Ta là thánh nữ thanh lãnh bên cạnh thiếu niên Quốc sư.
Khi Quốc sư giảng kinh cho Hoàng hậu, hắn đã vượt quá khuôn phép, mà ta khi ấy đang dâng hương sen đàn vào trong.
Lư hương bất chợt rơi vỡ, khiến người ngoài kinh động.
Hoàng đế vội vã bước vào.
Sợ rằng Hoàng hậu sẽ bị liên lụy, Quốc sư bỗng nhiên kéo ta vào lòng, mạnh mẽ hôn xuống.
“Thỉnh bệ hạ thứ tội, vi thần cùng Thanh Liên tình cảm sâu đậm, khó lòng kiềm chế.”
Chúng nhân chứng kiến cảnh này, xì xào bàn tán, cho rằng cái gọi là thánh nữ sớm đã mất đi sự thanh khiết vì hắn.
Dưới sự mặc nhận của Quốc sư, ta càng không có cách nào biện bạch.
“Ngươi đi theo ta bao năm, vốn dĩ cũng chẳng thể gả đi đâu. Thanh bạch hay không thì có gì quan trọng? Cùng lắm chỉ bị người đời bàn tán đôi câu. Nhưng hoàng hậu… nếu chuyện này bại lộ, nàng ấy chắc chắn phải chết.”
Ta nhẹ nhàng nhắm mắt, giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên má.
“Sư huynh nói không sao, vậy thì… không sao đi.”
Hắn vẫn chưa hay biết, ngày hôm qua ta vừa lấy thân phận thánh nữ, viện cớ không thể phá giới để cự tuyệt vị đế vương cao cao tại thượng kia.
Giờ đây… hắn tuyệt đối sẽ không buông tha ta nữa.
1
“Thánh nữ trước mặt trẫm thì giả bộ băng thanh ngọc khiết, nhưng ở trước mặt sư huynh ngươi lại tùy ý để hắn muốn làm gì thì làm?”
Màn trướng màu hoàng kim lay động theo cơn gió thoảng.
Ta chống tay lùi dần về sau, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, giọng nghẹn ngào run rẩy.
“Bệ hạ, vi thần bị oan, giữa ta và sư huynh không hề có tư tình… Ta thực sự vẫn còn thanh bạch…”
Tiếng cười khẽ khàng vang lên.
Tiên đế ngồi bên giường, nghiêng người ghé sát lại, đầu ngón tay băng lãnh lướt nhẹ qua gò má ta.
“Trẫm chính mắt chứng kiến. Hắn ngay cả ở tẩm cung Hoàng hậu cũng dám ôm hôn ngươi, thì chẳng phải hai người sớm đã vụng trộm vô số lần rồi hay sao?”
Ta đau đớn lắc đầu, cắn chặt môi đến phát run.
“Ta không có… Ta thực sự không có!”
Ta thực sự chưa từng có bất kỳ vượt quá giới hạn nào với Quốc sư Hồng Âm.
Hôm đó, khi hắn đang giảng kinh trong tẩm cung Hoàng hậu, ta bưng hương sen đàn vào trong, chợt trông thấy cuốn kinh thư rơi trên mặt đất.
Ta vừa định cúi xuống nhặt lên, thì lại bắt gặp cảnh tượng hắn và Hoàng hậu đang môi kề môi…
Tiên đế nhẹ nhàng lau đi giọt lệ lăn dài trên má ta, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén.
“Thánh nữ diễn thật khéo, nhưng trẫm sẽ không tin lời dối trá của ngươi nữa.”
Màn trướng buông xuống, tách biệt thế gian.
Tiên đế Tiêu Tùy vươn tay kéo ta vào lòng, cúi xuống mạnh mẽ chiếm đoạt đôi môi ta.
Ta liều mạng đẩy nam nhân này trên thân mình ra.
Giãy giụa trong tuyệt vọng, chiếc chuông nhỏ trên cổ tay ta đung đưa, phát ra những tiếng vang dồn dập.
“Bệ hạ, ta thực sự không thể phá giới! Nếu ngài còn ép buộc ta, ta… ta sẽ ra tay thật đấy!”
Tiêu Tùy khẽ nhíu mày, nắm chặt cổ tay ta, giọng nói trầm thấp vang lên, đầy uy hiếp:
“Ta không thể, nhưng sư huynh ngươi có thể? Nếu ngươi còn tiếp tục giả bộ, trẫm sẽ trị tội Hồng Âm! Hắn dám làm chuyện bại hoại như vậy ngay trong tẩm cung Hoàng hậu, chết là khó tránh!”
Thân thể ta bỗng chốc cứng đờ.
Ta vốn là một đứa trẻ bị bỏ rơi, được sư phụ nhặt về nuôi dưỡng. Sau khi sư phụ qua đời, sư huynh Hồng Âm đã mang ta theo, cùng ta nương tựa vào nhau.
Sư huynh là người thân duy nhất của ta trên đời này.
Hắn không thể chết.
Ta khẽ nhắm mắt, đầu ngón tay dần siết lại, cổ tay cũng buông lỏng, không còn sức phản kháng.
Tiêu Tùy thấy ta đã không còn giãy giụa, bỗng bật cười lạnh lẽo:
“Ngươi để tâm đến hắn như vậy, mà còn dám nói mình và hắn trong sạch ư?”
Ta không biện bạch nữa, chỉ khẽ cúi mắt, hàng mi run rẩy. Hai giọt lệ trượt dài theo cằm, rơi xuống tấm gấm lạnh lẽo.
“Bệ hạ, lời ngài nói phải giữ lấy. Ta và ngài… ngài phải tha cho sư huynh ta.”
Một bàn tay nóng bỏng phủ lên mu bàn tay ta, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua lòng bàn tay, khiến ta sợ hãi đến mức không dám động đậy.
Bên tai, giọng cười trầm thấp của đế vương khẽ vang lên:
“Vậy thì phải xem biểu hiện của thánh nữ rồi.”
Không gian giữa tấm màn trướng bỗng chốc trở nên ngột ngạt, như bị nhiệt khí xông lên.
Ta quay đầu đi, ánh mắt vô định dừng lại ở lớp sa mỏng bên giường, không biết hắn đang làm gì với ta. Chỉ có thể nghiến chặt môi, nén lại nỗi hoảng loạn trong lòng.
Bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cằm ta, ép ta phải đối diện với hắn.
Tiêu Tùy khẽ nhướn mày, ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên.
“Ngươi… vẫn là thân xử nữ? Sao không nói sớm?”
Ta sững sờ nhìn hắn, mũi cay xè, nước mắt không kìm được mà lăn xuống.
“Ta nói rồi… Ta luôn luôn nói…”
Vừa mở miệng, giọng ta đã nghẹn ngào, rồi chẳng mấy chốc, tiếng khóc cũng bật ra.
Tiêu Tùy chỉ im lặng trong giây lát, rồi thản nhiên đưa tay lướt nhẹ qua gò má ta, khóe môi nhếch lên nụ cười chẳng hề bận tâm.
“Thế thì sao đây? Giờ không còn là nữa rồi, thánh nữ.”
Hai chữ cuối cùng hắn cố ý nhấn mạnh, giọng điệu trêu chọc xen lẫn sự châm biếm.
Nỗi nhục nhã tựa như thủy triều dâng lên, nhấn chìm ta vào tuyệt vọng.
Tiêu Tùy cúi đầu, ôm ta vào lòng, nhẹ giọng đưa ra phương án của hắn:
“Thanh Liên, đừng làm thánh nữ nữa. Hãy vào cung làm phi tần của trẫm. Sau này sẽ không còn ai dám nói một lời về ngươi nữa.”
2
Ta loạng choạng bước ra khỏi cung điện, lòng trống rỗng tựa như một vũng nước lạnh lẽo.
Dưới hành lang, sư huynh Hồng Âm đứng đó, một thân bạch y đơn bạc, thân ảnh đơn côi. Ánh mắt hắn như ngọc sáng, tựa một bức tranh thủy mặc trầm lặng.
Mãi cho đến khi hắn trông thấy ta, bức tranh ấy mới có chút sinh khí.
Hắn bước lên, đón ta.
“Sao đi lâu vậy? Bệ hạ có trách tội muội không?”
Ta không đáp, chỉ im lặng cúi đầu.
Hắn khẽ cau mày, định vươn tay nắm lấy cổ tay ta, nhưng ta theo bản năng né tránh.
Hồng Âm thoáng sững sờ, giọng nói có chút lo lắng:
“Thanh Liên, muội làm sao vậy?”
“Ta… ta không sao.”
Ta không dám nhìn hắn, chỉ lặng lẽ bước tiếp, mặc cho bóng tối trong lòng ngày càng nặng trĩu như tảng đá rơi vào đáy hồ sâu.
Phía sau ta, Hồng Âm vẫn đi theo, trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi lên tiếng:
“Bệ hạ… đã tin chúng ta rồi chứ? Ngài ấy sẽ không nghi ngờ Hoàng hậu chứ?”
Vừa nghe thấy câu nói ấy, ta chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, như bị quăng vào hầm băng.
Bước chân ta khựng lại.
Ta xoay người, ngước mắt nhìn thẳng vào hắn.
“Sư huynh, ngày đó vì sao huynh lại làm vậy?”
“Bao năm qua, ta đi theo huynh, chưa từng có một lần vượt quá lễ giáo. Vì sao huynh lại hủy hoại danh tiếng của ta trước mặt bao người?”
“Vì sao, ngay khoảnh khắc Hoàng đế bước vào, huynh lại đột nhiên ôm ta vào lòng, mạnh mẽ hôn ta?”
Huynh có biết không… huynh đã đẩy ta vào cảnh khổ sở đến nhường nào.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, sống mũi cay xè, tầm nhìn dần dần nhòa đi, hơi thở cũng trở nên khó khăn.
Hồng Âm đối diện với ta một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng rũ mắt, khẽ thở dài.
“Muội theo ta nhiều năm, vốn dĩ cũng không thể gả đi đâu. Thanh hay không thanh thì có quan trọng gì? Cùng lắm là để người ta nói vài câu mà thôi. Nhưng Hoàng hậu… nàng sẽ mất mạng đấy.”
Ta nhìn hắn rất lâu, rồi bỗng bật cười, nụ cười ấy đầy vẻ mỉa mai và bi thương.
“Huynh nói… thanh bạch hay không có quan trọng gì?”
“Huynh có biết người đời sẽ nghĩ gì về ta, một thánh nữ sao?”
“Họ sẽ cho rằng ta và huynh…”
Ta nghẹn lại, cắn chặt môi đến mức không thể thốt ra hết câu.
Giờ phút này, có nói gì cũng vô nghĩa rồi.
Ta đã là người của Tiêu Tùy.
Ta nhẹ nhàng nhắm mắt, giọt nước mắt rơi xuống, thấm ướt làn váy trắng thuần khiết.
“Thôi vậy, sư huynh nói không sao… thì không sao đi.”
Hồng Âm khẽ nhíu mày, vươn tay định lau đi giọt nước mắt trên mặt ta.
“Thanh Liên, muội chịu ủy khuất rồi. Chúng ta vào cung là để chữa bệnh cho Hoàng hậu. Một thời gian nữa, ta sẽ đưa muội rời khỏi đây. Đến lúc đó, những lời đàm tiếu cũng chẳng thể lọt vào tai muội nữa.”
Ta hất tay hắn ra, cười nhạt.
Hắn vẫn chưa biết… Tiêu Tùy rất hài lòng với ta.
Chỉ e rằng, ta đã không thể rời khỏi đây nữa rồi.
Lúc này, một thái giám từ trong điện bước ra.
“Thanh Liên thánh nữ, đây là thuốc bệ hạ ban thưởng, ngài có lệnh phải uống ngay trước mặt.”
Phía sau hắn, một cung nữ cúi đầu, nâng cao chiếc khay gỗ sơn đỏ, trên đó đặt một bát sứ trắng, nước thuốc sóng sánh phản chiếu ánh đèn lồng.
Hồng Âm chăm chú nhìn chén thuốc, trong mắt thoáng vẻ ngờ vực:
“Đây là thuốc gì?”
Tim ta thắt lại.
Thái giám kia cười gượng, giọng né tránh:
“Đây tất nhiên là…”
Hồng Âm cau mày, định vươn tay cầm bát thuốc lên.
Ta nhanh hơn hắn một bước, đoạt lấy bát thuốc, không chút do dự mà uống cạn.
“Trở về bẩm báo đi.”
Không muốn đối mặt với thực tại, ta lập tức quay người bỏ đi.
Nhưng vừa sải bước, vết thương trên cơ thể đột nhiên bị kéo động, khiến ta khẽ rên lên một tiếng:
“Á—”
Một bàn tay đỡ lấy ta, lực đạo ổn định mà kiên định.
Là Hồng Âm.
Hắn khẽ đỡ lấy ta, cúi đầu cau mày, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
“Muội bị thương rồi, đúng không? Có phải bệ hạ đã dụng hình với muội?”
Ta đối diện với ánh mắt hắn, trong lòng chợt dâng lên nỗi đau không thể nói thành lời.
Dẫu thế nào đi nữa, trên cõi đời này, ta đơn độc không nơi nương tựa, chỉ có sư huynh mà thôi.
Hắn đối với ta, giống như một người huynh trưởng.
Ta siết chặt lòng bàn tay, chậm rãi mở miệng, nhưng giọng nói khàn khàn không hiểu sao nghẹn lại nơi cổ họng.
“Sư huynh, bệ hạ ngài ấy…”
Chưa kịp nói hết câu, một giọng nói sắc bén bỗng vang lên, cắt ngang lời ta.
“Hồng Âm Quốc sư, Hoàng hậu nương nương đau đầu không chịu nổi, cho triệu ngài qua ngay!”
Hồng Âm lập tức nhíu mày, buông tay ta ra, không chút do dự mà xoay người rảo bước đi.
Ta sững sờ.
Đến khi lấy lại tinh thần, ta liền chạy lên trước cản hắn:
“Sư huynh, ta còn chưa nói xong!”
Hắn chỉ lo lắng nhìn về phía trước, vội vã giơ tay gạt ta sang một bên.
“Thanh Liên, thân thể Hoàng hậu quan trọng hơn. Muội tự về nghỉ ngơi đi.”
Ta không buông, nắm chặt lấy tay áo hắn.
“Sư huynh, đừng đi! Huynh đi rồi… ta sẽ không còn cơ hội để nói nữa…”
Ta thực sự đã phải lấy hết dũng khí mới có thể mở lời.
Nhưng ánh mắt Hồng Âm bỗng chốc lạnh xuống.
“Thanh Liên, muội quá tùy hứng rồi. Nếu đã vậy, thì đừng nói nữa!”
Từng chút, từng chút một, ngón tay ta trượt khỏi ống tay áo hắn.
Dưới ánh hoàng hôn, ta sững sờ đứng yên, chỉ có thể dõi theo bóng lưng hắn xa dần.
Không biết đã đứng như thế bao lâu.
Khi trở về nơi ở, ta như kẻ mất hồn, cởi bỏ lớp áo ngoài, bước vào bồn nước ấm.
Sương hơi bốc lên, phủ mờ tầm mắt.
Ta ngâm chiếc nội y trong nước, lặng lẽ giặt sạch vết máu.
Ánh mắt trống rỗng dừng trên mặt nước.
Nhìn hồi lâu, ta nhẹ nhàng khuấy động, làm rối loạn bóng hình phản chiếu trong đó.
Sư huynh, chúng ta dừng lại ở đây thôi.
Trời dần tối, Hoàng hậu triệu ta đến cung của nàng để đốt hương.
Ta vén qua tầng rèm ngọc xanh biếc, mùi hương ấm áp tràn ngập không gian.
Giọng tụng kinh của Hồng Âm vang lên, chậm rãi mà trầm tĩnh, tựa như có thể an ủi lòng người.