“Hửm.”
“Ngươi từng nói, ngươi sẽ giúp trẫm trừ khử hết thảy ẩn hoạn, kể cả chính ngươi.”
“Thần nhớ rõ.”
Trẫm chỉ tay về chồng tấu chương chất cao như núi trên án thư:
“Đây đều là sớ đàn hặc ngươi, nào là mua quan bán tước, nào là tự lập tư lao, trái luật hành hình… Hết chuyện này đến chuyện khác, nếu không nghiêm trị, sao có thể khiến quần thần tâm phục?”
“Theo quốc pháp, thần đáng bị phạt đánh roi ở Ngọ môn.”
“Tiểu Cửu.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má trẫm. “Đừng khóc.”
Trẫm… lại rơi nước mắt rồi sao?
18
Trẫm không hạ lệnh đánh Văn Tu ở Ngọ môn, xét công trạng hắn suốt những năm qua, chỉ xử phạt lưu đày.
Hắn đứng giữa đại điện, lặng lẽ nhìn trẫm, ánh mắt trầm tĩnh, như có như không chút dịu dàng sắp tắt lịm.
“Thần tội nghiệt chồng chất, không dám mong cầu điều gì.” Hắn quỳ xuống, giọng khàn khàn. “Chỉ xin bệ hạ… không liên lụy đến gia tộc thần.”
Trẫm đáp: “Hoàng thân quốc thích, nếu vô tội, quyết không truy cứu.”
“Đội ơn thánh ân, thần suốt đời khắc cốt ghi tâm, chỉ cầu bệ hạ long thể an khang, phúc trạch dài lâu…”
Ánh mắt trẫm dần trở nên mơ hồ.
Lời vạn thọ vô cương cuối cùng của hắn bị gió cuốn đi, trẫm bỗng nhớ về một buổi tiệc sinh thần thuở nhỏ.
Lúc đó, trẫm đã từng ước rằng: “Hải yến hà thanh, thời hòa tuế phong.”
Hắn khi ấy, từng nói sẽ giúp trẫm quét sạch hết thảy chướng ngại.
Thế nhưng sau này, trẫm làm nữ đế.
Hắn lại trở thành gian thần.
Trẫm nghiêm trị Văn Tu, chẳng khác nào giết gà dọa khỉ.
Những kẻ tự xưng là trung thần, không ai còn dám đứng trước mặt trẫm đòi công trạng nữa.
Ngày hắn rời đi, trẫm không đến tiễn.
Phượng điện.
Trẫm tựa vào bàn ngọc xanh mà hắn từng dùng để dạy trẫm tập viết, một mình uống rượu.
Bạch Phù Phong chống quải trượng, chậm rãi bước tới.
Trẫm cười nhạt: “Cuối cùng, trẫm vẫn không nỡ ban chết hắn.”
Bạch Phù Phong chống tay lên án thư, chậm rãi ngồi xuống:
“Bệ hạ đã làm rất tốt rồi.”
Trẫm nhìn xuống chân hắn: “Chân ngươi…”
Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Không sao cả, đa tạ bệ hạ quan tâm.”
Trẫm cúi đầu, im lặng.
Những năm qua, giữa chúng ta… ngoài chính sự, dường như chẳng còn gì khác để nói.
Hắn chợt hỏi:
“Bệ hạ thực lòng muốn phong thần làm Ngự sử đại phu của Giám sát viện sao?”
“Giờ đây, trong triều…” Trẫm nhìn cây trượng gỗ tử đàn bên cạnh hắn, chậm rãi nói. “Người mà trẫm tín nhiệm nhất, chỉ có ngươi.”
Hắn lặng đi một lúc, ánh mắt thoáng lạnh, cuối cùng cười nhạt:
“Triều đình này, sẽ không bao giờ có thêm một hoàng phi nắm giữ đại quyền nữa. Hắn quả thực… đã tính toán quá giỏi rồi.”
19
Lại thêm một mùa thu nữa trôi qua.
Trẫm và Bạch Phù Phong vi hành vi phục, dò xét dân tình.
Đi ngang qua ngự nhai, bất chợt, trẫm bị một hài tử bảy tám tuổi thu hút.
Tiểu oa nhi túm lấy tà váy trẫm, ngước mắt gọi: “Tiên nữ tỷ tỷ.”
“Ngươi nói tiên nữ… là ai?”
“Chính là người trong tranh của Văn ca ca.”
Trẫm thoáng sững lại: “Văn ca ca… có phải là Văn Tu?”
Lúc này, một phụ nhân từ tiểu viện lợp ngói xanh hối hả chạy ra:
“Tiểu Ngư Nhi, sao con lại chạy lung tung, coi chừng bị mụ dắt trẻ con bắt đi.”
Nhưng khi nhìn thấy trẫm, hơi thở bà ta bỗng chốc khựng lại:
“Bệ hạ…”
Trẫm cau mày: “Ngươi nhận ra trẫm?”
Phụ nhân cúi đầu đáp:
“Trong thư phòng của Văn đại nhân, treo đầy tranh vẽ của bệ hạ.”
Từ miệng bà ta, trẫm mới biết—
Cái gọi là tự lập tư lao hành hình, chẳng qua là an trí lưu dân trong tiểu viện trên các con phố gần đó.
“Chúng nô tỳ vì thủy hoạn mà mất đi nhà cửa, chính là Văn đại nhân đã cho chúng nô tỳ nơi trú thân.”
Trẫm đưa tay, lướt qua bức họa đặt trên án thư của Văn Tu:
“Hắn… chưa từng nói với trẫm.”
“Văn đại nhân rõ ràng là người rất tốt… Nhưng nô tỳ cũng không hiểu, vì sao cả thiên hạ đều đồn hắn là gian thần khuynh đảo triều chính.”
Trở lại cung.
“Bạch Phù Phong.” Trẫm nhìn hắn, ánh mắt hoang mang. “Trẫm hình như… chưa từng thực sự tin tưởng hắn.”
“Gần đây trẫm mới biết, cái gọi là mua quan bán tước, chẳng qua là sửa lại những sai lầm cũ. Còn cái gọi là thanh lưu chính trực, lại không phải tất cả đều trong sạch.”
Không thanh minh, không biện bạch.
Mọi việc thiện đều chôn giấu dưới cái danh ác thần, đợi đến khi bị phanh phui, khiến trẫm áy náy đến khôn nguôi.
Văn Tu, có phải đây chính là điều ngươi muốn?
“Bệ hạ.”
Bạch Phù Phong thở dài:
“Chốn triều đình, tất có hi sinh. Có lẽ hắn đã sớm an bài từ lâu rồi.”
Tính toán bao năm, chỉ vì một vị nữ đế bụng đầy mưu kế, lòng dạ khó lường như trẫm.
20
Mùa xuân năm ấy.
Trẫm lại phải nạp phi.
Tuyển thêm vài mỹ nhân dân gian, phong cháu trai của Quốc Tử Giám tế tửu, nhân tiện cùng lân quốc hòa thân.
Trẫm đưa vài mỹ nhân vào cung của hắn.
Còn hắn, tặng trẫm một dưỡng tử.
Tháng trước, trẫm chỉ mới khen ngợi một thị vệ anh tuấn.
Trẫm nâng cằm hắn, bật cười:
“Dáng vẻ thế này… Lại là hoàng tử, vậy phong làm hoàng phu đi.”
Tối đó, trẫm quyết định sủng hạnh hắn.
Hắn cuộn mình trên giường, lầm bầm gì đó bằng thứ phương ngữ trẫm nghe không hiểu.
Trẫm lạnh giọng:
“Trẫm biết ngươi có thể nói tiếng phổ thông. Nếu còn giả vờ, trẫm liền đi sủng hạnh mỹ nhân khác.”
Hắn hậm hực, đôi mắt đẹp trừng trẫm.
“Giờ trẫm đã có một hoàng phu, một quý phi, hai ba mươi phi tần mỹ nhân.” Trẫm đếm từng ngón tay. “Hậu cung của trẫm vô cùng đông đúc, về sau đành nhờ hoàng phu quản lý cho tốt.”
Hắn đột nhiên đưa tay, đặt lên eo trẫm.
“Ngủ đi.”
Ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve bên hông trẫm, những vết chai mỏng mang đến cảm giác tê dại nhè nhẹ.
“Tiểu Cửu.” Hắn kề sát bên tai trẫm, hơi thở ấm nóng. “Ta nhớ ngươi.”
Hương trầm thoang thoảng.
Nhưng giữa đêm tối, mọi thứ dường như bị bóng đêm bao phủ, trở nên mơ hồ không chân thực, như những cơn ác mộng dai dẳng hai năm qua của trẫm.
Nhưng giữa cơn mê loạn này, chúng ta dây dưa, quấn quýt, dục vọng rần rật chảy trong từng mạch máu.
Hắn tùy ý để trẫm làm bất cứ điều gì.
Trong đôi mắt xinh đẹp kia, phản chiếu bóng hình của trẫm, kéo trẫm chìm sâu vào bể lửa.
Trong cung, ai nấy đều nói hoàng phu mới là một hồ ly tinh, khiến bệ hạ ngày ngày lưu lại Phượng điện, lại còn rất hay ghen.
Bạch Phù Phong khuyên nhủ:
“Bệ hạ nên mưa móc đều ban, hậu cung có vậy mới thái bình.”
“Gian thần!” Hoàng phu vừa nghe thấy liền chạy tới.
“Hừ, đừng tưởng ta không biết hai huynh đệ nhà họ Bạch các ngươi đang tính toán điều gì. Hừ, giờ ngươi đã quan bái Nhất phẩm, đệ đệ ngươi cũng Tòng nhị phẩm, hai ngươi đừng hòng vào hậu cung.”
Hai người lại lời qua tiếng lại.
Trẫm thở dài một tiếng.
Hai người này, mỗi lần gặp nhau là cãi nhau không ngớt.
Trẫm sớm đã quen rồi.
“Không sao, không sao.”
Trẫm cứ mặc kệ họ tranh chấp, nhân tiện… đến chỗ mỹ nhân mới nhập cung, tìm chút an ủi.
End