Còn ta,
Tiêu Dịch Thừa chưa từng muốn giết ta.
Thanh danh ta quá tệ.
Không một thế gia nào chịu cưới ta.
Nếu không có sự xuất hiện của Thẩm Nghi An…
Có lẽ, hắn thực sự đã từng muốn lấy ta.
Nhưng trong mắt đế vương, không thể dung nổi một hạt cát.
Kết cục của tỷ tỷ đã được định sẵn.
Thẩm gia lại chống lưng cho Thừa tướng.
Tiêu Dịch Thừa không muốn tự chuốc thêm phiền phức.
Vậy nên, hắn chỉ có thể tìm cho ta một phu quân—
Một người vừa trung thành, vừa không có tình cảm với ta.
Kỷ Ngôn Châu là lựa chọn tốt nhất.
Hắn trung thành tận xương tủy.
Gia tộc hắn đời đời vì nước hy sinh.
Hắn không yêu ta.
Ngày hoàng thượng tứ hôn, cũng là lần đầu tiên hắn gặp ta.
Nếu hắn đưa ta đi, ta vĩnh viễn không thể biết được chân tướng về tỷ tỷ.
Ngay cả khi có một ngày ta phát hiện ra—
Với lòng trung thành của Kỷ Ngôn Châu, hắn cũng sẽ không để ta có cơ hội rời khỏi biên cương.
Đế vương ơi, ngài thật giỏi tính toán.
Tiếng thơm thuộc về ngài.
Mà người chết, toàn là người nhà họ Dư.
Ta bệnh rất nặng.
Cả người vô lực.
Đại phu nói ta bị nhiễm phong hàn, có khả năng lây nhiễm.
Tốt nhất là cách ly ở hậu viện.
Nhưng Kỷ Ngôn Châu không đồng ý.
“Nàng là thê tử của ta.”
“Ta không sợ bị lây nhiễm.”
Đại phu khen ngợi:
“Kỷ đại nhân đúng là có tình có nghĩa.”
Ta ở sau tấm rèm, lạnh lùng cười nhạt.
“Tình nghĩa của đàn ông, đôi khi chính là thứ giết chết phụ nữ.”
Sau khi đại phu rời đi, ta bắt đầu khóc lóc nỉ non.
Nói rằng ta sợ lây bệnh cho hắn, bảo hắn tránh xa ta một chút.
Kỷ Ngôn Châu cuống quýt xoay quanh, sốt sắng đến mức sắp phát điên.
“Cách một tấm rèm thì được, nhưng bảo ta rời đi? Tuyệt đối không thể!”
Mỗi sáng sớm, hắn bưng thuốc chờ ta uống.
Ở lại trò chuyện với ta một lúc.
Nhân tiện, hắn cũng kể ta nghe tin tức về A Kiều và Cảnh Nhất.
Hắn nói, A Kiều chăm sóc Cảnh Nhất rất tốt.
Nuôi đứa nhỏ trắng trẻo bụ bẫm.
Chỉ là, hoàng thượng dường như không thích Cảnh Nhất.
Có lẽ vì quá đau lòng cho hoàng hậu,
Vậy nên đến bây giờ vẫn chưa từng tới nhìn đứa bé một lần.
Cảnh Nhất thật đáng thương.
Vừa mới mất mẹ, đã bị cha ruồng bỏ.
May mà có A Kiều.
Kỷ Ngôn Châu lại nói:
“Ngày đầy tháng của Cảnh Nhất, cũng là lúc hắn chính thức nhận danh vị thái tử.”
“Nếu đến khi đó nàng đã khỏi bệnh, ta có thể đưa nàng vào cung xem thử.”
Buổi tối, sợ quấy rầy ta nghỉ ngơi, Kỷ Ngôn Châu ngủ ở thư phòng.
Vậy nên ta lợi dụng đêm khuya, lặng lẽ mặc hắc y, rời khỏi phủ, đi gặp Thẩm Nghi An.
Thẩm Nghi An nói, trong cung truyền tin ra ngoài—
Tiêu Dịch Thừa thực sự không thích Cảnh Nhất.
Hắn ném đứa trẻ vào Đông Cung, không thèm ngó ngàng.
Ngay cả thị vệ bảo vệ cũng không có.
“Nếu muội muốn đưa Cảnh Nhất ra khỏi cung, sẽ vô cùng dễ dàng.”
Nhưng vấn đề không phải là rời cung.
Mà là ra khỏi kinh thành.
Hơn nữa, Kỷ Ngôn Châu chắc chắn sẽ không giúp muội.
“Nếu muội bị bắt, nhất định sẽ chết.”
Ta nói, vẫn còn mười ngày nữa mới đến ngày đầy tháng của thái tử.
Ta cần thời gian suy nghĩ.
Khi quay về Kỷ phủ, đèn trong thư phòng đã tắt.
Ta đứng đó, nhìn về phía thư phòng một lúc lâu.
Thực ra, ta rất muốn rời khỏi kinh thành.
Cùng Kỷ Ngôn Châu đến biên cương, nhìn ngắm thế giới bên ngoài.
Hắn đối xử với ta, không hẳn là tốt, cũng không hẳn là xấu.
Hắn không giống Tiêu Dịch Thừa.
Sẽ không nói những lời hoa mỹ như “yêu muội cả đời”.
Nhưng mọi chuyện mà một phu quân nên làm, hắn đều làm rất tốt.
Nếu cứ tiếp tục như vậy,
Chúng ta ít nhất cũng có thể “tương kính như tân”.
Nhưng thế sự vô thường.
Từ khoảnh khắc ta biết được sự thật về cái chết của tỷ tỷ, chúng ta đã đứng ở hai chiến tuyến.
Ta muốn báo thù cho tỷ tỷ.
Mà kẻ thù của ta, chính là chủ tử mà hắn lấy mạng để bảo vệ.
Có lẽ vì Kỷ Ngôn Châu chăm sóc quá tốt,
Chỉ trong vài ngày, ta đã hồi phục hơn phân nửa.
Đại phu không khỏi tán thưởng:
“Thân thể phu nhân vốn khỏe mạnh.
Nhờ có Kỷ đại nhân tận tâm chăm sóc, nên mới bình phục nhanh như vậy.
Phong hàn vốn là chứng bệnh nguy hiểm, mỗi năm không ít người vì nó mà mất mạng.”
Trước ngày sắc phong thái tử, Kỷ Ngôn Châu ôm ta, cùng ta dạo quanh phủ.
Đi đến bên hồ, hắn nói:
“A Nữ, ở biên cương có một hồ nước rất lớn.”
“Trời trong xanh, mặt hồ trong vắt, có thể nhìn thấy tận đáy.”
“Những con cá bơi qua bơi lại, nếu nàng đặt tay xuống nước, chúng sẽ bơi đến, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay nàng.”
“Sau khi đại lễ sắc phong kết thúc, ta sẽ đưa nàng đi xem.”
“Nàng nhất định sẽ thích nơi đó.”
Đi đến rừng trúc, hắn nói:
“A Nữ, ở biên cương không có rừng trúc, nhưng lại có từng cánh đồng cỏ lá màu rực rỡ.”
“Loài cỏ đó có sức sống vô cùng mãnh liệt.”
“Lá của chúng to lớn đến kinh ngạc, chỉ cần ném xuống bất cứ nơi nào, chúng cũng có thể sinh trưởng mạnh mẽ.”
“Giống như nàng trước đây vậy.”
“Dù khó khăn đến đâu, cũng kiên trì vượt qua.”
“A Nữ, nàng nhất định sẽ thích.”
Đi đến cổng phủ, nhìn những đứa trẻ đang vui đùa chạy nhảy ngoài phố, hắn lại nói:
“A Nữ, sau này chúng ta cũng sẽ có thật nhiều con cái.”
“Nàng xinh đẹp như vậy, con của chúng ta nhất định sẽ rất đáng yêu.”
“A Nữ, con của chúng ta…
“Nàng nhất định sẽ thích chúng, đúng không?”
Chạm phải ánh mắt đầy mong đợi của hắn, ta khẽ gật đầu.
Ngày sắc phong thái tử.
Trên đường vào cung, ta ngồi trong kiệu cùng Kỷ Ngôn Châu.
Đột nhiên, hắn kéo ta vào lòng.
“A Nữ, ngày mai, chúng ta rời kinh thành nhé.”
Ta ngước mắt nhìn hắn, thấp giọng hỏi:
“Lấy ta, huynh có hối hận không?”
“Dành cả đời ở bên một người mình không yêu, huynh cam tâm sao?”
Thân thể Kỷ Ngôn Châu khẽ cứng lại. Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn ôm chặt ta hơn.
“A Nữ, ta chưa từng yêu ai.”
“Nếu có gì ta làm chưa tốt, nàng nhất định phải nói cho ta biết.”
“Ta sẽ sửa.”
“Yêu một người, cũng có thể học được sao?”
Kỷ Ngôn Châu bỗng sốt ruột.
Hắn nâng mặt ta lên, mạnh mẽ đặt một nụ hôn lên môi ta.
“Nhưng ta yêu nàng mà, A Nữ.”
“A Nữ, nàng tin ta đi.
“Ta thật sự yêu nàng.
“Ta muốn cùng nàng đến biên cương.
“Muốn cùng nàng sinh thật nhiều con.
“Muốn dành cả nửa đời còn lại để ở bên nàng.
“Muốn bảo vệ nàng, không để ai ức hiếp nàng nữa.
“Muốn chăm sóc nàng, nuôi nàng trắng trẻo mũm mĩm…”
“A Nữ…”
Ta nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. Khẽ cong môi cười:
“Phu quân, sắp đến giờ rồi.”
“Đại lễ sắp bắt đầu.”
“Có gì muốn nói, chờ về phủ rồi nói nhé.”
Kỷ Ngôn Châu nhìn ta, siết chặt tay ta.
Bàn tay hắn vốn đã lớn, nắm chặt đến mức khiến ta hơi đau.
Nhưng cơn đau đó chỉ thoáng qua trong chớp mắt.
Bước xuống kiệu, hắn liền buông tay.
Hoàng thượng lệnh cho hắn phụ trách an ninh ngày hôm nay.
Nói rằng đây sẽ là lần cuối cùng.
Hắn phải đi bố trí thiết kỵ.
Lễ sắc phong thái tử, không thể có sai sót.
Lễ sắc phong diễn ra suôn sẻ.
Tiêu Dịch Thừa đích thân phong Thái tử ấn cho Cảnh Nhất.
Đứa trẻ còn đang nằm trong tã lót, nhưng lại vững vàng ôm lấy ấn vàng.
Trong mắt Tiêu Dịch Thừa thoáng qua một chút dịu dàng.
Sau đó, hắn ra lệnh cho người đưa thái tử về Đông Cung.
Rời đi, A Kiều ôm Cảnh Nhất lướt qua ta.
Nàng đã trưởng thành rất nhiều.
Không còn là cô bé ồn ào, chỉ biết ăn uống như trước nữa.
Bây giờ nàng trầm ổn, giống hệt tỷ tỷ ta trước khi qua đời.
“Tiểu thư, từ nay sợ rằng không thể gặp lại nữa.
A Kiều chỉ mong tiểu thư nửa đời sau được bình yên, vô lo vô ưu.”
Ta cười rất vui vẻ.
Khẽ vuốt mái tóc nàng.
“A Kiều, hãy thay ta chăm sóc Cảnh Nhất.”
“Sau này, hãy nói với con rằng—”
“Mẫu thân và dì đều rất yêu con.”
Nước mắt lặng lẽ chảy dài trên gương mặt A Kiều.
Hôm nay là ngày vui, không thể khóc.
Nàng hoảng hốt lau nước mắt, ôm Cảnh Nhất, vội vàng rời đi.
Ánh mắt ta vẫn luôn dõi theo hai người.
Tận đến khi họ rẽ vào góc điện.
Sau khúc quanh này—
Cả đời sẽ không còn gặp lại.
Kỷ Ngôn Châu đứng trên tường thành, bao quát toàn bộ đại điện.
Từ vị trí đó, có thể nhìn rõ từng góc nhỏ trong điện.
Khi nhìn thấy ta, hắn mỉm cười.
Sắc mặt Tiêu Dịch Thừa vẫn luôn âm trầm.
Lễ sắc phong với hắn chỉ là một nghi thức.
Hắn không hề lưu luyến.
Hắn xoay người, chuẩn bị bước xuống điện.
Chính lúc này.
Ta rút ra thanh chủy thủ Kỳ Lân do phụ thân ta rèn riêng cho ta.
Nhanh chóng lướt đến sau lưng hắn.
Chớp mắt đã kề lưỡi dao lên cổ hắn.
Trên cao, cả đại điện lập tức náo loạn.
Tất cả đại thần đều gào lên bảo ta đừng manh động.
Nhưng ta không muốn nghe bọn họ lảm nhảm.
Ta chỉ hỏi Tiêu Dịch Thừa.
“Tại sao ngươi không làm được?”
“Năm đó chính ngươi đã nói—
“Chỉ cần Thân Vương không bắt được tỷ tỷ, ngươi có mười phần nắm chắc có thể phản công.”
“Ngươi nói ngươi sẽ bảo vệ phụ mẫu ta an toàn.”
“Ngươi nói ngươi sẽ trân trọng tỷ tỷ ta cả đời.”
“Tại sao ngươi không làm được?”
Năm đó, ai cũng nghĩ vị thái tử thất thế kia là kẻ vô năng.
Nhưng thực chất, hắn là người thâm sâu khó dò nhất.
Hắn sớm đã đoán trước được hành động của Thân Vương.
Nên đã đưa tỷ tỷ rời khỏi phủ Quốc Công từ sớm.
Hắn nói với ta:
“Chỉ cần muội đồng ý chết, có thể đổi lấy phú quý cả đời cho nhà họ Dư.”
Vậy nên, ta không do dự mà đi.
“A Nữ…
“Ta không còn lời nào để nói.
“Muội ra tay đi.”
“Trước đây, ta từng nghĩ—
“Đế vương thì nhất định phải vô tình.”
“Nhưng đến khi nàng chết, ta mới nhận ra…
“Không có nàng, ta còn cần ngai vị này để làm gì?”
“A Nữ, mau ra tay đi.”
Tiêu Dịch Thừa không phản kháng.
Hắn nói hắn hối hận rồi.
Hối hận vì đã tranh đoạt ngôi vị.
Hối hận vì đã tính toán từng bước, cuối cùng lại mất đi người mình yêu nhất.
Hắn hối hận rồi.
Hắn thực sự hối hận rồi.
Ta vừa cười vừa khóc.
Đột nhiên, trong đầu ta hiện lên một ký ức.
Đêm đó, ta chịu nhục giữa muôn người.
Sau khi phụ mẫu mất, ta bước lên tường thành.
Giữa biển người đông nghịt, ta chỉ nói với Tiêu Dịch Thừa một câu—
“Hãy chăm sóc tỷ tỷ cho tốt.”
Rồi ta nhảy xuống.
Lẽ ra, tất cả đau khổ của ta đã kết thúc vào ngày hôm đó.
Nhưng Thân Vương đã đỡ lấy ta.
Hắn nói:
“Chết quá dễ dàng.
“Sống mới là đau khổ nhất.”
Chính trong khoảnh khắc đó, một mũi tên xuyên thẳng vào lồng ngực hắn.
Hắn phun ra một ngụm máu, gục xuống.
Đúng vậy.
Chết quá dễ dàng.
Sống mới là đau khổ nhất.
Ta giơ cao chủy thủ.
Tiêu Dịch Thừa không hề phản kháng.
Hắn chỉ muốn chết.
Ngay khi lưỡi dao sắp đâm vào hắn—
Một mũi tên xé gió bay đến.
Cắm thẳng vào trán ta.
Kỷ Ngôn Châu quả nhiên là cao thủ bách bộ xuyên dương.
Mũi tên bắn rất chuẩn.
“Hãy… chăm sóc… Cảnh Nhất…”
Ta ngã xuống.
Mơ hồ thấy trên tường thành, Kỷ Ngôn Châu run rẩy đến mức không cầm vững nổi cung tên.