Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 2

10:03 chiều – 23/02/2025

4

Tôi bảo cô giúp việc dọn rác rồi rời đi sớm hơn bình thường, sau đó bước đến cửa phòng Hoài Cẩn, giơ tay gõ nhẹ một cái.

“Bác giúp việc đi rồi, đói thì tự mở cửa ra ăn cơm.”

Một lúc lâu sau, cánh cửa mới từ từ hé mở.

Lương Hoài Cẩn thò đầu ra, dáo dác nhìn quanh xác nhận bác giúp việc thực sự đã rời đi, rồi mới chịu bước ra ngoài.

Tiểu Phúc thè lưỡi, hào hứng vẫy đuôi chạy vòng quanh cậu bé.

Cậu bé kéo kéo chiếc áo rộng thùng thình trên người, lén lút đưa tay xoa đầu Tiểu Phúc như kẻ trộm, sau đó thò tay vào túi đồ mua sắm, nhét một chiếc bánh trứng vào túi áo.

Bác giúp việc không chuẩn bị bữa trưa, nên chúng tôi quyết định đi ăn ngoài.

“Cô ấy là mẹ con hả?”

Lương Hoài Cẩn đột nhiên hỏi khi chúng tôi đang ăn trưa.

Tiểu Phúc nằm bên cạnh, nghe thấy câu này liền sủa lên hai tiếng.

Hoài Cẩn ngẩng mặt lên, ánh mắt trông mong nhìn tôi và Lương Thanh.

Hàng mi cậu bé rất dài, hai má vẫn còn phúng phính nét trẻ con, trông chẳng khác gì một chiếc bánh dâu tây mềm mại thơm phức.

Lương Thanh nói không sai, thằng bé thật sự rất đáng yêu.

“Ừ, con có muốn sống cùng cô ấy không?”

“Bố nói dối!” Hoài Cẩn cắn môi, mắt rưng rưng, cố chấp nói: “Mẹ con đã mất từ lâu rồi!”

Không khí trên bàn ăn đột ngột trở nên căng thẳng.

Tôi vẫn giữ nụ cười, nhẹ nhàng đặt một con tôm đã bóc vỏ vào đĩa của cậu bé.

“Cô không phải mẹ con, con có thể gọi cô là dì Tống. Hoặc nếu con muốn, có thể gọi cô là mẹ cũng được.”

“Giống như bác giúp việc hả?”

Cậu bé nở một nụ cười ngây thơ nhưng có chút tinh quái.

“Không giống. Cô sẽ sống chung với con, thay bố dạy dỗ con. Bác giúp việc không đánh con, nhưng cô thì có thể đấy.”

Mắt cậu bé lại rưng rưng.

5

Chiều hôm sau, tôi và Lương Thanh đến cục dân chính làm giấy đăng ký kết hôn.

Xong xuôi, anh ấy vội vàng giúp tôi chuyển đồ sang nhà mới.

Nửa tháng trước, Lương Thanh đã nhận nhiệm vụ đi công tác nước ngoài, nhưng vì chuyến đi lần này kéo dài quá lâu, anh không yên tâm để Hoài Cẩn ở nhà một mình nên mới trì hoãn đến bây giờ.

“Anh phải đi ít nhất nửa năm. Hoài Cẩn nhờ em chăm sóc nhé, có chuyện gì cứ nhắn cho anh, anh rảnh sẽ trả lời ngay.”

“Thằng bé ở trường có thể hơi nghịch, nếu bị giáo viên gọi phụ huynh thì nhờ em đi thay anh nhé.”

“Nếu nó làm sai chuyện gì khiến em giận, cứ dạy dỗ nó thật nghiêm, miễn là đừng làm con bị thương là được.”

“Nếu nhớ anh thì cứ gọi video cho anh.”

Trước khi lên máy bay, truyen nha b o Lương Thanh dặn dò từng chút một.

Tôi vốn định bảo Hoài Cẩn xin nghỉ học một ngày để tiễn bố, nhưng thằng bé cứng đầu, nhất quyết không chịu đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng của Lương Thanh dần khuất trong đám đông sân bay.

Trên đường về, tôi tạt qua trung tâm thương mại mua ít đồ ăn.

Từ sau khi phát hiện Hoài Cẩn sợ bác giúp việc, tôi đã bảo Lương Thanh cho người nghỉ việc.

Không có giúp việc thì đành tự mình vào bếp thôi.

Ngày đầu tiên làm mẹ kế, để ghi điểm với con chồng, tôi đặc biệt lái xe đến trường đón nó.

Nhưng đến nơi lại thấy nó cứ nán lại mãi trước cổng trường với đám bạn, chần chừ không chịu ra.

Thậm chí bọn trẻ còn vây quanh, nhảy nhót, hát hò cái gì đó.

Gì đây? Sao lại đứng trước cổng trường hát hò? Hôm nay đâu phải sinh nhật Hoài Cẩn?

Chờ mãi không được, tôi bực mình xuống xe, kéo thằng nhóc ra khỏi đám đông.

“Xin lỗi nhé, mẹ của Lương Hoài Cẩn hôm nay gọi nó về sớm ăn cơm, không chơi với mấy đứa được rồi!”

Tôi đẩy cậu bé vào ghế sau xe.

Cái dây an toàn lỏng lẻo chẳng có tác dụng gì.

Quên mất chưa mua ghế trẻ em.

Tiểu Phúc vây quanh cậu bé, hít ngửi khắp nơi, thỉnh thoảng còn liếm tay cậu bé, rồi lại dụi đầu vào cằm nó.

“Tối muốn ăn gì?”

Nó không trả lời.

Xém chút quên, hình như nó không thích bà mẹ kế này lắm.

Tôi đổi chủ đề:

“Cô đã cho bác giúp việc nghỉ rồi.”

Tôi lén nhìn cậu bé qua gương chiếu hậu.

Nó ngẩng lên, vẻ mặt mừng rỡ, nhưng lại trả lời câu hỏi trước của tôi một cách lạc đề:

“Con muốn ăn canh bột thịt, sườn kho nước tương, sườn chua ngọt…”

Tôi quay đầu lại, chào bác giúp việc đang lăn ra khóc lóc ăn vạ trên đất.

“Vài ngày nay tôi phát hiện tiền trong ngăn kéo nhà mình bị mất, đang định tìm bà đây.”

Bà ta rùng mình, cố cứng cổ cãi lại:

“Cô nói linh tinh cái gì đấy?”

“Không thừa nhận cũng không sao, camera trong nhà đều ghi lại cả rồi.”

Bà ta lập tức bật dậy, trợn mắt lườm tôi đầy thù hằn.

“Tôi mặc kệ cô! Con cô đánh cháu tôi thế này thì phải đền tiền! Không đền thì đừng trách tôi!”

Bà ta cười nham hiểm, vẻ mặt đắc thắng:

“Tôi biết chồng cô không có nhà dạo gần đây.”

Tôi siết chặt nắm đấm, suýt chút nữa đã động tay.

May mà cô giáo kịp giữ chặt cổ tay tôi:

“Đừng manh động, chỉ cần xin lỗi là qua chuyện thôi. Bố nó không phải người dễ chọc đâu.”

Lời vừa dứt, bên ngoài liền vang lên một giọng nói:

“Ai? Ai dám bắt nạt con trai tôi?”

8

Bố của Trương Lượng chỉ cao khoảng 1m7, nhưng bề ngang thì không nhỏ chút nào. Đứng sừng sững ở cửa, trông y như một tảng đá lớn.

Ánh mắt ông ta lướt qua tôi, dừng lại ở Lương Hoài Cẩn phía sau lưng tôi.

“Là cái thằng ranh con này đánh con tao hả?”

Tôi kéo Hoài Cẩn ra sau lưng cô giáo, khẽ nói:

“Cô giúp tôi gọi cảnh sát.”

Lúc này tôi thầm cảm thấy may mắn vì năm đó bị cấp trên quấy rối nên đã quyết định đi học tán thủ và Muay Thái.

Nhờ vậy mà hôm nay tôi mới có thể trụ được đến khi cảnh sát đến.

Tôi giao toàn bộ video bác giúp việc trộm đồ trong nhà cho cảnh sát.

Bà ta bị giam bảy ngày vì tội trộm cắp, còn chuyện đánh nhau giữa Hoài Cẩn và Trương Lượng, tôi cũng bỏ tiền ra dàn xếp êm xuôi.

Trên đường về, Lương Hoài Cẩn im lặng không nói một lời.

Buổi tối, khi đang ăn mì, thằng bé đột nhiên bật khóc, vừa khóc vừa xin lỗi tôi.

Tôi cau mày, rút giấy ra lau nước mắt cho nó, giọng điệu ghét bỏ:

“Sao khóc ghê vậy? Để bố con mà thấy lại tưởng cô ăn hiếp con đấy.”

Thằng nhóc trèo lên ghế, ôm lấy mặt tôi, nước mắt nước mũi dính đầy mặt:

“Cô có đau không? Để con thổi cho đỡ đau nhé.”

Tôi bế nó xuống, vỗ lưng dỗ dành:

“Giờ cô không đau nữa rồi.”

“Lương Hoài Cẩn, cô muốn khen con, hôm nay con đã làm rất tốt.”

“Người khác bắt nạt con, con có thể đánh trả, hoàn châu cách cách, cũng có thể mách người lớn. Nếu hôm nay bố con có mặt, ông ấy cũng sẽ chọn giống cô.”

“Cô chỉ muốn con nhớ kỹ, dù có chuyện gì xảy ra, cô và bố con sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của con, hiểu không?”

Nó lại khóc tiếp.

Tại sao trẻ con có thể khóc lắm thế này chứ?

Vẫn là Tiểu Phúc tốt hơn, vai nó rộng, ít nhất còn có thể cho tôi tựa vào lau nước mắt.

Tôi thở dài, bất lực vỗ vỗ lưng nó:

“Ngoan, ăn cơm trước đã, được không?”

Ăn xong, Hoài Cẩn chơi xếp hình một lúc rồi bắt đầu buồn ngủ.

Tôi thành thạo lột quần áo của nó, ném vào bồn tắm, hoàn thành trọn gói dịch vụ tắm rửa.

Giờ tôi tắm cho Hoài Cẩn đã quen tay, mượt mà như gọt củ cải.

Thằng bé ngoan ngoãn để tôi mặc đồ ngủ mới cho, Tiểu Phúc thì vẫy đuôi chạy vòng vòng trên giường nó.

Từ khi dọn vào nhà mới, Tiểu Phúc không còn ngủ chung với tôi nữa, mà quấn lấy Hoài Cẩn suốt.

Tuy hơi tiếc, nhưng cũng vui vì nó có thể bầu bạn với thằng bé nhiều hơn.

Nó không hề bị “thần kinh không bình thường”, nó chỉ quá cô đơn, quá khao khát được bố ở bên mà thôi.