Kiếp trước, khi tôi bắt gặp anh ta và Bạch Hà Chi thuê phòng với nhau, anh ta cũng vậy—chẳng bao giờ nhận lỗi, mà luôn tìm cách đổ vấy lên tôi.

Trong mắt anh ta, tôi chẳng có lấy một điểm tốt.

Tôi thỉnh thoảng cùng mấy chị em đồng nghiệp chơi vài ván mạt chược, trong mắt anh ta, tôi là kẻ mê cờ bạc không lo chuyện gia đình.

Em trai tôi gặp tai nạn giao thông, tôi đưa nó hai ngàn tệ, trong mắt anh ta, tôi là kẻ chỉ biết đục khoét tiền nhà chồng.

Anh ta chịu đựng tôi suốt mấy chục năm, đến mức không thể chịu nổi nữa, thà ra đi tay trắng cũng phải ly hôn với tôi.

Ra đi tay trắng? Ha, anh ta còn gì để mà đi?

Nhà đã bán, tiền tiết kiệm cũng dốc hết để trả nợ cho Bạch Hà Chi.

Thậm chí, anh ta còn xúi con gái nói dối, bảo rằng nó dính vào cờ bạc online, vay nặng lãi, rồi lừa tôi đưa cho nó mười lăm vạn.

Tôi cố kiềm chế, cố hết sức kiềm chế cơn giận muốn giết chết anh ta, rồi quay sang nhìn Lục Tuấn Vinh.

Anh ta đang tỏ vẻ mất kiên nhẫn, tiện tay rút một quyển tiểu thuyết từ kệ sách, kéo ghế ngồi chắn ngay cửa, vắt chân lên đọc.

Nhìn y như một ông hoàng đang thưởng thức kịch hay.

Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào Thẩm Cẩm Thành:

“Vị này là người tôi thuê về để bắt gian. Mười người như anh cũng không đánh lại anh ta đâu, tốt nhất là nên ngoan ngoãn chút đi.”

“Với lại, khu này có rất nhiều giáo viên trong trường anh đang sống. Chuyện này mà ầm lên, danh tiếng của anh chắc cũng không giữ nổi đâu.”

Tôi hất cằm về phía Bạch Hà Chi:

“Cô ta cũng vậy.”

Thẩm Cẩm Thành im lặng vài phút.

Bất ngờ, anh ta thở dài, vẻ mặt đầy áy náy:

“Xuân Yến, chuyện này không liên quan đến Tiểu Bạch. Hôm nay anh uống hơi nhiều với đồng nghiệp, về nhà thấy em ấy, nhất thời nhận nhầm là em…”

Tôi cười lạnh:

“Vậy tức là anh cưỡng hiếp Tiểu Bạch?”

Tôi quay sang nhìn Bạch Hà Chi:

“Có cần sư mẫu đưa em đi báo cảnh sát không? Đừng sợ, chúng ta có bằng chứng quay lại rồi.”

Toàn thân Bạch Hà Chi run bắn lên:

“Không… em không đi…”

Cô ta cúi gằm mặt xuống:

“Thầy đã giúp đỡ em quá nhiều, em… em không trách thầy.”

Tôi cười khẩy:

“Ồ, vậy ý em là thầy Thẩm đúng là đã cưỡng hiếp em, nhưng em sẵn lòng tha thứ cho anh ta chứ gì? Nhưng sao chị nghe thấy lúc nãy em chẳng phản kháng gì cả, hình như còn rất tận hưởng nữa?”

Lục Tuấn Vinh nhịn không được, bật cười thành tiếng.

Thẩm Cẩm Thành nghiến răng nghiến lợi:

“Xuân Yến, chúng ta là vợ chồng, có gì thì đóng cửa lại nói chuyện! Anh mất hết danh dự, em được lợi gì chứ? Anh có thể nhận lỗi, quỳ xuống cầu xin em xóa đoạn băng đó!”

Bạch Hà Chi cũng khóc thề thốt:

“Sư mẫu, em sai rồi! Em sẽ viết cam kết, cả đời này không quay lại Tây Thành, không gặp thầy Thẩm nữa!”

Tôi cười:

“Không gặp thầy Thẩm nữa? Có chắc không? Con gái của em, Thẩm Vũ Tình, có đồng ý không?”

Quả nhiên.

Mặt Bạch Hà Chi lập tức tái nhợt như tờ giấy, môi run lên bần bật.

10

Thẩm Cẩm Thành tức giận đến phát điên:

“Muốn chửi thì cứ chửi, kéo cả Vũ Tình vào làm gì? Nó chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi!”

Tôi lạnh lùng cắt ngang:

“Bị bỏ rơi? Anh chắc chứ?”

Tôi chậm rãi nói:

“Ngày 10 tháng 5 năm 1988, tức ba tháng trước, tôi nhặt được đứa bé này ngay trước cửa nhà chúng ta.”

“Trong chiếc giỏ tre đựng con bé, có vài miếng tã lót, cùng một mẩu giấy. Giấy do mẹ ruột của đứa trẻ để lại, nét chữ cố tình nguệch ngoạc. Bà ta nói gia đình chồng trọng nam khinh nữ, hai đứa con gái trước đều bị dìm chết, đứa trẻ này bà ta thực sự không nỡ bỏ đi.”

“Bà ta còn điều tra kỹ, trong con hẻm này, chỉ có thầy Thẩm là người có học vấn cao nhất, còn cô Hứa thì có tấm lòng nhân hậu nhất, nên đã cầu xin vợ chồng chúng ta nhận nuôi đứa bé đáng thương này.”

“Thẩm Cẩm Thành, lúc đó chính anh đã bế đứa trẻ đến đồn công an, rồi lại bế nó về. Anh nói công an bảo cứ nuôi tạm, biết đâu mẹ ruột nó sẽ hối hận mà quay lại nhận con.”

Và thế là, kiếp trước, tôi đã nuôi con bé suốt hai mươi bảy năm.

Tôi bước đến, bế đứa bé trên giường lên:

“Bạch Hà Chi xin nghỉ hai tháng trước kỳ thi đại học, cô ta đã làm gì? Vì sao anh lại cho cô ta nhiều tiền như vậy? Bởi vì đứa trẻ này vốn dĩ chính là con ruột của cô ta!”

Tôi bất ngờ túm chặt cánh tay Bạch Hà Chi:

“Đi, chúng ta đến bệnh viện xét nghiệm máu!”

Bạch Hà Chi khóc đến nghẹn thở, vùng vẫy giãy ra:

“Em không đi! Thầy Thẩm… Kiến Thành, cứu em!”

Thẩm Cẩm Thành giật mạnh tôi ra:

“Em đừng phát điên nữa! Nếu không muốn nuôi đứa bé này thì nói thẳng ra, sao phải bôi nhọ Tiểu Bạch?”

Tôi giơ đứa bé lên cao:

“Nếu nó không phải con ruột của cô ta, thì tôi ném xuống đất luôn đây!”

“Đừng mà!”

Bạch Hà Chi lao tới, giật lấy đứa bé khỏi tay tôi.

Thấy chưa?

Không cần phải đi xét nghiệm nữa.

Bản năng của một người mẹ, đã nói lên tất cả.

Bạch Hà Chi biết bản thân đã hoàn toàn bị vạch trần, cả người run rẩy co rúm lại, ôm chặt đứa bé mà không nói gì, chỉ biết khóc.

Còn Thẩm Cẩm Thành, anh ta ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm lấy đầu.

Căn phòng lại rơi vào sự im lặng chết chóc.

Cuối cùng, anh ta lên tiếng:

“Xuân Yến, em muốn thế nào?”

Muốn thế nào ư?

Tôi hít sâu một hơi:

“Thứ nhất, ly hôn.”

“Thứ hai, tôi muốn lá thư trúng tuyển đại học của Bạch Hà Chi.”

11

“Không thể nào!”

Thẩm Cẩm Thành nổi giận đùng đùng:

“Cô ấy là một đứa trẻ nông thôn, để thi đậu vào đại học trọng điểm khó khăn đến mức nào em biết không? Em nói một câu liền muốn lấy đi thư trúng tuyển của cô ấy, khác nào cắt đứt tiền đồ của người ta? Hứa Xuân Yến, em độc ác quá rồi!”

Tôi nhìn chằm chằm Thẩm Cẩm Thành.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, tôi vẫn không bao giờ là lựa chọn đầu tiên của anh ta.

Anh ta mãi mãi là chỗ dựa vững chắc nhất của Bạch Hà Chi, bảo vệ cô ta, nâng đỡ cô ta.

Tôi bật cười, giơ ngón tay cái lên: