Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 4

10:48 chiều – 24/02/2025

9.

“Lập tức rời khỏi thân thể này, ta tha cho ngươi một mạng.”

Nam tử mở miệng, mũi kiếm nhắm thẳng vào ta.

“Ha. Ta yếu đuối thế này, làm sao có thể là quỷ vật?”

Ta chậm rãi tiến lên, chợt ngửi được trên người hắn một mùi hương thanh khiết.

Cả ngày ở Thẩm phủ, mũi ta đã bị bao phủ bởi mùi hôi thối, giờ đây gặp phải hương khí như vậy, lại khiến lòng ta thoáng khoan khoái.

Trăm năm nay chưa từng gặp kẻ nào trong sạch như thế. Nhất thời không nhịn được, ta khẽ thở dài, cười nhẹ:

“Ngươi thơm thật.”

Lời vừa thốt ra, nam tử kia lập tức nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm nghị hơn vài phần.

“Yêu vật nhỏ nhoi, lớn mật! Vô liêm sỉ! Ngươi có biết trong tay ta là thứ gì không?”

“Thứ gì?”

“Chính là Thượng Thanh khai quang đào mộc kiếm! Một nhát là có thể khiến ngươi hồn phi phách tán!”

Nam tử này thật thú vị, tư chất thông minh, nhưng bản lĩnh lại chẳng ra sao.

Ta nhẹ nhàng phất tay, thanh kiếm đào mộc trong tay hắn lập tức vỡ thành từng mảnh. Hắn kinh hãi lùi lại mấy bước, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Nhưng rất nhanh, hắn cúi xuống, cẩn thận nhặt từng mảnh vụn trên mặt đất.

Ta bật cười, giọng nói lười nhác:

“Ngốc tử, sư phụ ngươi lừa ngươi đấy. Còn nữa, ta không phải quỷ vật.”

Hắn dừng tay, ánh mắt phức tạp:

“Vậy… ngươi là gì?”

Ta cong môi cười khẽ, đôi mắt lấp lánh ý cười:

“Gọi một tiếng tỷ tỷ, ta liền nói cho ngươi biết.”

10.

Ta đương nhiên không nói với hắn, chỉ nhân lúc hắn không để ý mà lặng lẽ rời đi.

Một tiểu đạo sĩ như vậy, trêu ghẹo một chút thì thôi. Dẫu sao, ta cũng không muốn kéo thêm người khác vào cuộc.

Thanh âm của Thanh Hoan, Thanh Nhược đã dần tan biến. Phương đông ló dạng một vệt sáng nhạt, ta toan gọi Thẩm Thời Tự tỉnh dậy, nhưng vẫn chậm một bước.

Bên ngoài chợt náo loạn.

“Ninh Hàn Chi! Ngươi còn biết liêm sỉ không?!”

Cố Gia Vân quận chúa đã tìm đến tận cửa.

Nàng đạp mạnh cửa phòng, lửa giận bừng bừng trên khuôn mặt. Trước mắt nàng là cảnh tượng thân thể ám muội của Thẩm Thời Tự.

Cơn giận lập tức bùng lên, nàng túm lấy y từ trên giường, giáng xuống một tràng quở trách:

“Thẩm Thời Tự! Ta vừa có thai, ngươi đã không nhịn được sao?”

Thẩm Thời Tự mơ màng tỉnh lại, bị trách mắng không chút nể nang, trong lòng cũng dâng lên vài phần tức giận. Nhưng khi cái tát thứ hai của Cố Gia Vân giáng xuống, hắn mới hoàn toàn tỉnh táo.

Từ trong mộng đẹp giật mình tỉnh lại, lại bị đánh đến mất thể diện, hắn lập tức vươn tay chặn lại.

“Cố Gia Vân! Đủ rồi!”

Nữ tử trước mặt thoáng chững lại.

Thẩm Thời Tự đứng dậy, như thể lý trí đã quay về, hắn nhặt quần áo dưới đất, dìu Cố Gia Vân ngồi xuống ghế.

“Cẩn thận, nàng còn đang mang thai. Nếu nàng và đứa bé xảy ra chuyện, ta biết phải làm sao?”

Cố Gia Vân nghe vậy lại càng tức giận, vành mắt đỏ hoe:

“Thẩm Thời Tự! Ta còn đang mang thai con của ngươi, vậy mà ngươi lại mắng ta! Còn ngươi!”

Nàng đột nhiên quay sang, móng tay bén nhọn chỉ thẳng vào ta, tựa hồ muốn chọc mù mắt ta.

Ta cúi đầu, giọng điềm tĩnh:

“Quận chúa, tối qua phu quân say rượu, đi nhầm phòng, sợ làm phiền đến người nên tạm nghỉ lại nửa đêm. Người xem, y phục của ta còn ướt đẫm sương sớm, ta mới từ ngoài trở về.”

“Nghe nói quận chúa dễ buồn nôn, ta định dùng sương mai nấu một bát sữa hạnh nhân cho người… Nghe đồn có thể làm dịu cơn nghén. Còn về phu quân… Ngài ấy nói muốn giữ đạo nghĩa với người… không cho ta lại gần.”

Cố Gia Vân nghe vậy, sắc mặt dần dịu lại, nhưng vẫn giữ vẻ kiêu căng:

“Thẩm lang, có thật không?”

Thẩm Thời Tự biết rõ đó không phải sự thật, nhưng ta đã giúp hắn chừa lại đường lui, hắn tất nhiên phải nương theo lời ta mà nói tiếp.

Khó khăn lắm mới dỗ dành được Cố Gia Vân, hắn tất nhiên mang lòng cảm kích ta.

Một bên là quận chúa cao cao tại thượng, nóng nảy khó chiều.

Một bên là nữ tử xuất thân bần hàn, luôn lấy hắn làm trọng.

Hắn há lại không rõ đâu mới là lựa chọn tốt nhất?

“Ninh Hàn Chi! Đừng tưởng rằng ta có thai thì ngươi có thể nhân cơ hội cướp phu quân của ta! Thẩm Thời Tự là của ta! Con của hắn, chỉ có thể do ta sinh ra!”

Ta gật đầu liên tục.

Thẩm Thời Tự sẽ không có con đâu.

Ninh Hàn Chi gả cho hắn ba năm, bụng vẫn phẳng lì, ta sớm đã kiểm tra thân thể hắn. Đời này, hắn vô hậu mà chết.

Một kẻ thối nát như hắn, làm sao có thể có hậu duệ?

Chung quy, đứa trẻ này… sẽ không ra đời.

Chỉ là ta không ngờ quả báo lại đến nhanh như vậy.

11.

Một ngày xuân tươi đẹp, phủ đệ lại bận rộn đến nghiêng trời lệch đất.

Khó khăn lắm mới chờ qua ba tháng đầu, đợi đến lúc có thể tuyên bố tin vui ra ngoài. Thế mà, giữa đêm khuya thanh vắng, một tiếng thét thảm thiết xé tan sự yên tĩnh.

Cố Gia Vân quận chúa sảy thai.

Cả phủ rối loạn thành một mớ hỗn độn, ngay cả Thẩm mẫu vốn luôn e dè Cố Gia Vân cũng bị đánh thức, vừa dậy đã than vãn không ngừng:

“Tạo nghiệt a, tạo nghiệt!”

Mọi người tất tả bận rộn suốt một đêm, mãi đến lúc phương đông lộ ra một tia sáng nhạt, đại phu mới lắc đầu than thở:

“Đã qua ba tháng rồi, sao vẫn không giữ nổi chứ!”

“Aizz!”

Thẩm mẫu như mất đi chỗ dựa, ngồi bệt xuống đất:

“Hết rồi, bảo bối tôn tử của ta mất rồi!”

Thẩm Thời Tự đứng sững tại chỗ, ngây ngốc thất thần. Chỉ sợ, trong cả phủ, không ai hiểu rõ sự tình bằng hắn.

Cố Gia Vân còn chưa tỉnh lại, trong phòng, mùi máu tanh đã được quét sạch.

Thẩm mẫu cất giọng quát lớn:

“Hàn Chi! Ngươi vào hầu hạ vị cô nãi nãi này đi!”

Lý ra, ta với Cố Gia Vân đều là chính thê, chẳng ai thấp kém hơn ai, nhưng Thẩm mẫu lại nhất quyết đẩy chuyện này cho ta.

Thôi kệ, ta chỉ vào xem một chút mà thôi.

Cố Gia Vân lặng lẽ nằm trên giường, sắc môi tái nhợt, hàng lông mày nhíu chặt, trông vô cùng suy kiệt. Bỗng, nàng mở bừng mắt, trong ánh nhìn tràn ngập hoảng sợ:

“Có quỷ! Có quỷ! Ta nhìn thấy rồi! Ở trên người Thẩm Thời Tự!”

Thẩm Thời Tự bước đến gần giường, Cố Gia Vân lập tức hét lên, chẳng còn chút đoan trang quý phái nào nữa.

“Ngươi đừng qua đây! Ngươi không phải Thẩm lang! Ngươi không phải!”

Dù Thẩm Thời Tự cố gắng giải thích thế nào, nàng vẫn hoảng loạn, không thể bình tĩnh lại.

Ta bưng một bát thuốc nóng, đưa tới bên giường, nhẹ giọng nói:

“Phu quân, trước hết hãy đút cho quận chúa một chén trà an thần đi.”

12.

Cố Gia Vân lần nữa tỉnh lại, lòng vẫn còn sợ hãi khôn nguôi, mãi đến khi Thẩm Thời Tự lấy ra tín vật định tình của hai người—chiếc kết đồng tâm đính anh lạc—nàng mới dần dần an lòng.

“Thẩm lang, là quỷ hại chết con chúng ta! Nhất định là vậy!”

Thẩm Thời Tự chẳng tin, nhưng cũng không lay chuyển nổi Gia Vân, cuối cùng vẫn mời đạo sĩ đến phủ trừ tà.

Trong sân, đào hoa rơi rụng, cánh hoa theo gió xoay vần. Dưới gốc đào, thiếu niên đứng đó, dáng vẻ phong tư anh tuấn.

“Đệ tử đại môn hạ dưới trướng Quảng Thâm đại sư—Cố Biệt Hoài. Cố đại sư, ngài xem trong phủ có gì khác thường không?”

Ta lặng lẽ đứng bên nhìn, hương hoa dần dần len vào chóp mũi, thơm ngát thanh khiết, khóe môi bất giác cong lên—quả là một cảnh sắc đẹp mắt.

Thiếu niên đạo sĩ vung kiếm chém xuống không trung, mũi kiếm cuối cùng chỉ thẳng về phía ta.

“Nàng ta là ai?”

“Đây là phát thê của ta—Ninh Hàn Chi. Nàng ấy… có vấn đề ư?”

Thiếu niên thu kiếm, chẳng nói chẳng rằng.

Ta lại bước đến dưới tàng đào, khẽ bẻ một cành hoa, đi đến bên hắn, đưa ra trước mặt. Ta ghé sát hơn một chút, rũ mắt nhìn thanh kiếm trong tay hắn: 

“Đổi kiếm rồi?”

Khẽ mím môi, ta lui về sau một bước.

“Đào mộc trừ tà, sao không thử xem?”

13.

Thiếu niên giơ cao thanh kiếm, thoái lui một bước, cuốn theo cánh đào trên đất, khiến hoa bay tán loạn rồi rơi xuống.

Ta khẽ nhắm mắt, khóe môi cong lên.

Thiếu niên bỗng nhiên tung người lên trước, hương hoa theo gió lan tỏa, cánh đào cũng theo đó mà cuốn lên không trung, thơm ngát thấm vào lòng.

Song, nhát kiếm dự đoán trước đó lại không giáng xuống người ta, chỉ cảm thấy bên người lướt qua một cơn gió mát.

“Cố đại sư, ngài đây là?”

Sau lưng truyền đến tiếng kinh hô của Thẩm Thời Tự.

Ta mở mắt, ngoảnh đầu nhìn lại—thanh kiếm của thiếu niên cắm thẳng vào thân cây đào sau lưng, mà khi rút kiếm ra, từ thân cây ứa ra từng dòng huyết dịch đỏ thẫm, cảnh tượng trông đến rợn người.

Quận chúa Gia Vân hoảng hốt chỉ tay vào dòng máu đỏ không ngừng tuôn chảy, sắc mặt đầy vẻ kinh hãi:

“Phu quân! Người xem! Quả nhiên có quỷ! Cây đào sao có thể chảy ra huyết thủy?! Con của chúng ta, nhất định là do lũ yêu nghiệt này hại chết! Phu quân, con chúng ta chết oan uổng rồi!”

Thẩm Thời Tự lại chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào huyết thủy đang không ngừng trào ra, đáy mắt lóe lên một tia trấn định khó ai nhận ra.

Chớp mắt sau, hắn liền lộ ra vẻ hoảng sợ, quay phắt sang thiếu niên:

“Cố đại sư! Xin ngài hãy trừ khử quỷ vật trong phủ! Trả lại cho phủ đệ một mảnh thanh tịnh! Trả lại công đạo cho đứa trẻ chưa kịp chào đời của ta!”

Thiếu niên chắp tay trước ngực, khẽ mở môi, ánh mắt lại đột nhiên sắc bén:

“Không biết Thẩm đại nhân, trong phủ nửa năm trở lại đây có ai vô tội chết oan không?”

Ta rốt cuộc cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mặt.

Vốn cho rằng hắn chỉ là một tiểu đạo sĩ lang thang kiếm miếng cơm, không ngờ lại có chút chân tài thực học.

Cây đào trong phủ năm nay nở hoa rực rỡ lạ thường.

Rõ ràng năm trước, cây đào này đã khô héo, ngay cả hoa tượng cũng đoan chắc rằng nó không thể sống qua mùa xuân năm nay. Thế nhưng, vừa sang xuân, nó lại sinh cơ bừng bừng.

Khi đó, Thẩm mẫu còn vui mừng nói rằng đây là đại cát đại lợi, rằng Thẩm phủ năm nay tất gặp nhiều hỷ sự.

Nhưng bà ta nào hay biết.

Cây khô gặp xuân, tất có huyết nhục bồi dưỡng, trất nhiều huyết nhục. Chả trách Thẩm Thời Tự trên người luôn có mùi lạ đến vậy—thì ra, hắn giấu bọn họ ở đây.

Ta đưa mắt nhìn thiếu niên bên cạnh, lại thấy ánh mắt hắn kiên định vô cùng, song, tia sáng nơi đáy mắt lại không giấu nổi ta.

Ánh mắt giao nhau, ta che môi, khẽ bật cười.

Cố Biệt Hoài, ngươi quả thực khiến ta bất ngờ.