Xuân đi thu đến, đông lại qua.
Năm này qua năm khác, rất nhanh đã đến sinh thần mười tuổi của ta.
Ta đã ở Thái tử phủ bốn năm, cả kinh thành đều biết—Thái tử sủng ái ta đến tận trời.
Nhưng bọn họ không biết, khi ta càng lớn, yêu cầu của Thịnh Diễn đối với ta càng cao, càng nghiêm khắc hơn.
Sau khi ta không cần đến Quốc Tử Giám nữa, hắn lại mời Thái phó học vấn cao nhất triều đình đến dạy ta quản lý chi tiêu nội phủ, tổ chức yến tiệc.
Cứ cách ba ngày, hắn lại gọi Thái phó đến hỏi thăm tình hình học tập của ta, sau đó về phủ liền mắng ta một trận.
—
“Tiểu Chiêu Nhi, Thái phó nói đã dạy ngươi hai tháng rồi, ngươi vẫn chưa hiểu được sổ sách kế toán. Hôm nay ta được nghỉ, ta sẽ tự mình dạy ngươi.”
Sáng sớm, ta còn đang ngủ ngon trong chăn ấm, đã bị hắn lôi ra khỏi giường, ôm lên đùi hắn.
Hắn còn chưa kịp mặc áo chỉnh tề, đã chỉ vào một chồng sổ sách nghiêm khắc trách mắng ta.
Mắng thì mắng, nhưng vừa mắng vừa cấu véo má ta.
Nếu ta tức giận phồng má, hắn liền cúi đầu cắn một cái, không chút khách khí.
—
“Ta không muốn xem! Ta còn buồn ngủ!”
Mấy năm chung sống, ta đã nắm rõ được giới hạn của hắn.
Trong mắt người ngoài, Thái tử điện hạ thần dũng anh minh, không dung một hạt cát nào trong mắt.
Nhưng ta biết, hắn không thể chống lại ta khi ta làm nũng.
Chỉ cần ta quàng cổ hắn, hôn một cái lên má hắn, hắn sẽ chiều theo ta tất cả.
“Những quyển sổ sách này dày quá, ta còn nhỏ mà, xem đến hoa cả mắt rồi. Hôm nay phải nghỉ một ngày mới được!”
Ta khẽ hôn lên má Thịnh Diễn một cái, quyết tâm cứng rắn của hắn lập tức tan thành mây khói.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, nói:
“Vậy chơi thêm hai năm nữa đi.”
Rồi hắn ôm ta đến cửa sổ, chỉ ra ngoài, giọng dịu dàng:
“Mẫu hậu năm nay đặc biệt thích hoa ngọc lan, đó là giống hoa mới bà vừa có được. Biết ngươi thích hoa, ta đã xin bà một ít về trồng, có thích không?”
Bên dưới bức tường son, hoa ngọc lan trắng muốt như tuyết, nở rộ trên từng cành cây, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp sân.
Ta vui mừng đến mức lại hôn hắn thêm một cái, hắn cười cực kỳ phong lưu.
Mỗi tháng vào ngày rằm, ta đều phải vào cung thăm Hoàng hậu nương nương.
Mỗi lần gặp ta, bà đều kéo ta vào lòng, âu yếm dùng mặt cọ cọ vào má ta.
“Lại cao thêm rồi! Nhìn xem, dù còn nhỏ nhưng đã thấy rõ sau này nhất định là một mỹ nhân.”
Bên cạnh Hoàng hậu, bà vú Tô cũng đối xử với ta rất tốt.
Thấy ta tiến vào điện, bà vẫy tay, chẳng bao lâu sau, hơn mười cung nữ bưng đầy một bàn bánh ngọt đến đặt trước mặt ta.
Bà vú Tô cười nói:
“Nương nương nói rất đúng. Tiểu Trắc phi của chúng ta là do chính Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ nuôi lớn, bất kể tính tình hay dung mạo, có tiểu thư nhà nào so sánh được chứ? Ngay cả vị Quận chúa của phủ Vinh Thân Vương, dù lớn hơn Tiểu Trắc phi hai tuổi, nếu đứng cạnh cũng chỉ là làm nền mà thôi!”
Hoàng hậu nghe vậy, cười càng vui vẻ, lại ôm chặt ta cưng nựng thêm mấy lần, rồi xoa đầu ta, dịu dàng nói:
“Thêm vài năm nữa, Chiêu Nhi sẽ trưởng thành. Khi đó, bản cung nhất định sẽ tổ chức cho Chiêu Nhi một lễ cập kê thật long trọng, sau đó xin Hoàng thượng ban phong hào cho Chiêu Nhi, rồi náo nhiệt rước vào Đông Cung. Chiêu Nhi có vui không?”
“Nương nương không cần phải xa hoa như vậy. Chiêu Nhi vốn đã ở trong phủ, không để tâm đến những nghi lễ hình thức đâu. Chỉ cần Thái tử đừng ngày nào cũng bắt nạt Chiêu Nhi, vậy là Chiêu Nhi vui rồi.”
Hoàng hậu nương nương cười rất vui vẻ, khẽ véo má ta, dịu dàng nói:
“Chiêu Nhi thật sự đã lớn rồi. Vậy con nói cho bản cung nghe xem, Thái tử bắt nạt con thế nào? Bản cung sẽ thay con làm chủ.”
Ta phồng má, ôm chặt lấy nương nương, bắt đầu kể khổ:
“Hắn cứ bắt con phải học cách quản lý chi tiêu trong phủ, nhưng con không thích học những thứ đó. Hắn còn hay véo má con, mặt thì lúc nào cũng nghiêm khắc mắng mỏ. Gần đây, hắn còn bắt con học cách tổ chức yến tiệc, viết thiệp mời, lại còn bắt con ngày ngày xem sổ sách. Thái phó cũng rất nghiêm khắc, cứ cách vài ngày là lại mách hắn!”
Nói xong, sắc mặt bà vú Tô khẽ thay đổi, bà nhìn Hoàng hậu, do dự như muốn nói gì đó.
Ta không nhìn rõ biểu cảm của Hoàng hậu, nhưng cảm giác thân thể bà có chút cứng lại.
Một lúc sau, bà khẽ cười, hỏi ta:
“Chiêu Nhi có thích học những thứ đó không?”
Ta vừa nhấm nháp bánh điểm tâm, vừa lắc đầu:
“Không thích.”
Hoàng hậu nhẹ nhàng véo má ta, giọng điệu cưng chiều:
“Không thích thì không cần học. Diễn nhi luôn yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, nên đối với người trong phủ cũng có phần khắt khe như vậy. Nhưng Chiêu Nhi là nữ nhi, có bản cung che chở, không cần phải học những thứ đó. Thái tử cũng đã mười tám rồi, bản cung sẽ chọn một vị tỷ tỷ vào phủ giúp hắn lo liệu những chuyện đó. Chiêu Nhi có đồng ý không?”
“Đồng ý! Đồng ý!”
Ta vui vẻ gật đầu, hớn hở hỏi:
“Vậy là lại có thêm một tỷ tỷ mới vào phủ sao? Tỷ ấy có giống Nguyễn Nguyễn tỷ tỷ không? Có thể ngày ngày chơi với Chiêu Nhi không?”
Hoàng hậu dịu dàng vuốt tóc ta, giọng nói ôn hòa nhưng ánh mắt có chút khó đoán:
“Bản cung hứa với Chiêu Nhi, bất kể ai vào phủ, cũng sẽ không bắt nạt Chiêu Nhi, mà sẽ yêu thương con giống như bản cung vậy.”
Hôm đó, Hoàng hậu có gì đó khác lạ.
Ta không thể nói rõ ràng khác ở đâu, nhưng khi ta rời đi, ta cảm giác ánh mắt bà nhìn ta có chút xa cách hơn so với mọi khi.
Năm ta mười hai tuổi, đã hiểu được rất nhiều chuyện giữa nam và nữ.
Thịnh Diễn nói, hắn không chỉ là Thái tử, mà còn là phu quân tương lai của ta.
Đợi đến khi ta cập kê, hắn sẽ rước ta vào Đông Cung, cả đời bên nhau, một đời một kiếp không rời xa.
Những lời này, kéo theo sự dạy dỗ ngày càng nghiêm khắc hơn.
Hắn không cho phép ta chơi đùa như trước, mỗi ngày đều có rất nhiều bài học.
Ta không muốn làm nũng với hắn nữa, mà hắn cũng không còn mềm lòng như trước, không dễ dàng để ta lấy lệ qua chuyện.
Ngược lại, hắn nghiêm mặt yêu cầu, ta phải hoàn thành bài học trong một thời gian nhất định.
Một lần nọ, Thịnh Diễn từ trong cung trở về, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Người hầu đi theo sợ đến mức không dám đến gần, còn Nguyễn Nguyễn tỷ chạy đến nhắc nhở ta:
“Nương nương, hôm nay Thái tử không vui, người đừng chọc giận hắn.”
Từ năm nay, Thịnh Diễn không cho phép người trong phủ gọi ta là ‘Chiêu Nhi’ nữa.
Hắn nói ta đã lớn, không thể như trước đây, phải hiểu quy củ, hạ nhân không được vượt khuôn phép.
Vì chuyện này, ta đã cãi nhau với hắn một trận.
Ta cảm thấy hắn quá kênh kiệu, tức giận chạy thẳng đến Đại Giác Tự, khóc với bà suốt cả một buổi chiều.
Lúc ra khỏi chùa, trời đổ mưa lớn.
Đứng trên bậc thềm đá xanh của Đại Giác Tự, ta nhìn thấy Thịnh Diễn vẫn luôn đứng trong mưa.
Hắn che ô, bất động nhìn ta, mặc cho gió mưa táp vào người.
Tiếng sấm rạch ngang bầu trời, tia chớp sáng chói xé tan những tầng mây dày đặc, những tán liễu run rẩy yếu ớt trong gió, mặc cho tùy tùng khẩn thiết kéo hắn lên xe, hắn vẫn không hề động đậy, chỉ lặng lẽ nhìn ta.
Ánh mắt ấy…
Chứa đựng một thứ cảm xúc mà ta vẫn chưa thể hiểu được.
Ta đi về phía hắn, đứng dưới tán ô, lần đầu tiên, hắn dùng thái độ như cầu xin mà nói với ta:
“Chiêu Nhi, sau này, hãy nghe lời ta, được không? Trên đời này, chỉ có ta… sẽ không bao giờ hại ngươi.”
Ta vẫn còn tức giận, bướng bỉnh cãi lại:
“Nói bậy! Nguyễn Nguyễn tỷ đối xử với ta rất tốt, Hoàng hậu nương nương cũng vậy. Họ đều sẽ không hại ta!”
Nếu là Thịnh Diễn của trước đây, hắn sẽ cười tít mắt, ôm ta vào lòng, dỗ dành:
“Chiêu Nhi của ta đáng yêu như vậy, đương nhiên ai cũng yêu thích.”
Nhưng giờ đây, Thịnh Diễn hai mươi tuổi đã không còn cưng chiều ta như trước.
Hắn cúi đầu nhìn ta từ trên cao, sắc mặt thâm trầm khó lường:
“Bọn họ đối xử tốt với ngươi, không giống ta. Ngươi phải luôn ghi nhớ điều đó.”
Ngày hôm đó, hắn cũng giống như hôm nay.
Ta không biết hắn đã gặp phải chuyện gì trong cung, nhưng sau khi trở về, hắn liền đuổi Nguyễn Nguyễn tỷ ra ngoài, rồi nghiêm mặt chất vấn ta.
“Ngươi thực sự muốn để những nữ nhân khác vào phủ?”
Ta mơ hồ nhìn hắn, không hiểu câu hỏi này có ý gì.
Hắn không kiên nhẫn đợi ta trả lời, tiếp tục nói:
“Ngươi có biết, để nữ nhân khác vào phủ quản lý chi tiêu có nghĩa là gì không?”
Trong đầu ta mơ hồ nhớ lại câu hỏi của Hoàng hậu năm ta mười tuổi, khẽ lắc đầu.
Hắn kích động, siết chặt lấy tay ta, sắc mặt vô cùng khó coi:
“Nó có nghĩa là—ta phải cưới nữ nhân khác làm chính thê. Sau này, ta không còn là của riêng ngươi nữa. Ta không thể ngày nào cũng ở bên ngươi nữa. Mỗi tháng, ta phải dành hai mươi ngày bên cạnh nữ nhân khác. Ngươi phải ngủ một mình, phải chờ đợi Thái tử phi ban ơn thì mới có thể gặp ta. Nếu nàng ta không muốn, ngươi phải tiếp tục chờ đợi, giống như những nữ nhân trong hậu cung kia, có khi vài năm trời cũng không được gặp Phụ hoàng một lần. Như vậy, ngươi vẫn cam tâm tình nguyện sao?”
Hắn siết tay quá chặt, khiến ta rất đau, lời nói của hắn càng khiến ta đau lòng hơn.
Hai mắt ta đỏ hoe, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống, ta ra sức lắc đầu:
“Ta không muốn…! Ngươi không phải đã nói chúng ta sẽ luôn bên nhau mỗi ngày, sẽ ở bên nhau cả đời sao…?”
Trên trời vang lên một tiếng sấm trầm đục,
Vừa rồi trời còn quang đãng, nay đã mây đen ùn ùn kéo đến, phủ kín bầu trời trên Thái tử phủ.
Hắn nhìn ta, trong mắt thoáng hiện sự đau lòng, rồi ôm chặt lấy ta vào lòng.
Giọng hắn khẽ run lên.