Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

10:48 chiều – 24/02/2025

6.

Thẩm Thời Tự hành động rất nhanh, dù sao hắn cùng Gia Vân quận chúa sớm đã có tư tình.

Cầu hôn, thỉnh chỉ, mọi việc đều được sắp đặt gọn gàng.

Mấy ngày trước, thánh thượng đã từng nghe qua chuyện hắn tìm thê thất, nên thuận miệng hỏi:

“Thẩm khanh đã cầu hôn Gia Vân, vậy còn nguyên phối thê tử của ngươi thì sao?”

Thẩm Thời Tự ung dung đáp, trình bày việc ta tự nguyện làm thiếp, mà Gia Vân quận chúa cũng chấp nhận làm bình thê.

Thánh thượng nghe vậy, nét mặt liền hòa hoãn.

“Thẩm khanh, nguyên phối của ngươi thật đại nghĩa, Gia Vân cũng biết thông tình đạt lý, cứ thế mà hưởng phúc tề nhân đi.”

Lời vừa thốt ra, thánh thượng liền thuận theo.

Dù sao, Thẩm Thời Tự hiện tại đang giúp người tra xét vụ án thuế muối, cũng không nên vì chút chuyện tư tình mà làm hắn phân tâm.

Thánh chỉ ban xuống.

Tin tức Thẩm Thời Tự cưới Gia Vân quận chúa chẳng mấy chốc truyền khắp dân gian, dẫn đến không ít lời bàn tán. Song, bách tính suy cho cùng cũng chỉ là đám người tầm thường, nghị luận rồi cũng chẳng thành bão.

Cuối cùng, lọt vào tai thánh thượng vẫn chỉ là mấy câu ca ngợi như sau:

“Thẩm phu nhân đại nghĩa hiền đức, Gia Vân quận chúa dung mạo khuynh thành, tâm địa thiện lương. Thẩm Thời Tự quả là người chiến thắng trong nhân sinh!”

Đại khái là vậy.

Ta ở trong hậu viện an tĩnh dưỡng thân, mọi việc trong phủ đều do Thẩm mẫu một tay lo liệu. Song, chưa được bao lâu, Thẩm Thời Tự đã khí thế bừng bừng tìm đến:

“Ninh Hàn Chi! Nàng cố tình phải không? Mẫu thân tuổi tác đã cao, hôn sự lại rườm rà, nàng lẽ ra nên gánh vác giúp bà ấy! Hay là trước kia nàng chỉ giả vờ hiền thục, thực ra là đang muốn lấy lùi làm tiến? Nếu vậy, ta sớm đã nên giáng nàng xuống làm tiểu thiếp hèn mọn lâu rồi!”

Ta đặt chiếc đệm đầu gối đang may dở xuống, từ tốn đứng lên, ánh mắt dâng lên tầng hơi nước, bàn tay run rẩy đặt lên ngực, tựa như khó lòng chịu đựng:

“Phu quân… nhưng mà… mẫu thân không cho thiếp nhúng tay vào, có lẽ là bà thương thiếp, không muốn thiếp mệt nhọc. Vậy để thiếp đi tìm mẫu thân hỏi một tiếng.”

Thẩm Thời Tự thoáng dịu đi, giọng nói cũng bớt gay gắt hơn, nhẹ tay lau đi giọt nước nơi khóe mắt ta.

“Hàn Chi, nếu vậy, nàng cứ an tâm dưỡng sức, ta đi tìm mẫu thân.”

Ta nhìn bóng lưng hắn rời đi, chỉ cảm thấy nực cười, tay tiện đà ném chiếc đệm đầu gối xuống bàn, giả vờ đúng là mệt thật.

Thẩm mẫu sợ ta nhân cơ hội dính líu vào chuyện trong phủ, ngày ngày đen mặt xua ta ra xa. Giờ đây, có lẽ bà ta bắt đầu cảm thấy kiệt sức rồi.

Xem ra, ta phải tiếp tục dâng trà an thần cho bà ta mới được.

Năm đó, khi Ninh Hàn Chi gả cho Thẩm Thời Tự, đến một bàn tiệc cưới cũng chẳng có. Ngay cả bộ giá y đỏ thắm trên người, cũng là bộ y phục cũ của Thẩm mẫu thời trẻ. Vậy mà nàng chẳng hề oán trách nửa lời.

Dấu hiệu duy nhất của một hôn lễ chính là đôi nến đỏ leo lét trong phòng.

Đêm đó, Thẩm Thời Tự ôm nàng vào lòng, ánh lửa bập bùng, giọng nói thâm tình vang lên trong tiếng bấc nến nổ tí tách:

“Hàn Chi, ta nhất định không phụ nàng, đợi khi ta đỗ đạt công danh, sẽ bù đắp cho nàng một hôn lễ mà ai ai cũng ngưỡng mộ!”

Nay hắn đúng là làm lại hôn lễ thật, nhưng là để cưới mỹ nhân khác.

Đèn hoa rực rỡ, phô trương tốn kém, vô cùng náo nhiệt.

Còn Ninh Hàn Chi, bị Thẩm gia từng bước đẩy vào đường chết.

Nhưng nay, ta không còn là nàng, ta sẽ khiến từng kẻ từng tổn thương nàng, phải trả giá.

Sau khi Thẩm Thời Tự gặp Thẩm mẫu, dù có mệt mỏi thế nào, bà ta cũng cố gắng chống đỡ. Mỗi đêm, ta đều đích thân dâng một chén trà an thần, giúp bà ta ngủ ngon hơn. Dần dần, ngay cả tiếng quát mắng ta cũng đã nhỏ đi nhiều.

Bà ta rốt cuộc cũng gắng gượng đến khi hôn lễ hoàn tất.

Đại hôn giữa Thẩm Thời Tự và Gia Vân quận chúa được tổ chức cực kỳ long trọng. Dù danh phận là bình thê, nhưng từng chi tiết trong hôn lễ đều được chuẩn bị vô cùng xa hoa.

Thẩm Thời Tự căn bản không để tâm chuyện bình thê hay không, lời nói chỉ là để thiên hạ nghe mà thôi.

Gia đình quận chúa, bao gồm cả Cố Vương gia cùng Cố Vương phi, tuy không hài lòng với hôn sự này, thậm chí còn xảy ra rạn nứt với nữ nhi, song cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Chỉ là, tình thân giữa họ, chung quy đã nhạt đi vài phần.

Ta không gây chuyện, chỉ yên lặng đứng ngoài cuộc. Đợi đến khi khách khứa giải tán, ta cũng trở về viện mình, rửa mặt, thay y phục, chuẩn bị lên giường ngủ.

Nửa đêm, trong phòng vang lên tiếng động.

Ta giả bộ hoảng sợ:

“Ai?”

Người kia càng lúc càng đến gần. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, ta rốt cuộc nhìn rõ hắn là ai.

Hắn ôm chặt lấy ta, hơi thở nóng bỏng phả bên tai.

“Hàn Chi, đêm nay coi như ta cũng bù lại hôn lễ cho nàng.”

Là Thẩm Thời Tự.

Ánh mắt hắn đầy rẫy dục vọng, mà trên người lại nồng đậm hương rượu. 

Đêm nay, đáng lẽ là đêm động phòng hoa chúc của hắn và Gia Vân quận chúa. Vậy mà hắn lại đến tìm ta.

7.

Thẩm Thời Tự đương ngủ say, ta chậm rãi lui ra ngoài, để lại đôi tỷ muội yêu mị kia tiếp tục cuộc vui. 

Ta sớm đã biết hắn nhất định sẽ đến.

Ma nữ xuất thủ, chưa từng có lần thất bại. 

Trong khoảnh khắc, hắn mê man thiếp đi, chỉ khổ cho đôi nữ tử hư ảo ngồi trên vai hắn. Một đỏ, một trắng, yêu mị tuyệt trần—chính là âm ty mê quỷ, người phàm chẳng thể trông thấy.

“Ta từ Diêm La điện mượn hai người các ngươi đến đây, chỉ muốn hỏi một câu. Chẳng hay các ngươi thực sự muốn hấp thụ hồn khí hôi thối của kẻ này?”

Hai nàng nhẹ nhàng từ vai hắn trôi xuống, khẽ cười đáp: 

“Mạnh tỷ tỷ, ta và muội muội sớm đã khát cầu loại tà khí dơ bẩn này, tự nhiên là thật lòng.”

“Mạnh tỷ tỷ, năm xưa nhờ tỷ ra tay tương trợ, tỷ muội ta vẫn luôn khắc ghi ân tình.” 

“Đợi đến ngày chuyển thế luân hồi, Thanh Hoan cùng Thanh Nhược nhất định sẽ thưởng thức bát canh của tỷ tỷ thật tốt.”

Hai nàng cười đến yêu kiều, màn trướng rủ xuống, ta lặng lẽ rời đi, nhường lại không gian cho bọn họ. 

Mê quỷ thiên sinh giỏi mị thuật, Thanh Hoan, Thanh Nhược đã lang bạt trăm năm, một khi bị chúng nhìn trúng, há có thể trốn thoát? 

Vài giọt hương dịch ta bí mật nhỏ lên hôn phục của hắn ban ngày đã đủ dẫn hắn tới đây, nhưng nhất thời chưa thể khiến hắn bị hấp thụ toàn bộ hồn khí. Diêm Quân còn đang dõi theo, ta không thể nhúng tay quá sâu.

Nửa canh giờ sau, Thanh Hoan và Thanh Nhược tay trong tay rời đi. 

“Mạnh tỷ tỷ, đợi hắn tỉnh dậy, chỉ thấy toàn thân thư thái, nhưng đó chỉ là giả tượng mà thôi. Thể cốt hắn từ nay về sau sẽ ngày một suy bại.”

“Mạnh tỷ tỷ, bảo trọng thân mình, chúng ta đi trước.”

Ta khẽ gật đầu, phương đông cũng dần rạng sáng. Cởi bỏ xiêm y, nén mùi hôi thối, ta trườn lên giường, nhẹ giọng gọi hắn. 

“Phu quân, mau tỉnh!”

Thẩm Thời Tự dần dần tỉnh lại, liền thấy ta hai má ửng hồng, mà chính hắn cũng toàn thân trần trụi, khóe môi hắn hơi cong, ý cười thấp thoáng: 

“Hàn Chi, đêm qua thực mỹ diệu.”

Ta dùng chăn che miệng, cười mà chẳng đáp. 

Dù sao, ma nữ hớp hồn, đương nhiên khiến kẻ ta muốn câu dẫn thần hồn điên đảo. 

Nhưng ta không có thời gian giả bộ thẹn thùng, chỉ vội vã lộ ra vẻ lo lắng: 

“Phu quân, đêm qua người đến tìm thiếp, nhưng chẳng phải đêm qua là động phòng hoa chúc của người và quận chúa sao? Mau quay về đi, quận chúa không thấy người, e rằng sẽ lo lắng.”

Hắn như sực nhớ ra, vội vàng đứng dậy mặc y phục, nhưng từng cử chỉ vẫn không rời mắt khỏi ta. Chân mày khẽ nhíu, hắn hỏi:

“Hàn Chi, nàng lại đem ta đẩy cho kẻ khác, chẳng lẽ không ghen?”

Ta thật muốn văng tục, nhưng vẫn cố giữ vẻ dịu dàng nhu mì. 

“Thiếp biết trong lòng phu quân có thiếp, nếu không, đêm qua sao người lại đến đây… Thiếp chỉ mong phu quân ngày càng tốt đẹp hơn.”

Hắn hài lòng gật đầu. 

Đêm qua hắn quả thực vất vả, nửa đêm trước phải ứng phó với quận chúa, nửa đêm sau lại dây dưa cùng hai nữ quỷ, thân thể không bại hoại mới là lạ.

Hắn dường như còn chưa thoát khỏi dư vị đêm qua, lưu luyến không rời. 

“Hàn Chi, nàng thật tốt.”

Ta lại thấy buồn cười vô cùng. 

Lúc giết người thì dứt khoát gọn gàng, nay lại có bộ dạng này. 

Bất quá, chẳng bao lâu nữa đâu—với tính tình như của Gia Vân quận chúa, há có thể nhẫn nhịn dù chỉ một khắc?

8.

Trời đã sáng rồi.

Theo lệ, tân nương phải dâng trà mời lão phu nhân, nhưng Gia Vân quận chúa lại không vội, đến tận lúc mặt trời lên cao mới ung dung bước đến chính đường, thậm chí chẳng buồn quỳ lạy. 

Thẩm mẫu đã đợi đến mức trà đổi mấy lượt, mặt đen như mực, nhưng vừa trông thấy Gia Vân quận chúa, lập tức nở nụ cười tươi tắn, thậm chí còn ra sức biện giải cho nàng:

“Quận chúa thân thể ngàn vàng, không cần quỳ lạy, chỉ cần cùng Thẩm lang sống tốt là được rồi.”

Thẩm mẫu cười rạng rỡ, còn ta ngồi trong phòng nghe tin liền cười đến đau bụng. 

Quả nhiên, kẻ ác ắt có kẻ ác trị.

Thẩm Thì Tự cùng Gia Vân vừa mới thành thân, ta cũng thức thời tránh mặt, hắn dù thế nào cũng không thể bỏ mặc Gia Vân mà chạy đến tìm ta, ta cứ thế an nhàn mà sống.

Nhưng mèo đã nếm được vị tanh, há có thể ngoan ngoãn chịu ngồi yên?

Những ngày đầu mật ngọt trôi qua chưa bao lâu, chưa đầy một tháng, Gia Vân đột nhiên nôn mửa không ngừng, mời đại phu đến xem, lại bị chẩn ra đã có thai hơn một tháng, nhưng nàng mới thành thân chưa được nửa tháng.

Thẩm Thì Tự dúi cho đại phu trăm lượng bạc, khéo léo tiễn ra khỏi phủ, ngầm ra hiệu không được nói bừa, nhưng vị đại phu đó vẫn bị đạo tặc giết hại trên đường về.

Không có gì khó hiểu, chỉ trách mùi trên người Thẩm Thì Tự lại nặng thêm vài phần.

Gia Vân có thai, vì giữ gìn thanh danh của nàng, trong phủ không dám truyền ra ngoài. Nhưng nàng nghén rất nặng, Thẩm Thì Tự dù mỗi ngày sau khi bãi triều đều ở bên nàng, nhưng lâu dần, nàng bắt đầu sinh tật xấu. 

Khi thì than thở cơm canh hôm nay quá nặng mùi, lúc lại chê hoa cỏ trong viện xông lên quá ngấy, Thẩm Thì Tự vẫn nhẫn nại dỗ dành từng chút một.

Nhìn dáng vẻ hắn cúi đầu nhẫn nhịn, ta chỉ cảm thấy thoải mái vô cùng.

Đến nửa đêm, hắn lại mò đến giường ta, không dám ngang nhiên vào viện, chỉ dám chờ Gia Vân ngủ say rồi len lén qua đây. 

Hắn ôm chặt lấy ta, miệng lẩm bẩm:

“Chi nhi… Vẫn là nàng tốt nhất…”

Chi nhi. 

Thẩm Thì Tự đã bao lâu không gọi cái tên này rồi?

Từ “Chi nhi” thuở ban đầu, đến “Hàn Chi” sau này, rồi “Ninh Hàn Chi”, cuối cùng chỉ còn lại “kẻ vướng víu”. 

Vậy mà cũng chỉ ba năm trôi qua.

Ta hiểu hắn vì sao tìm đến ta. 

Dù hắn có yêu Gia Vân đến đâu, nhưng mặt mũi vẫn quan trọng hơn.

Nói cho cùng, người hắn yêu nhất vẫn chỉ là bản thân hắn.

Gia Vân quận chúa cao quý, phụ mẫu đều lập công hiển hách trên chiến trường, được tiên đế đặc cách phong vương, nàng mới có thể được phong quận chúa. Cưới nàng, hắn có thể một đường hanh thông trên quan lộ.

Nhưng nàng cao ngạo độc đoán, từ nhỏ đã được nuông chiều, sao có thể chịu nhún nhường hắn? 

Lâu ngày, hắn sinh chán ghét. Vẫn là người vợ cũ ngoan ngoãn nhất, từng cử chỉ hành động đều hợp ý hắn.

Hắn càng lúc càng càn rỡ, ta suýt nữa không nhịn được mà cho hắn một đòn trí mạng. Ta thật sự không chịu nổi nữa, lặng lẽ gọi Thanh Hoan, Thanh Nhược đến, khẽ thở dài: 

“Hút thêm chút nữa đi. Nhưng đừng quá tay, một hơi rút sạch thì sẽ bị phát hiện đấy.”

“Xin Mạnh tỷ tỷ yên tâm.”

Ta bước ra ngoài hít thở không khí.

Phủ đệ quá ngột ngạt, ta thuận tay lật tường rời khỏi Thẩm phủ.

Nửa đêm canh ba, phố xá vắng tanh. Gió đêm thổi qua, cuốn theo lá rụng trên đường, vang lên những tiếng xào xạc khẽ khàng.

Ta đi dạo loanh quanh, vô thức dừng lại dưới một gốc cây hoè. Vừa định quay đi, chợt một nam tử từ trên trời giáng xuống, chặn lối của ta.

Hắn một thân đạo bào, tay cầm kiếm đào, giọng trầm thấp:

“Yêu vật phương nào, mau hiện nguyên hình.”

Ta nhìn nam tử trước mặt, đêm đen thăm thẳm, không thấy rõ diện mạo, chỉ nhờ ánh trăng lờ mờ mà thấy được đường nét gương mặt, tuấn tú đoan chính.

Hử? 

Tiểu đạo sĩ này, có chút thú vị.