Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại KIẾP NÀY TA KHÔNG LÀM THÁI TỬ PHI Chương 4 KIẾP NÀY TA KHÔNG LÀM THÁI TỬ PHI

Chương 4 KIẾP NÀY TA KHÔNG LÀM THÁI TỬ PHI

3:47 chiều – 18/02/2025

9.

Hoàng đế hạ lệnh để mụ mụ dẫn ta vào sau bức bình phong kiểm tra thân thể.

Chốc lát sau, mụ mụ bước ra, khẽ lắc đầu với hoàng đế, ý tứ rõ ràng—trên người ta không hề có nốt ruồi son như lời Phó Hành đã nói.

Ta sớm đã lường trước việc này. 

Đêm tân hôn tráo đổi Phó Uyển Tâm, ta đã nhìn thấu từng tấc da thịt của nàng, tự nhiên cũng ghi nhớ rõ ràng vết bớt trên cánh tay.

Một chi tiết dễ dàng bị vạch trần như vậy, sao ta có thể sơ suất?

Ta tinh thông y thuật, tất nhiên cũng am hiểu châm pháp. Việc dùng mực sắc mà xăm một vết bớt tương tự lên da thịt chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Còn về nốt ruồi son kia, vì đặc điểm quá rõ ràng, ta đã sớm dùng dược vật tẩy đi, không để lại dấu vết.

Ta ngước mắt, đôi mắt ẩn chứa lệ quang, mang theo nét uất ức cùng đau thương, giọng nói khàn khàn, tựa hồ tan nát cõi lòng:

“Hoàng huynh đã đích thân nghiệm chứng, hẳn đã có thể xua tan nghi ngờ rồi chứ?”

Hoàng đế thấy dáng vẻ này của ta, dường như cũng có phần áy náy, liền phất tay ra hiệu cho cung nữ dâng trà, ôn hòa nói:

“Trước hãy uống chút trà, nhuận họng.”

Ngược lại, Phó Uyển Tâm trợn tròn hai mắt, toàn thân run rẩy, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn phẫn nộ:

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Tiện nhân này nhất định đã dùng thủ đoạn giả tạo ra vết bớt!”

Hoàng đế trầm ngâm một hồi, rồi hạ lệnh triệu thái y vào để nghiệm chứng chân giả.

Ta chẳng hề sợ hãi. Vết bớt mà ta khắc xuống bằng kim châm, sao có thể dễ dàng bị nhìn thấu?

Quả nhiên, từng vị thái y tiến lên tỉ mỉ kiểm tra, sau cùng đều đồng loạt bẩm báo:

“Bẩm bệ hạ, vết bớt trên tay hai vị cô nương này đều giống như bớt tự nhiên bẩm sinh, vi thần không thể phân biệt thật giả.”

Hoàng đế thoáng cau mày, tựa hồ lâm vào khó xử.

Bỗng một vị thái y bước ra, chắp tay bẩm tấu:

“Vi thần đột nhiên nhớ ra, năm xưa khi Trưởng công chúa lần đầu nếm thử dương canh, liền phát ban khắp người, từ đó mới biết nàng dị ứng với thịt dê. Từ đó về sau, trong cung chưa từng có món ăn nào chế biến từ thịt dê nữa.”

“Trưởng công chúa khi ấy còn nhỏ, có lẽ đã quên mất chuyện này, nhưng vi thần vẫn nhớ rõ triệu chứng lúc đó. Nay, nếu bệ hạ lệnh cho ngự thiện phòng nấu dương canh, để hai vị cô nương cùng ăn, vi thần quan sát phản ứng của các nàng, ắt có thể phân rõ thật giả.”

Hoàng đế vung tay:

“Chuẩn tấu!”

Chẳng bao lâu, hai bát dương canh nóng hổi được mang lên.

Phó Uyển Tâm nóng lòng chứng minh thân phận, lập tức bưng bát lên, múc một muỗng lớn đưa vào miệng. Vừa nhai vừa căm hận trừng mắt nhìn ta, tựa như nàng không ăn thịt dê, mà đang nhai nuốt từng thớ thịt trên thân ta vậy.

“Tiện nhân, đợi ta chứng minh được thân phận thật, ta nhất định sẽ cầu hoàng huynh đem ngươi ném vào quân doanh làm doanh kỹ, để ngươi sống không bằng chết!”

Ta nâng bát canh trong tay, nhưng không vội ăn, chỉ lặng lẽ nhìn nàng diễn trò.

Ngay khi vừa nuốt xuống, sắc mặt Phó Uyển Tâm lập tức đại biến, theo sau là một tiếng nôn khan, rồi nàng lập tức gập người nôn ra tất cả những gì vừa ăn.

Nàng nôn không ngừng, mặt mũi tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.

Ta vội đặt bát canh xuống, kinh hãi hô lên:

“Trong canh lẽ nào có độc? Nếu thật có thích khách trà trộn, có thể hạ độc trong dương canh thì cũng có thể hạ độc vào trà của bệ hạ! Người đâu! Mau bảo hộ thánh giá, lập tức dùng ngân châm nghiệm độc! Thái y đâu? Mau chẩn mạch, tra rõ xem nàng trúng độc gì!”

Ngự tiền nghiêm cấm hạ độc, chuyện này trọng đại. Phó Uyển Tâm không kịp phản kháng, cổ tay đã bị thái y bắt lấy.

Chỉ chốc lát sau, vị thái y run rẩy quỳ xuống, giọng đầy kinh hoảng:

“Bẩm bệ hạ, không phải trúng độc… mà là vị cô nương này đã có thai! Do thịt dê có mùi tanh nồng, mới khiến nàng nôn ói không ngừng!”

Lời vừa dứt, đại điện im phăng phắc, bầu không khí ngưng đọng đến đáng sợ.

Sắc mặt hoàng đế chợt tối sầm, phảng phất như mây đen dày đặc kéo đến.

Bào thai trong bụng Phó Uyển Tâm, tất nhiên không thể nào là của hoàng thất, mà chỉ có thể là của… gã mã phu kia!

Cả người nàng cứng đờ, sau đó đột nhiên điên cuồng dùng tay đấm mạnh vào bụng mình, gào khóc thất thanh:

“Bản cung là bị hại! Chỉ cần bỏ đi nghiệt chủng này, bản cung vẫn là Trưởng công chúa tôn quý!”

Nàng quỳ sụp xuống, hai tay níu chặt long bào của hoàng đế, khóc lóc van cầu:

“Hoàng huynh! Chỉ cần người giết sạch tất cả những ai có mặt hôm nay, thì sẽ không còn ai biết chuyện này! Hoàng huynh, thần muội cầu xin người!”

Thái y, cung nữ, thái giám trong điện đều kinh hãi quỳ xuống, run rẩy dập đầu:

“Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng!”

Phó Hành nhìn nàng, giọng nói khẽ run, mang theo đau xót:

“Cô cô, ngay cả ta… người cũng muốn giết sao?”

Nhưng Phó Uyển Tâm đã sớm mất đi lý trí, hoàn toàn không nghe thấy bất cứ ai cầu xin, ánh mắt nàng chỉ khóa chặt ta, cuồng loạn hét lên:

“Bắt ả ăn! Chỉ cần ả ăn vào, sẽ chứng minh ả mới là kẻ giả mạo!”

Dưới ánh mắt hung tợn của nàng, không đợi hoàng đế hạ lệnh, ta đã thản nhiên nâng thìa, múc một muỗng dương canh đưa lên môi.

Ngay khoảnh khắc đó, giọng hoàng đế đột nhiên vang lên, mang theo sự mỏi mệt cùng phiền muộn vô tận:

“Đủ rồi!”

Người xoa nhẹ thái dương, trầm giọng phán:

“Trên đời này, người dị ứng với thịt dê không phải chỉ có một. Chỉ dựa vào cách này, chưa thể xác định thật giả. Phương pháp này, không ổn.”

Người phất tay, ra lệnh cho cung nữ:

“Mau chuẩn bị thanh thủy cùng ngân châm, trực tiếp giọt máu nghiệm thân.”

10.

Hai bát thanh thủy rất nhanh được dâng lên.

Thái y trước tiên dùng ngân châm chích nhẹ đầu ngón tay hoàng đế, nhỏ một giọt huyết châu vào từng bát nước.

Sau đó, lại lần lượt châm vào đầu ngón tay ta và Phó Uyển Tâm, để máu chúng ta hòa vào nước.

Toàn đại điện lặng như tờ, mọi ánh mắt đều chăm chú nhìn vào hai bát thanh thủy.

Chỉ thấy huyết châu của Phó Uyển Tâm vừa chạm vào máu hoàng đế liền tách rời, tựa như hai cực nam châm đối nghịch, rõ ràng phân biệt.

Trong khi đó, huyết châu của ta lại chậm rãi trầm xuống, hòa vào huyết châu của hoàng đế, dần dần tan vào làm một, không còn phân biệt lẫn nhau.

Phó Uyển Tâm như mất hồn, nhào tới, hai tay run rẩy bám chặt lấy thành bát, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức:

“Không thể nào! Nhất định có người động tay động chân vào nước!”

Nước quả thực có vấn đề.

Ta khẽ quệt đầu ngón tay vào ống tay áo, nơi vẫn còn lưu lại chút hơi nước khó nhận ra.

Trước khi bị truyền triệu vào cung, ta vừa dùng hoa phượng tiên để nhuộm móng tay.

Khi bị châm lấy máu, đầu ngón tay ta vô tình quét qua mặt nước, khiến vết phèn chua còn sót trên móng tay lặng lẽ hòa vào trong nước.

Phèn chua có thể khiến huyết dịch của bất cứ ai cũng hòa tan vào nhau—đây là một bí thuật ta từng đọc được trong cổ tịch, chẳng ngờ hôm nay lại có dịp vận dụng.

Từ khi đặt chân vào Thái Cực Điện, ta đã cảm nhận được sự bất thường, liền lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho tiểu cung nữ mà Phó Húc bố trí ở cửa điện.

Tiểu cung nữ ngầm hiểu, lặng lẽ lui xuống. Ta đoán nàng hẳn đã đi tìm Phó Húc, mà bát nước này, chắc hẳn cũng là do hắn an bài.

Còn chén trà hoàng đế ban cho ta khi nãy, lúc được cung nữ mang đến, ta đã ngửi thấy một tia dược hương nhàn nhạt.

Không khó suy đoán, trong trà có lẽ đã hòa thêm dược vật xung khắc với thịt dê, khiến người uống vào khi ăn thịt dê sẽ sinh ra phản ứng tương tự như dị ứng.

Hoàng đế phất tay, lạnh lùng ra lệnh:

“Lôi xuống!”

“Hoàng huynh! Nước này có vấn đề! Xin hãy tra xét lại, không thể để tiện nhân kia lừa dối được!” 

Phó Uyển Tâm gào khóc, đôi tay bấu chặt lấy cánh tay thị vệ, tuyệt vọng van xin.

Nhưng sắc mặt hoàng đế vẫn không đổi, giọng nói rét lạnh như băng:

“Chân tướng đã rõ, ngươi cả gan giả mạo Trưởng công chúa, khi quân phạm thượng! Người đâu, kéo xuống, lập tức đánh năm mươi trượng, răn đe kẻ khác!”

Phó Hành nhíu chặt mày, đáy mắt thoáng hiện vẻ do dự, tiến lên một bước, thấp giọng thưa:

“Phụ hoàng…”

Nhưng chỉ đổi lại tiếng quát giận dữ:

“Ngươi không thấy vừa rồi nàng dám yêu cầu trẫm giết hết những kẻ có mặt sao? Loại người ác độc như vậy, há có thể cùng huyết thống với hoàng thất? Nếu ngươi còn dám cầu tình, vậy thì ngay cả vương vị của ngươi cũng không cần nữa, trẫm sẽ lập tức phế ngươi thành thứ dân!”

Phó Hành khẽ mấp máy môi, nhưng rốt cuộc không dám nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ cúi đầu, lui sang một bên.

Phó Uyển Tâm bị kéo ra ngoài thụ hình, vẫn điên cuồng mắng nhiếc ta, nguyền rủa ta chết không được yên lành.

Hoàng đế, để bù đắp tổn thương của ta, không chỉ ban thưởng vô số trân bảo, mà còn giao quyền xử trí Phó Uyển Tâm vào tay ta.

Ta bước đến bên nàng, lúc này đã nằm thoi thóp sau trận đòn, thong thả ngồi xuống, cúi mắt nhìn nàng, chậm rãi nói từng chữ:

“Ngay cả ngươi cũng nhận ra nước này có vấn đề, ngươi cho rằng hoàng thượng lại không biết sao?”

Nàng hoảng hốt mở to mắt, trong đôi con ngươi đã mờ đục hiện lên sự hoang mang và sợ hãi.

Ta khẽ cười, nụ cười lạnh lùng mà giễu cợt:

“Ngươi có muốn biết vì sao không? Vì trong hoàng thất, mặt mũi quan trọng hơn chân tướng. Một nữ tử đã bị mã phu làm nhục, còn mang thai nghiệt chủng, cho dù có thật sự là Trưởng công chúa… thì cũng chỉ có thể là giả.”

Lời vừa dứt, sắc mặt nàng đại biến, điên cuồng lắc đầu, nước mắt tuôn rơi:

“Không! Ta không tin! Hoàng huynh tuyệt đối không đối xử với ta như vậy!”

Nàng lết trên đất, khổ sở bò về phía chính điện, giọng khàn đặc mà tuyệt vọng:

“Hoàng huynh! Người nghe thấy không? Nữ nhân này đã thừa nhận, nàng là giả, ta mới là thật…”

Chưa đợi nàng kịp nói xong, ta đã rút đoản đao bên hông, dứt khoát đâm thẳng vào tim nàng.

Ta bỗng nhớ lại trong một cuốn thoại bản từng đọc được rằng, có những người có tim nằm ở vị trí khác thường—hoặc lệch sang phải, hoặc giấu tận sau lưng, thậm chí ở nơi không ai ngờ tới.

Nghĩ vậy, ta nheo mắt, không chút do dự rút dao ra, tiếp tục đâm xuống.

Mỗi nhát dao đều nhằm vào điểm chí mạng, không chút nương tay, cho đến khi máu nhuộm đỏ cả tấm áo trắng của nàng, cho đến khi nàng trở thành một đống thịt bầy nhầy, ta mới chịu dừng lại.

Cuối cùng, ta hạ lệnh đem thi thể nàng đặt lên giàn hỏa, tẩm dầu đốt sạch.

Ánh lửa ngùn ngụt bốc lên, thiêu đốt từng tấc da thịt nàng, hóa thành tro tàn.

Lần này, ta xem ngươi còn có thể giả chết thế nào!