Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 5

10:51 chiều – 24/02/2025

14.

Thẩm Thời Tự thoáng sững người, nhưng rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ thường ngày.

“Cố đại sư, cớ sao lại nói như vậy? Trong phủ… vốn không có ai qua đời cả.”

Giả dối.

Ta cười lạnh trong lòng—rõ ràng hai tháng trước, nha hoàn trong hoa phòng, người vẫn luôn thích tưới nước, bón phân cho hoa, đã bặt vô âm tín. Hai tháng nay, ta chưa từng thấy nàng xuất hiện nữa. Còn tiểu tư trong bếp, kẻ mê bánh bao đến nỗi chẳng bữa nào thiếu, cũng biệt tăm.

Nhìn sắc mặt vô tội đến buồn nôn của Thẩm Thời Tự, ta không nhịn được mà bước lên một bước, đúng lúc lên tiếng:

“Phu quân, vị Cố… đại sư này thật sự có bản lĩnh lớn đến vậy sao? Hay chẳng qua chỉ là những trò quỷ thuật, cố ý làm ra vẻ thần thần bí bí để lừa gạt chúng ta? Giữa thanh thiên bạch nhật, làm gì có yêu tà quỷ quái?”

Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Thời Tự chợt đổi, nét sợ hãi ban nãy thoáng cái đã tan biến.

“Hàn Chi nói có lý. Chỉ là một tiểu đạo sĩ, cho dù có danh sư chỉ dạy thì đã sao? Há chẳng phải chỉ là lời đồn ngoài kia hay sao?”

Chỉ có Gia Vân là tin tưởng không chút nghi ngờ, gắt gao nắm lấy ống tay áo Thẩm Thời Tự:

“Phu quân, nghe đại sư đi! Có quỷ! Nhất định có quỷ! Phu quân! Đứa bé của chúng ta chết oan uổng a!”

Cố Biệt Hoài chỉ lặng lẽ nhìn ta, trong mắt đầy vẻ thăm dò. Thật lâu sau, hắn thu kiếm vào vỏ, khóe môi cười lạnh:

“Nếu đại nhân không tin, vậy ta liền lập tức rời đi. Chỉ là, hậu quả thế nào—tự gánh lấy!”

Gia Vân biến sắc, giọng nói cao hẳn lên mấy phần:

“Thẩm Thời Tự! Hôm nay Cố đại sư nhất định phải ở lại, cho đến khi mọi chuyện được giải quyết triệt để!”

Thẩm Thời Tự dù không muốn cũng không thể phản bác, cuối cùng đành miễn cưỡng gật đầu.

Nơi không người, đáy mắt hắn chợt lóe lên tia ngoan độc, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất.

“Nếu Gia Vân đã kiên quyết như vậy, vậy thì làm phiền Cố… đại sư! Hàn Chi, nàng đi sắp xếp chỗ ở cho đại sư đi!”

15.

Cố Biệt Hoài từng bước theo sau ta, không cần quay đầu, ta vẫn cảm nhận được ánh mắt hắn cứ mãi dán lên người ta.

Quanh co qua mấy dãy viện lạc, đến trước cửa khách phòng, ta dừng lại, xoay người, cười nhạt mở miệng:

“Cố… đại sư, ngài cứ ở viện này bắt quỷ đi.”

Hít sâu một hơi, mùi hương thanh nhã tràn vào chóp mũi, làm dịu đi phần nào mùi ô uế trong Thẩm phủ.

Cố Biệt Hoài lại chẳng còn vẻ lạnh lùng khi nãy, khóe môi hắn dường như còn ẩn một nét cười:

“Ninh tiểu thư, biệt lai vô dạng?”

Hắn từng quen biết Ninh Hàn Chi?!

Ta lục lọi ký ức, cuối cùng cũng tìm ra được một manh mối.

Cố Biệt Hoài thực sự đã gặp qua Ninh Hàn Chi từ trước!

Một năm trước, Thẩm Thời Tự trọng bệnh, bệnh đến nỗi không xuống giường nổi, bao nhiêu thang thuốc đều vô dụng.

Thầy thuốc chỉ có thể lắc đầu, bảo chuẩn bị hậu sự.

Thẩm mẫu thì chỉ biết khóc, còn Ninh Hàn Chi lại không biết nghe ai mách bảo, liền ba quỳ chín lạy đến tận Ngọc Thanh Quán, dập đầu cầu xin một đạo bình an phù cho phu quân nàng.

Cũng lần đó, cây trâm gỗ duy nhất mà Thẩm Thời Tự từng tặng nàng lại vô tình rơi mất trong đạo quán. Nàng vội vàng đi tìm, còn Cố Biệt Hoài chính là người đã nhặt được nó.

Từ đó, hai người gặp nhau.

Và sau khi Ninh Hàn Chi trở về, bệnh tình Thẩm Thời Tự dần dần thuyên giảm, đến mức ngay cả đại phu cũng không dám tin vào mắt mình.

Người khác không biết, nhưng ta biết.

Chính là Cố Biệt Hoài.

Hắn nhìn ra oán khí trên người Ninh Hàn Chi, thứ mà nàng bị Thẩm Thời Tự lây nhiễm.

Hắn đã hạ thuật lên cây trâm gỗ đó, để khi Ninh Hàn Chi đem về, oán khí tiêu tán, Thẩm Thời Tự tự nhiên cũng khỏi bệnh.

Còn ta, từ đoạn ký ức này, lần nữa nhìn rõ dã tâm hiểm độc của Thẩm mẫu.

Ngày Thẩm Thời Tự tỉnh lại, bà ta chẳng những không biết ơn Ninh Hàn Chi, trái lại còn bảo với con trai mình rằng Ninh Hàn Chi nhân lúc hắn bệnh nặng, đã sớm bỏ trốn, không một ai quan tâm đến trán nàng vì ba quỳ chín lạy mà sưng đỏ.

Từ hôm ấy, ngày tháng của Ninh Hàn Chi càng thêm khốn khổ.

Thẩm Thời Tự vẫn ngày ngày đóng cửa đọc sách, còn nàng thì bị Thẩm mẫu hành hạ, việc giặt giũ quét tước lại càng thêm nặng nhọc.

Có lẽ vì thời gian chiếm giữ thân xác quá lâu, trái tim trong lồng ngực ta đập dồn dập, kéo theo cơn khó chịu thoáng qua, như thể có thứ cảm xúc nào đó đang chực trào.

Ta nhắm mắt, cảm nhận cẩn thận.

Là hận.

Là thù hận thấu xương.

“Rốt cuộc ngươi là thứ quỷ vật gì?”

Giọng nói Cố Biệt Hoài đột nhiên sắc bén, kéo ta về thực tại.

Nhìn gương mặt nghi hoặc nhưng vẫn anh tuấn trước mắt, ta chẳng buồn đáp, chỉ chậm rãi bước vào sân viện.

“Vào rồi nói, nếu bị người khác nghe thấy, e là sẽ dọa bọn họ sợ mất.”

Ta ngoái đầu, khẽ cười.

“Vào đi.”

16.

“Ngươi thực sự muốn biết thân phận của ta đến vậy sao?”

Người trước mặt vẫn nắm chặt chuôi kiếm, một khắc cũng không chịu buông lỏng.

Ta nhảy lên xích đu, nhẹ nhàng đạp chân, dây xích khẽ lay động, đưa ta đung đưa qua lại trong sân.

“Ngươi còn chưa gọi ta một tiếng tỷ tỷ đấy!”

Ta vừa đung đưa, vừa cười trêu hắn. Khuôn mặt hắn mỗi lúc một đỏ hơn, khiến ta không khỏi cảm thấy thú vị.

“Mau… mau nói đi!”

Hắn nóng nảy rồi.

Ta lười biếng tựa vào dây xích, chậm rãi đáp:

“Sư phụ ngươi chưa dạy sao?”

Tám trăm năm làm Mạnh Bà quá đỗi tịch mịch, chưa từng gặp ai sống động, rực rỡ như hắn.

Thật là thú vị.

Mặt hắn đỏ bừng đến mức sắp bốc khói. Thôi không trêu nữa, nếu tiếp tục, e là hắn sẽ nổ tung mất.

Ta đột nhiên ngừng lại, không đung đưa nữa. Tựa lưng vào dây xích, chống cằm, nghiêm túc hỏi:

“Lần đó, Thẩm Thời Tự là do ngươi cứu phải không?”

Gương mặt Cố Biệt Hoài dần dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

“Ngươi nhìn ra sao?”

Hóa ra đúng là hắn.

Nếu khi đó Thẩm Thời Tự không được hắn cứu, thì bi kịch sau này của Ninh Hàn Chi có lẽ đã không xảy ra.

Nhưng thôi, tất cả đều là số mệnh.

Ta khẽ thở dài, nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Ngươi có biết, chính sự mềm lòng của ngươi khi đó đã đẩy Ninh Hàn Chi vào bi kịch sau này không?”

Cố Biệt Hoài thu kiếm vào vỏ, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

“Ý ngươi là gì?”

Ta cười nhạt, chậm rãi nói:

“Ngươi có biết, oán hồn bám theo Thẩm Thời Tự năm đó, rốt cuộc là ai không? Đó chính là muội muội ruột của hắn.”

17.

Thẩm Thời Tự vốn có một vị muội muội ruột, thế nhưng chốn kinh thành, chẳng ai hay biết. Ngay cả thân mẫu của chàng cũng chẳng buồn nhắc đến.

Nàng ấy tên là Thẩm Thảo Giới.

Xem kìa, ngay cả cái tên cũng được đặt qua loa, hờ hững.

Thẩm Thảo Giới không được mẫu thân yêu thương, huynh trưởng cũng ghẻ lạnh. Bởi lẽ khi nàng chào đời, phụ thân của hai người đã vĩnh viễn ra đi.

Trụ cột của gia tộc đổ sập, cả nhà rơi vào cảnh điêu linh. Từ đó, nàng trở thành kẻ để trút giận, cả mẫu thân lẫn huynh trưởng đều căm ghét nàng. Họ cho rằng chính nàng đã phá nát gia đình vốn yên bình, hạnh phúc.

Từ khi lọt lòng, nàng chưa từng được uống một ngụm sữa, sống sót đến giờ cũng là nhờ hàng xóm thương tình, đem sữa dê nuôi nấng.

Dẫu biết nàng đáng thương, song chẳng ai có thể giúp được gì.

Lúc Thẩm Thời Tự khoác áo bông dày dặn, sưởi ấm bên lò lửa, thì Thẩm Thảo Giới chỉ có thể co ro nơi góc tường gió lùa, toàn thân run rẩy.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng có một bộ y phục mới, cũng chưa từng được nếm thử một bữa cơm nóng hổi.

Ngày nọ, một kẻ lang thang trong thôn dụ dỗ nàng, bảo rằng nhà hắn có cơm nóng canh lành. Thẩm Thảo Giới bé nhỏ tin là thật, ngờ đâu đợi chờ nàng lại là cơn ác mộng đẫm máu và nước mắt.

Gã lang thang khóa cửa lại, thô bạo quẳng nàng xuống chiếc giường lạnh lẽo, thân hình hôi hám đè xuống.

Nàng đưa mắt nhìn ra cửa, muốn gào lên cầu cứu, nhưng miệng đã bị nhét đầy giẻ rách, chỉ có thể rên rỉ tuyệt vọng.

Bỗng chốc, nàng nghe thấy thanh âm của mẫu thân.

Là Thẩm mẫu đi ngang qua, thoáng dừng bước khi nghe động tĩnh trong nhà gã lang thang.

“Lại chẳng biết hắn đang giày vò ai nữa, thật xúi quẩy! Mau đi thôi!”

Tiếng bước chân xa dần, hy vọng cuối cùng trong lòng nàng cũng theo đó mà vụt tắt.

Rốt cuộc, nàng chẳng có bữa cơm nóng nào cả.

Sau khi làm xong chuyện, gã lang thang đạp nàng qua một bên, miệng lẩm bẩm rủa xả:

“Cút đi! Ông còn chưa có cơm mà mày đòi ăn chắc? Nồi cơm trong bếp còn ít cơm nguội từ tối qua, ăn thì ăn, không ăn thì nhịn! Nếu dám hé răng nửa lời, tao đánh chết mày ngay!”

Thẩm Thảo Giới lê thân thể tàn tạ trở về nhà, đón chờ nàng không phải an ủi, mà là tiếng quát tháo của mẫu thân:

“Đồ sao chổi! Ngươi đi đâu cả ngày thế hả? Lẽ nào đi câu dẫn nam nhân? Nhìn bộ dạng này của ngươi, ai mà muốn nổi?”

“Bạc đâu? Bán thân rồi mà không có bạc à? Thật vô dụng! Chi bằng đem bán ngươi đi! Chẳng lẽ hôm nay kẻ lang thang kia làm chuyện bẩn thỉu với ngươi? Thật là xui xẻo! Xui xẻo quá đi mất!”

Thẩm Thảo Giới chỉ đứng đó, lặng im mặc mẫu thân xé rách bộ xiêm y đã rách nát của mình, cả thân thể nàng như sắp đổ gục cũng chẳng còn hơi sức để thốt ra một lời nào nữa.

Mùa đông năm ấy, trời rét cắt da cắt thịt.

Nàng nắm trong tay mấy cọng cỏ khô, bụng đói đến quặn thắt.

Nàng chết rét trong đêm đông giá buốt.

Năm ấy, nàng mới mười một tuổi.

Linh hồn nàng lạc lối, chẳng biết nên đi về đâu. Vậy nên nàng cứ mãi vất vưởng, cho đến hai năm trước, nàng thấy được ca ca của mình, Thẩm Thời Tự.

Ca ca nàng đã thành gia lập thất, tuy cuộc sống chẳng dư dả, nhưng tân tẩu lại yêu thương huynh ấy vô cùng, mẫu thân cũng thế.

Nàng nhớ lại tất cả, trong lòng dâng lên oán hận.

Không cam tâm! 

Vì sao huynh ấy được hưởng ân tình của mẫu thân, còn nàng lại chẳng có một chút thương yêu?

Vì sao, ngay cả cái tên của nàng cũng chỉ là cỏ rác?

Nàng không cam tâm!

Nàng muốn kéo Thẩm Thời Tự cùng xuống Hoàng Tuyền!

Chỉ suýt chút nữa thôi, nàng đã có thể đem huynh ấy đi theo.

Nhưng ngay lúc đó, Ninh Hàn Chi trở về từ đạo quán, nàng bỗng cảm thấy linh hồn mình nhẹ bẫng, dần rời khỏi thân thể của Thẩm Thời Tự.

Là Cố Biệt Hoài đã hạ bùa chú trên cây trâm, khiến nàng từng bước tan biến, dẫn nàng đến con đường luân hồi.

Nói ra thì, ta từng gặp nàng, chỉ một lần, nhưng ấn tượng khắc sâu.

Khi chén canh Mạnh Bà sắp kề môi, sắc mặt nàng chợt biến đổi. Bát canh đáng lẽ nên uống vào, nàng lại hất đổ.

“Không! Ta không muốn luân hồi nữa! Ta hối hận rồi! Ngụy Sơ Húc, có lẽ ngay từ đầu, ta và ngươi chính là một sai lầm thê thảm!”

À… thì ra là một vị thần nữ vì tình mà chịu kiếp nạn.

Chuyện cũ lặp đi lặp lại mà thôi.

Chỉ tiếc thay cho bát canh Mạnh Bà ấy.