Hôm sau, quả nhiên Phó Chiêu dâng tấu, thỉnh cầu được cưới ta làm phi.
Không ngoài dự liệu, hoàng đế chỉ hời hợt bác bỏ, lấy cớ “thân phận không xứng.”
Ta đứng bên cửa sổ, tay nắm chặt tấu chương bị bác bỏ, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
Hẳn hoàng đế cho rằng ta vẫn còn đang chơi trò “dùng lui để tiến”, sai người truyền chỉ cảnh cáo, lời lẽ uy hiếp xen lẫn thiếu kiên nhẫn.
Ta khẽ vuốt miếng ngọc bội trong tay áo, thầm cười—nếu hắn biết ta đã sớm thất thân với kẻ tử thù của hắn, không biết sẽ có vẻ mặt ra sao?
Không ngoài dự đoán, hắn đã không thể nhẫn nhịn nữa.
Sáng hôm sau, ám vệ hoàng gia ngang nhiên xông vào phủ, cưỡng ép đưa ta nhập cung.
Ta đứng trong điện vàng ngọc lộng lẫy, lạnh lùng nhìn hoàng đế đang ngồi trên cao.
Hắn nộ khí bừng bừng, chất vấn ta vì sao dám cự tuyệt “ân sủng” của hắn.
Ta khẽ cười, lời lẽ uyển chuyển, hàm ý sâu xa, ngầm bày tỏ trong lòng sớm đã có người.
Sắc mặt hoàng đế đột nhiên trầm xuống, giận dữ vỗ mạnh lên long án:
“Trong triều này, còn ai có quyền thế lớn hơn trẫm? Ngươi đúng là mắt mù không tròng!”
Ngay lúc đó, bên ngoài điện truyền đến tiếng bẩm báo—”Trấn Bắc Vương cầu kiến.”
Ánh mắt hoàng đế trầm hẳn xuống, nhưng hắn vẫn kiềm chế, lạnh lùng phán một câu:
“Truyền vào.”
Phó Chiêu bước nhanh vào đại điện, ánh mắt lướt qua ta, trong đáy mắt thấp thoáng ý cười.
Hoàng đế lạnh lùng nói:
“Trấn Bắc Vương, rốt cuộc là ngươi cao ngạo hay thực sự vô lễ? Chẳng lẽ việc hành lễ còn phải để trẫm dạy?”
Phó Chiêu khẽ mỉm cười, kéo ta cùng quỳ xuống, giọng nói vững vàng:
“Thần hôm nay hữu duyên gặp mặt, liền cùng vương phi vấn an hoàng huynh một thể.”
Sắc mặt hoàng đế lập tức đen sầm, cả đại điện như bị phủ một tầng sương lạnh.
Hắn nghiến răng, ánh mắt sắc bén quét qua hai chúng ta, cuối cùng dừng lại trên người ta, cười lạnh một tiếng:
“Chưa thành thân đã gọi vương phi? Nực cười!”
Ta cúi đầu, giả vờ thẹn thùng, giọng nói dịu dàng nhưng rõ ràng từng chữ:
“Bệ hạ, thần nữ và vương gia tình sâu ý hợp, sớm đã… không còn thanh bạch. Mong bệ hạ tác thành cho đôi lứa hữu tình.”
Lời vừa dứt, sắc mặt hoàng đế tức khắc tối sầm, bàn tay siết chặt long ỷ, khớp ngón tay trắng bệch.
Hắn nhìn ta như độc xà, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm, tựa hồ muốn xé nát ta ra.
Trái lại, Phó Chiêu vẫn bình thản, mỉm cười mà nói:
“Hoàng huynh, lẽ nào một mối lương duyên xứng đôi vừa lứa như vậy mà ngài lại không đồng ý? Chẳng lẽ thần đệ không xứng với nàng, hay nàng không xứng với thần đệ?”
Lời này khiến hoàng đế nghẹn họng, ngực phập phồng dữ dội nhưng cố đè nén cơn giận, lạnh lùng đáp:
“Chỉ là việc hôn nhân đại sự, vẫn cần cân nhắc thêm.”
Hắn dời mắt sang ta, giọng điệu mang theo ý cảnh cáo:
“Phủ Thượng Thư tuy rằng giàu có, nhưng gần đây Tống đại nhân làm việc không ổn, trẫm có ý muốn giáng chức hắn.”
Ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng điệu thản nhiên mà kiên định:
“Phụ thân nếu không hợp ý bệ hạ, muốn xử trí thế nào thần nữ không dám can dự. Chỉ là, đời này thần nữ quyết ý gả cho Phó Vương, mong bệ hạ thành toàn.”
Bên cạnh, Phó Chiêu đột nhiên bật cười, giọng nói thong dong:
“Hoàng huynh cớ gì tức giận đến vậy? Thần đệ cùng nàng hữu duyên gặp gỡ, cũng là một câu chuyện hay. Nếu huynh muốn biết rõ, thần đệ có thể kể tường tận một phen.”
Sắc mặt hoàng đế càng lúc càng tối lại, song vẫn cố nén, chỉ lạnh nhạt đáp:
“Trẫm không có hứng thú nghe chuyện riêng của các ngươi.”
Lại lần nữa, ánh mắt hắn dừng trên người ta, giọng nói trầm thấp mà đầy uy hiếp:
“Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, hậu quả của việc chống lại trẫm.”
Ta cúi đầu, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Cơn giận trên gương mặt hoàng đế dần dần dịu xuống, tựa hồ như cơn thịnh nộ vừa rồi chỉ là ảo giác.
Hắn phất tay, giọng điệu hờ hững:
“Trấn Bắc Vương, hôm nay trẫm mệt rồi, ngươi lui trước đi. Hôn sự, trẫm sẽ ban chỉ sau.”
Phó Chiêu thoáng nhíu mày, ánh mắt lướt qua ta và hoàng đế, cuối cùng chắp tay thi lễ:
“Thần cáo lui.”
Khi quay người rời đi, ánh mắt hắn chạm phải ta trong thoáng chốc, trong đáy mắt lóe lên tia thâm trầm khó lường.
Cửa điện chậm rãi đóng lại, toàn bộ không gian chỉ còn ta và hoàng đế.
Hắn từ trên long ỷ đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến đến trước mặt ta.
Bỗng nhiên, hắn đưa tay bóp chặt cằm ta, lực đạo không mạnh không nhẹ, nhưng đủ để ta không thể giãy giụa.
“Ngươi cho rằng, chọn hoàng đệ của trẫm, liền có thể đạt được sở nguyện?”
Giọng hắn trầm thấp, mang theo vài phần giễu cợt.
Ta bị ép ngửa đầu đối diện với hắn, ánh mắt chẳng hề có nửa phần sợ hãi, chỉ toàn là băng lãnh.
Ngón tay hắn hơi siết chặt, đầu ngón tay lạnh lẽo như đầu lưỡi rắn độc lướt qua làn da ta.
Hắn ghé sát bên tai ta, giọng nói thấp đến mức như chỉ là hơi thở:
“Trẫm sớm đã mưu tính làm thế nào để triệt hạ hắn, ngươi cho rằng hắn có thể bảo vệ được ngươi?”
Hơi thở hắn phả lên cổ ta, mang theo áp lực khiến người ta ghê tởm.
Thân thể ta khẽ run, nhưng không phải vì sợ hắn, mà là vì hận ý sôi trào, tựa hồ muốn phá tan lồng ngực mà xông ra.
Ngón tay hắn trượt từ cằm xuống cổ ta, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng điệu mang theo sự tàn nhẫn đầy thích thú:
“Càng phản kháng, trẫm lại càng thấy thú vị.”
Ta nghiến chặt răng, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cơn đau giúp ta giữ vững sự tỉnh táo.
Hành động của hắn khiến ta căm phẫn, nhưng ta không thể bộc lộ nửa phần yếu thế.
Ta cất giọng lạnh lẽo, khàn đặc nhưng kiên định:
“Bệ hạ cho rằng, làm vậy liền có thể khiến thần nữ khuất phục?”
Hắn bật cười khẽ, bỗng nhiên gia tăng lực đạo trên tay, khiến ta suýt nghẹt thở:
“Khuất phục? Trẫm không cần ngươi khuất phục. Trẫm chỉ cần ngươi hiểu rằng—thiên hạ này, rốt cuộc vẫn là của trẫm. Còn ngươi, bất quá chỉ là món đồ chơi trong tay trẫm mà thôi.”
Ta khẽ nhắm mắt, trong lòng cười lạnh.
“Đồ chơi” ư? Có lẽ vậy.
Nhưng ngay cả món đồ chơi, cũng có ngày phản chủ.
Ta mở mắt, bình thản nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ giọng thì thầm:
“Bệ hạ, người có từng nghĩ qua—kẻ đùa với lửa, rốt cuộc cũng sẽ tự thiêu?”
Động tác của hắn hơi khựng lại, trong mắt thoáng qua tia âm u.
Ngay sau đó, hắn buông tay, lui về một bước, lạnh lùng phất tay:
“Cút đi. Hôm nay trẫm không có hứng.”
Ta lặng lẽ lui về phía sau, cúi người hành lễ, sau đó xoay người rời đi.
Vừa bước ra khỏi cửa cung, ta hít sâu một hơi, đầu ngón tay khẽ run.
Không phải vì sợ hãi, mà là vì hận ý như lửa đỏ thiêu đốt trong lồng ngực.
Trò chơi này, mới chỉ vừa bắt đầu.
Ta rốt cuộc cũng được gả cho Phó Chiêu, nhưng hôn sự này lại qua loa đến mức không khác gì một vở kịch hời hợt.
Không có đại lễ linh đình, không có hỉ sắc khắp thành, thậm chí ngay cả nghi thức cơ bản cũng không được chu toàn.
Tựa hồ tất cả chỉ là một màn diễn gượng gạo, mà ta chẳng qua chỉ là một con cờ trong đó.
Vào ngày đại hôn, một thánh chỉ từ hoàng cung giáng xuống, phá tan chút bình yên giả tạo.
Hoàng đế ban hôn, chỉ định Thừa tướng chi nữ, Tô Lạc Lạc, làm chính phi của Phó Chiêu.
Mà ta, chỉ có thể cúi đầu nhận phận làm trắc phi.
Tô Lạc Lạc cao ngạo bước vào vương phủ, sau lưng là một đoàn thị nữ, tay nâng thánh chỉ cùng những món ban thưởng từ hoàng đế, bộ dáng hiên ngang như đang thị uy.
Nàng ta ngồi vững trên ghế chính trong đại sảnh, ánh mắt lộ rõ khinh miệt.
Tô Lạc Lạc thân vận cẩm bào rực rỡ, đầu đội phượng quan, hoàn toàn mang phong thái một vương phi chính thất.
Mà ta, chỉ khoác lên người bộ giá y giản đơn, đứng trước mặt nàng ta, hai tay nâng chén trà, chuẩn bị hành lễ dâng trà.
Nàng ta thoáng nâng tầm mắt, ánh mắt lướt qua ta, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười châm biếm:
“Muội muội, dâng trà là nghi lễ cần có, chớ nên thất lễ.”
Ta cúi đầu hành lễ, hai tay nâng trà kính cẩn dâng lên, giọng nói bình thản:
“Tỷ tỷ, mời dùng trà.”
Nhưng nàng ta chẳng đưa tay đón lấy, chỉ khẽ cười, giọng điệu nhẹ nhàng mà cay độc:
“Hoàng thượng đặc biệt căn dặn ta phải dạy dỗ muội thật tốt. Lễ dâng trà này, không thể qua loa được. Phải quỳ xuống, hai tay dâng cao quá đầu, như thế mới thể hiện sự thành tâm.”
Ta nhìn nàng ta một cái, trong mắt không gợn sóng, sau đó lặng lẽ quỳ xuống, hai tay nâng cao chén trà, giọng điềm tĩnh:
“Tỷ tỷ, mời dùng trà.”
Nàng ta khẽ cười, vươn tay tiếp nhận trà, nhưng ngay khoảnh khắc đầu ngón tay vừa chạm đến chén, bất chợt—
“A!”
Tô Lạc Lạc “vô ý” lật tay, chén trà nóng hổi đổ thẳng xuống tay ta.
Nước trà sôi bỏng làm ta đau rát, nhưng ta chỉ khẽ rùng mình một chút, cắn môi chịu đựng, không để lộ nửa phần yếu đuối.
Nàng ta làm bộ kinh ngạc, khẽ che miệng:
“Aiz, muội muội sao lại bất cẩn như vậy? Trà này vừa mới pha xong, nóng lắm đó!”
Giọng nàng ta đầy vẻ thương tiếc giả tạo, trong mắt lại chẳng hề có lấy một tia hối lỗi.
Ta cúi xuống nhìn mu bàn tay đã đỏ ửng, đầu ngón tay hơi run, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế quỳ, giọng nói bình tĩnh:
“Là thiếp thân không cẩn thận, khiến tỷ tỷ hoảng sợ rồi.”
Nàng ta hừ lạnh, phất tay áo, giọng nói thản nhiên:
“Thôi vậy, hôm nay đến đây thôi. Muội muội phải học quy củ cho tốt, chớ làm hoàng thượng cùng bản phi thất vọng.”