Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 5

9:45 chiều – 10/02/2025

21

Trong khoảnh khắc, tựa như có nước băng giá xối thẳng xuống người ta, lạnh lẽo và kinh hoàng cùng lúc ập đến.

Tiêu Hàm Dạ giọng điệu vẫn bình thản:

“Năm mười hai tuổi, ta vô tình bước vào tẩm cung của mẫu phi, bắt gặp bà ấy cùng…”

Hắn day day ấn đường:

“Thôi bỏ đi, ta chỉ muốn nói với ngươi, thật hay giả thì có gì quan trọng?

“Kinh thành vốn dĩ là một vũng mực đen, ngươi và ta đã lún sâu vào đó, đâu cần phải nói chuyện xứng hay không xứng.”

Ta liền hỏi, bí mật trọng đại như thế, để ta biết liệu có ổn không?

Tiêu Hàm Dạ chỉ thản nhiên đáp:

“A Vân, ta biết ngươi rất thông minh. Đừng sợ.”

… Đây là tín nhiệm, hay là một sự đe dọa ngầm?

Ta chăm chú quan sát từng biến hóa nhỏ nhất trên gương mặt hắn.

Chẳng hiểu sao, trong giây lát, ngực ta dần ấm lại, lấn át những suy nghĩ hỗn loạn, khiến ta tìm lại được cảm giác có thể ứng phó với tất cả.

Ta chớp mắt, mỉm cười nắm lấy cổ tay hắn:

“Tiêu Hàm Dạ, giờ ta còn gì phải sợ nữa?”

“Người đã biết rõ thân phận ta, vẫn nguyện ý gửi gắm, ta nhất định sẽ không phụ người.”

“Huống hồ,” ta nhìn về phía tráp trang điểm, “người đối với ta rộng rãi như vậy, ta còn có chút lưu luyến đấy.”

Hắn thoáng kinh ngạc, trong mắt hiện lên tia không thể tin nổi:

“Thật chứ?”

Dĩ nhiên không thật, ta nói thầm trong lòng.

Nhưng ta đã chẳng thể thoát khỏi lồng son của vũng mực này, vậy chi bằng làm một con chim trong lồng khiến hắn yên tâm.

Mà khi lòng tin hoàn toàn đặt vào ta, cánh cửa lồng vàng son kia, sớm muộn gì cũng sẽ có lúc mở ra.

22

Ngày Nhị muội khởi hành đi Ninh Cổ Tháp, ta không thể ra tiễn.

Tiêu Hàm Dạ nói phu quân của nàng trị thủy bất lực, làm ngập hoàng lăng, phạm vào tử tội.

Lăng Ký Phong không đồng ý để hắn và Nhị muội hòa ly, nói rằng Nhị muội thề sống chết cùng chồng, khẩn cầu Hoàng đế thành toàn.

Tiêu Hàm Dạ trấn an ta, nói hắn đã cầu xin Hoàng đế, sửa tội thành lưu đày.

Về sau ta mới biết, chiếu chỉ gửi đến Trung Thư tỉnh ban đầu viết rõ là đi Lĩnh Nam.

Nhưng Ninh Quý phi chạy đến khóc lóc với Hoàng đế, nói rằng Thái hậu báo mộng, tổ tiên nổi giận, không thể xử nhẹ.

Hoàng đế bèn triệu tập tông thất đến Thái Miếu tế tổ, lệnh Nhị hoàng tử chủ trì.

Tiêu Hàm Dạ đứng giữa Viên Khâu đàn, đọc thánh chỉ khiển trách Thái tử.

“… Đông cung thất đức, Trình Ương, Chủ sự Công bộ, trị thủy bất lực, khiến tiên tổ bị quấy nhiễu, tội lỗi khó dung.

“Nay bãi chức Chủ sự Công bộ của Trình Ương, Trình thị phu thê lưu đày…”

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt thoáng vẻ không đành lòng mà nhìn ta, nhưng cuối cùng vẫn đọc tiếp.

“Ninh Cổ Tháp.”

Lúc nghe thấy ba chữ đó, ta đứng không vững nữa.

Có người bên cạnh lập tức đỡ lấy ta, giọng trầm thấp mà gấp gáp:

“Lăng trắc phi, người đang ở Thái Miếu.”

Ta miễn cưỡng ổn định thân hình, trước mắt vẫn là một màn tối đen, không nhìn rõ gì cả.

Chỉ có thể dựa vào lời nhắc nhở kia, cố gắng tích góp chút khí lực, chậm rãi điều hòa hơi thở.

23

Không biết đã qua bao lâu, ta mới nhận ra người bên cạnh là Thái tử phi.

Ta khẽ nói một tiếng cảm ơn.

Nàng không đáp lời, thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ, dung nghi đoan trang, không có chút tỳ vết.

Nhưng trong chớp mắt, một giọt lệ trong suốt lặng lẽ rơi xuống.

Chỉ một giọt duy nhất.

Ta theo ánh nhìn của nàng, thấy Thái tử đang quỳ dưới bậc ngọc, sắc mặt tái nhợt, cúi đầu nhận tội.

Hắn nói Nhị đệ có tài, tự nguyện từ bỏ vị trí Thái tử, đến canh giữ lăng tẩm bên sông Vị Thủy, cầu tiên tổ tha thứ.

Hoàng đế vẫn không đồng ý, chỉ lệnh hắn hồi phủ suy ngẫm lỗi lầm, không có chiếu chỉ thì không được ra ngoài.

Nhưng ai ai cũng hiểu, Thái tử từ nay về sau, vĩnh viễn không còn cơ hội trở mình.

Lễ tế tổ dài đằng đẵng kết thúc, ta về phủ, lấy toàn bộ ngân phiếu trong tráp trang điểm, rồi đến Trình gia.

Nhị muội vẫn là dáng vẻ vô lo vô nghĩ, bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Ta hỏi nàng cần gì, nàng chỉ hỏi ta trong điền trang có nuôi ngỗng không.

Ta đáp:

“Muội muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Ngày nàng khởi hành, Quý phi triệu ta vào cung.

Ta đối diện với thái giám truyền chỉ, nhàn nhạt nói:

“Không đi.”

Tiêu Hàm Dạ mấy ngày nay chưa từng tìm ta, vậy mà lúc này lại bất ngờ xuất hiện.

Hắn nhìn thái giám truyền chỉ, nhàn nhạt nói:

“Nàng không đi.”

Nhưng ngay sau đó, chính là thái giám trước mặt Hoàng đế đích thân đến.

Hoàng đế tấn phong ta làm Nhị hoàng tử chính phi.

Thánh chỉ đã ban, ta phải lập tức vào cung tạ ân, không được phép chậm trễ.

Ta ngước mắt, ý cười đã lan tràn trong đáy mắt:

“Tạ ân điển của Hoàng thượng, thần thiếp cảm kích vạn phần, nhất định tận tâm tận lực hầu hạ.”

Tiêu Hàm Dạ dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, lặng lẽ nắm lấy tay ta, đỡ ta đứng dậy.

Lúc Nhị muội rời kinh, ta đang ở trước Thái Hòa điện tiếp nhận Hoàng phi kim sách, cùng Tiêu Hàm Dạ bái tế tông miếu.

Lễ tất, hắn nhìn ta, đôi mắt có phần do dự, khẽ gọi một tiếng:

“A Vân.”

Hắn nói lời xin lỗi, lại nói Nhị muội nhất định sẽ bình an.

Ta thực sự không thể mở miệng, chỉ lặng lẽ bước sau hắn, không nói một lời.

Về đến tẩm cung, ta nói mình muốn nghỉ ngơi, mời hắn rời đi.

Lời còn chưa dứt, ta đã cảm thấy gò má mình lạnh lẽo, một vệt ươn ướt đã tràn ra.

Tiêu Hàm Dạ lập tức muốn tiến lên, nhưng lại có chút chần chừ, đầu ngón tay chỉ dừng lại trước mắt ta nửa phân, khẽ run.

Vì thế, ta nắm lấy cổ tay hắn, lấp đầy khoảng cách cuối cùng ấy.

“Tiêu Hàm Dạ,” ta cúi mắt nói, “Ta chỉ còn mỗi chàng.”

Hắn khẽ thở dài, cẩn thận ôm ta vào lòng.

Hắn nói:

“A Vân, ta nhất định không phụ nàng.”

24

Từ ngày đó, danh tiếng ta ở kinh thành đã rơi xuống đáy vực.

Ta tự biết bản thân không hổ thẹn với lòng, chưa từng e ngại miệng đời. Nhưng từ đó về sau, bảng danh sách của Miêu Âm Các không còn xuất hiện tên ta và mẫu thân nữa.

Ta đoán, chắc họ cho rằng ta sớm muộn gì cũng sẽ làm Hoàng hậu, không dám viết thêm điều gì.

Thân thể Hoàng đế ngày một suy yếu, Tiêu Hàm Dạ tiếp quản triều chính càng nhiều, nhưng số ngày hắn ở lại Tê Vân điện cũng dần tăng lên.

Ta thực không hiểu hắn lấy đâu ra tinh lực. Nhưng nghĩ đến bản thân cũng chẳng có việc gì làm, ở bên hắn thì ở bên thôi.

Hắn xử lý công văn, ta đọc thoại bản, có khi suốt cả đêm không nói một lời, thỉnh thoảng lại bóc vài quả nho đưa đến bên môi hắn.

Hắn nghiêng đầu, ngậm lấy, ánh mắt vẫn không rời khỏi sớ chương, nhưng bờ môi lại luôn chạm được vào đầu ngón tay ta.

Mỗi lúc như vậy, tai ta đều đỏ bừng, vội vàng rụt tay lại, cố gắng đưa tâm trí quay lại quyển thoại bản trên tay.

Tiêu Hàm Dạ liền buông bút, ghé sát lại, bàn tay thon dài đặt lên trang sách của ta, tiện thể liếc nhìn nội dung bên trong.

“Hoa đào trong vườn đều kém sắc vì dung nhan của Hoàng nữ điện hạ,” hắn trầm giọng đọc.

“Nhưng đợi đến khi hoa đào rụng xuống, từ nay về sau, ngươi và ta… trở thành người dưng.”

Hắn nhướng mày, cười nhìn ta:

“Điện hạ thích hoa đào sao? Thần đi hái về tặng điện hạ nhé?”

Ta lập tức giơ tay che miệng hắn:

“Nhị điện hạ, lời này mà truyền ra ngoài, người sẽ không còn vương phi nữa đâu!”

Hắn cười khẽ:

“Vậy A Vân thích hoa gì?”

Ta nghĩ một lát, đáp:

“Lê hoa.”

Hắn cười nhẹ:

“Thư phòng chẳng phải có ba cây đang nở rộ sao? Như vậy cũng quá dễ dàng rồi.”

Ta nói:

“Đúng vậy, người hái hoa trong viện là được rồi, chớ có ngày nào đi ngang qua tường viện nhà tiểu thư nào đó, rồi lại định tặng nàng ta một nhành xuân.”

Tiêu Hàm Dạ bật cười, giọng có chút trêu chọc:

“Ta chỉ biết độc thủ phá hoa, nào có tài tình đến mức tặng xuân?”

Ta nhìn hắn, nghiêm túc nói:

“Thực ra, ta thích lê hoa, chẳng qua là vì ta thích ăn lê, chứ không thích ăn đào.”

25

Hôm sau, dưới tán lê hoa, ta nhìn thấy một chiếc xích đu.

Tiêu Hàm Dạ che giấu vẻ ngượng ngùng, nghiêm trang nói với ta:

“Chiếc xích đu này, là ta tự tay làm.”

Ta lập tức nhảy xuống khỏi xích đu.

Hắn tức giận:

“Lăng Vân Khê! Ta đã tự mình thử rồi, không đến nỗi làm nàng ngã đâu!”

Vậy nên ta nắm lấy tay áo hắn, kéo hắn cùng ngồi lên xích đu.

Dây thừng “rắc” một tiếng, đứt đôi.

Khoảnh khắc rơi xuống, ta chỉ cảm thấy thân dưới chợt trống rỗng, đến khi hoàn hồn lại, đã ngã vào một vòng tay chẳng mấy ấm áp.

Cây lê bị kéo động, những cánh hoa trắng xóa lả tả rơi xuống, phủ đầy thân thể chúng ta.

Đôi mắt hắn sâu thẳm như ánh sao trong đêm, chăm chú nhìn ta không rời.

Chốc sau, hắn cúi người, nhặt lên một cánh hoa rơi trên mái tóc ta.

Hơi ấm khẽ chạm vào trán, rồi xuống chóp mũi, cuối cùng dừng lại nơi bờ môi.

Tựa như một cơn tuyết xuân trong giấc mộng.