5
Khi Yến Vân Khanh mặt mày đen kịt bước vào, ta đang thêu khăn tay cho Thanh muội nhi.
Hắn vừa đến liền buông lời chất vấn:
“Lỗ thị, chẳng qua chỉ là một tấm vải, nàng hà tất phải so đo như vậy? Không muốn cho thì thôi, cớ gì phải nhục mạ Diêu Diêu? Ta vốn tưởng nàng là người rộng lượng, không ngờ tâm tư lại độc địa đến thế!”
Ta chậm rãi thu lại cây kim, ngước mắt nhìn thẳng vào hắn.
Yến Vân Khanh chau mày, có vẻ không quen với ánh mắt này của ta.
“Lang quân nói chi lạ vậy, chẳng qua chỉ là một tấm vải.” Ta mỉm cười, đáy mắt vô tội, nhưng giọng điệu lại chuyển hướng:
“Trong phủ, các di nương nếu chưa có con cái, ngoài chi phí ăn mặc ở, mỗi tháng lĩnh mười lượng bạc. Một tấm phù quang cẩm, nhiều lắm cũng chỉ trăm lượng, nếu Vân di nương thích, nhịn tiêu một năm rưỡi cũng đủ mua một tấm vải mới. Huống hồ, tấm của ta đã là kiểu dáng từ mười năm trước, e rằng muội muội cũng chẳng ưa thích.”
Lời này là nhắc nhở hắn – đó là của hồi môn của ta, chớ buộc ta phải nói trắng ra.
“Huống hồ, ta cũng đã tặng một tấm lưu vân cẩm. Giờ vì một tấm vải mà huyên náo trước mặt lang quân, thật không hiểu quy củ.” Ta thản nhiên kết luận, giọng điệu ôn hòa nhưng quyết đoán:
“Vân di nương ham mê xa hoa, không biết tiết kiệm, lại còn xúi giục lang quân, ly gián phu thê chúng ta. Từ hôm nay, phạt bổng lộc ba tháng, đóng cửa suy ngẫm.”
Ta dừng một chút, khẽ cười:
“Di nương cần tĩnh tâm, trùng hợp ta có một diệu kế. Đem đến một hộc đậu xanh, đợi đến khi nàng nhặt hết đậu đỏ ra xâu thành chuỗi dâng lên lang quân, lúc đó mới có thể ra ngoài.”
Phân phó xong, ta mới chậm rãi quay sang hỏi Yến Vân Khanh:
“Ý phu quân thế nào?”
Yến Vân Khanh có thể nói gì đây? Hậu viện gia giáo, xưa nay đều do chính thê định đoạt, trừ phi hắn muốn công khai sủng thiếp diệt thê.
Hắn nghẹn một hơi không thở ra được, sắc mặt âm trầm, phất tay áo rời đi.
Một chuyến đến Đông viện chẳng những không được như ý, còn khiến Vân Diêu Diêu bị trách phạt. Nàng ta khóc lóc không ngừng.
Yến Vân Khanh vốn đã khó chịu, bị nàng ta khóc đến nhức đầu, bèn quát mắng một hồi, rồi sang viện của di nương khác.
Tại Đông viện, mụ mụ vừa bện dây vừa thuật lại màn náo loạn ngoài kia cho ta nghe.
Ta cười nhạt:
“Lang quân của chúng ta, e rằng căn bản chẳng nghe rõ Vân di nương đang khóc vì chuyện gì.”
Mụ mụ nghe vậy, cũng trầm ngâm gật đầu.
6
Lưu vân cẩm thoạt nhìn giống phù quang cẩm đến chín phần, nhưng thực chất chỉ là hàng nhái do một thương nhân không tìm được thợ dệt phù quang cẩm chế tác.
Dù là giá cả hay chất lượng đều kém xa một trời một vực.
Hào môn quý tộc thà dùng loại vải khác, cũng chẳng ai chịu khoác lên mình lưu vân cẩm, dẫu sao cũng là giả phẩm, khoác ra ngoài chỉ thêm mất mặt.
Huống hồ, Vân Diêu Diêu muốn mượn danh Yến Vân Khanh để ép ta nhường phù quang cẩm, rốt cuộc lại chỉ nhận được lưu vân cẩm, sao có thể không tức giận?
Chờ đến khi nàng ta nhặt xong đậu đỏ, giải xong cấm túc, liền lại bắt đầu tìm cách lấy lòng Yến Vân Khanh.
Trước học Côn khúc, sau lại học làm đèn lồng, sau cùng cầu đến chỗ ta, muốn nhân dịp sinh thần Yến Vân Khanh mà tự tay làm một vườn hoa đăng.
Đèn thỏ tinh xảo sinh động, đèn hoa sen mềm mại như thực, ngay cả đôi đèn cá chép tròn trịa cũng mang vẻ ngây ngô đáng yêu.
Ta bèn bố trí tiểu yến mừng sinh thần Yến Vân Khanh ngay tại hoa viên này.
Lão phu nhân cùng thân quyến đã tham gia đại yến ban ngày, tiểu yến về đêm vốn dành cho lang quân cùng nữ quyến và hài tử trong phủ.
Các di nương vận y phục lộng lẫy, lần lượt tiến lên hiến nghệ, dâng lễ vật.
Hài tử trong vườn vui đùa rượt đuổi, cười nói vang trời.
Yến Vân Khanh cũng vui vẻ bày ra bộ dáng thân thiết hòa ái, ân cần hỏi han từng người, kể cả những di nương cả tháng chưa chắc gặp hắn được một lần.
Trưởng tử của ta, Yến Minh Tiêu, năm nay tròn mười, đã là một thiếu niên.
Ngày thường hắn học tập tại Quốc Tử Giám, chỉ có ngày nghỉ mới hồi phủ.
Hôm nay là vì sinh thần phụ thân, nên mới trở về.
Hắn ngồi bên ta, dáng vẻ đoan chính, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi những chiếc hoa đăng tinh xảo.
“Mẫu thân, những đèn hoa này, chẳng khác gì của thợ làm ngoài phố.”
Ta gắp thức ăn cho hắn, mỉm cười đồng tình:
“Những chiếc đèn này đều do Vân di nương tự tay chế tác, quả thực vô cùng khéo léo.”
Bỏ qua những chuyện khác, tài nghệ của Vân Diêu Diêu ta thật sự tán thưởng.
Tối đa, ta chỉ có thể thêu một cái túi gấm, chứ làm đèn hoa thế này, quả thật ta không làm được.
Tiểu yến hôm đó kết thúc viên mãn.
Mọi người đều vui vẻ, ta cùng Vân Diêu Diêu cũng hàn huyên đôi câu, tựa hồ tất cả cách biệt đều không tồn tại.
7
Từ đêm ấy, Yến Vân Khanh càng thêm sủng ái Vân Diêu Diêu, phần lớn thời gian đều lưu lại viện của nàng ta.
Ta tự nhiên chẳng có ý kiến gì.
Các di nương trong hậu viện, phần lớn đều đã có hài tử, ai nấy an phận thủ thường, sống cuộc đời riêng của mình.
Những người chưa có con cũng có việc để bận rộn, chỉ cần giữ thể diện, ta cũng không quá câu nệ.
Lại qua hơn một tháng, tin tức từ viện của Vân Diêu Diêu truyền đến – nàng đã mang thai, vừa tròn một tháng.
Yến Vân Khanh vui mừng khôn xiết, nhất thời Vân Diêu Diêu phong quang vô hạn.
Hắn nay đã tam thập chi niên, trong phủ có năm trai sáu gái, người ngoài cũng chỉ tán thán một câu “nhiều con nhiều phúc”.
Nhờ vậy, trong vòng giao tế của các phu nhân kinh thành, danh tiếng của ta cũng không tệ.
Chỉ là, đối với lần thai nghén này của Vân Diêu Diêu, hắn có vẻ đặc biệt xem trọng, không những mỗi ngày đều đích thân tới thăm hỏi, mà còn tự mình quan tâm tới mạch tượng.
Nhớ lại năm xưa, hai lần ta hoài thai sinh nở, hắn cũng chỉ hỏi qua thái y đôi ba câu rồi thôi.
Cũng phải, ở cao môn đại hộ kinh thành, chuyện nữ nhân mang thai sinh nở vốn chỉ là một hành trình gian nan của riêng họ, phu quân hiếm ai để tâm.
Lại một tháng trôi qua, một ngày nọ, mụ mụ lặng lẽ báo tin – Vân Diêu Diêu lén lút đốt ngải, lại còn sai người đi mua không ít dược vật dưỡng thai.
Ta khẽ nhíu mày, nhẹ giọng dặn dò:
“Hãy để tâm hơn một chút.”
8
Thời gian thấm thoát, đông tuyết đã phủ một lớp mỏng trên mặt đất.
Năm hết Tết đến, chính là lúc nấu cháo Lạp Bát.
Theo lệ cũ, ta sai người chuẩn bị các loại đậu, thịt vịt, thịt khô, đậu phộng cùng hạt quả, bắt đầu hầm cháo Lạp Bát.
Sau ngày này là đến Tết, công việc trong phủ càng bận rộn, ta gần như không chạm chân xuống đất.
Cháo vừa hầm xong, trước tiên phải dâng lên từ đường, lão phu nhân, tộc lão, sau đó mới đến Yến Vân Khanh cùng các vị khách trong phủ, tiếp theo là Nhị phòng, Tam phòng, thân bằng quyến thuộc, sau cùng mới đến hậu viện.
Đợi đến khi ta có thể ngồi xuống dùng một chén cháo nóng, đột nhiên nhớ ra điều gì, liền quay sang hỏi mụ mụ:
“Ai đã đưa cháo đến Tú Lan viện?”
Tú Lan viện chính là nơi ở của Vân Diêu Diêu.
Mụ mụ vừa bóp vai cho ta vừa đáp:
“Phu nhân yên tâm, là Xuân Trúc tự mình giám sát, cùng đại nha hoàn bên ấy – Tiểu Đào – đặt cháo vào thực hạp rồi đưa tới.”
Xuân Trúc là nha hoàn hồi môn ta mang từ Ung Châu đến, từ nhỏ đã theo ta, trung thành tận tụy.
Nghe vậy, ta yên tâm gật đầu.
Những chuyện liên quan đến ăn uống, tuyệt không thể qua loa.
Nhưng dù cẩn trọng đến đâu, chuyện vẫn xảy ra.
9
Khi dùng bữa tối, ta đang cùng Thanh muội nhi ăn cơm, thì Xuân Trúc hấp tấp chạy vào, quỳ sụp xuống, giọng nói hốt hoảng:
“Phu nhân, Tú Lan viện xảy ra chuyện rồi!”
Lòng ta trầm xuống, lập tức sai nhũ mẫu bế Thanh muội nhi lui xuống, đoạn hỏi:
“Chuyện gì?”
Xuân Trúc vẫn còn chút bối rối, nhưng theo ta đã gần hai mươi năm, vẫn có thể giữ vững bình tĩnh:
“Tú Lan viện vừa thỉnh đại phu, nghe nói đứa bé e là giữ không được.”
Ta lập tức đứng dậy, sai người giữ vững viện môn, mang theo Xuân Trúc và mụ mụ, nhanh chóng đi tới Tú Lan viện.
Bên đó, Yến Vân Khanh đã đến từ trước.
Trong phòng hỗn loạn không chịu nổi, nha hoàn tới lui vội vã, trên tay bưng từng chậu máu đỏ sẫm.
Yến Vân Khanh sắc mặt âm trầm, ngồi giữa sảnh, khí tức ngột ngạt như trời sắp đổ cơn giông.
Ta bước tới, ôn hòa mở miệng:
“Vân di nương thế nào rồi?”
Một bên, đại phu mồ hôi túa đầy trán, giọng nói khàn khàn:
“Hồi bẩm phu nhân, di nương lần này e rằng… không giữ được thai.” Thanh âm càng lúc càng nhỏ.
Lời vừa dứt, bên kia chợt vang lên một tràng khóc lóc thảm thiết, tiếp đó, nha hoàn thân cận của Vân Diêu Diêu – Tiểu Đào – lảo đảo lao ra, quỳ sụp trước mặt ta và Yến Vân Khanh.
“Hầu gia, hài tử của di nương không còn nữa, tiểu công tử không còn nữa… hu hu hu…”
Sắc mặt Yến Vân Khanh đanh lại, lập tức muốn xông vào nội thất, nhưng bị thanh âm yếu ớt từ bên trong ngăn lại:
“Lang quân… hài tử của thiếp… hài tử của chúng ta… không còn nữa… Thân thể thiếp vốn yếu ớt, khó bề mang thai, lần này sảy mất, e rằng cả đời này không thể vì lang quân sinh con nữa… Chúng ta… sau này không còn hài tử nữa rồi…”
Mặt Yến Vân Khanh tái xanh, lửa giận bùng lên:
“Hôm qua vẫn còn bình an, cớ sao hôm nay lại mất?”
Đại phu cúi đầu, rụt rè đáp:
“Dường như… di nương đã dùng phải thứ có tác dụng hoạt huyết, dẫn đến tiểu sản.”
Tiểu Đào ở bên cạnh sụt sịt, nước mắt lưng tròng:
“Di nương lần này hoài thai vô cùng khó khăn, lại nôn nghén nghiêm trọng, hôm nay chỉ uống một bát cháo, ngoài ra chẳng ăn thêm thứ gì…”
Ta lặng lẽ liếc Tiểu Đào một cái, rồi quay sang Xuân Trúc. Xuân Trúc nhẹ nhàng lắc đầu.
Không phải cháo có vấn đề.
Yến Vân Khanh vỗ mạnh xuống bàn, giận dữ quát:
“Hài tử đang yên lành, sao lại xảy ra chuyện? Tra! Nhất định phải tra rõ ngọn ngành!”
Tiểu Đào run rẩy bưng lên thực hạp và chén bát, quả nhiên là cháo Lạp Bát vừa phân phát hôm nay.
Lại có thêm các chén đĩa khác, cả bã thuốc của hôm nay.
Đại phu cẩn thận kiểm tra từng thứ, cả phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng nức nở yếu ớt từ trong buồng vọng ra.
Một canh giờ trôi qua, tất cả đồ ăn thức uống đều được kiểm tra kỹ lưỡng, cuối cùng ánh mắt đại phu dừng lại trên thực hạp đựng bát cháo.