Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 6

4:43 chiều – 10/02/2025

13.

Thái y trong cung như nước chảy, ra vào Vạn Xuân cung liên tục, ai nấy đều bắt mạch rất lâu.

Cuối cùng, họ đồng loạt đưa ra kết luận:

“Bẩm nương nương, chứng bệnh này không phải lĩnh vực vi thần am hiểu, xin nương nương mời cao minh khác.”

Quý phi giận dữ mắng chửi:

“Một lũ lang băm!”

Nàng không biết rằng, thực ra tất cả Thái y đều đã chẩn đoán ra bệnh tình của nàng.

Nhưng không ai dám nói ra.

Còn nhớ lần đầu tiên Quý phi trật chân khi luyện vũ, khiến xương khớp bị lệch không?

Qua nhiều năm, sự sai lệch ngày càng nghiêm trọng—

Từ mắt cá chân, lan lên đầu gối, rồi ảnh hưởng đến khung xương chậu.

Mà xương chậu bị lệch, sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản.

Thai nhi trong bụng Quý phi, có lẽ khó giữ được.

Thậm chí, nếu đứa trẻ này bị sẩy, thì sau này nàng gần như không thể hoài thai lần nữa.

Lời này, không Thái y nào dám nói ra.

Bởi vì ai cũng biết, Quý phi khao khát sinh hoàng tử đến nhường nào.

Cũng ai cũng biết, nếu Quý phi phát điên, hậu quả sẽ tàn khốc đến mức nào.

So với việc chọc giận Quý phi, bọn họ thà bị mắng là lang băm còn hơn.

Cơn đau ở chân Quý phi ngày một nghiêm trọng, khiến nàng trở nên nóng nảy thất thường.

Mà tinh thần càng sa sút, Xuyên Tâm Độc lại càng phát tác mạnh mẽ.

Ban đầu, nàng còn muốn che giấu.

Nhưng dần dần, không giấu nổi nữa.

Cả hậu cung đều biết, Quý phi mắc một chứng bệnh quái lạ.

Hoàng đế ban đầu vô cùng đau lòng, ngày ngày đều đến Vạn Xuân cung thăm nàng.

Nhưng dần dần, hai chuyện khiến người càng lúc càng xa lánh nàng.

Thứ nhất, nhan sắc của Quý phi ngày càng suy tàn.

Nàng rụng tóc từng nắm, làn da từng trắng mịn như ngọc, nay khô héo tiều tụy.

Thứ hai, thể trạng sa sút, khiến tâm tình nàng trở nên bực bội cáu kỉnh.

Nàng liên tục làm mình làm mẩy, nhiều lần nhắc lại chuyện xưa với Hoàng đế, thậm chí, có mấy lần quẫn trí, buột miệng thốt lên—

“Không có thần thiếp, làm sao có Hoàng thượng ngày hôm nay?!”

So sánh với nàng, Giang Đức phi cũng đang mang hoàng tự, nhưng nàng ta luôn dịu dàng hòa nhã, chưa từng oán trách cực khổ.

Chỉ một lòng an ủi, sẻ chia cùng Hoàng đế.

Vậy nên, Hoàng đế càng ngày càng ít đến thăm Quý phi, mà chỉ lưu lại bên Giang Đức phi.

Thời gian cứ thế trôi qua thật nhanh.

Dần dần, vết lở loét trên người Quý phi đã lan đến bờ vai.

Những vết thương này không cách nào lành lại, dù bôi thuốc bao nhiêu lần, cũng chỉ liên tục thối rữa.

Lâu dần, đám cung nhân trong cung không ai còn muốn nhận việc này nữa.

Chỉ có ta, vẫn kiên nhẫn như cũ, từng lần từng lần bôi thuốc cho nàng.

Vào một ngày xuân ấm hoa nở, ta nhận được mật thư từ Giang Đức phi.

Nàng đã mang thai bảy tháng, Thái y nói có khả năng đứa bé sẽ sinh non.

Ta nắm lấy bức thư, chậm rãi nhìn về phía Quý phi đang nằm trên giường với dung nhan tiều tụy héo úa.

“Như vậy, đã đến lúc… Quý phi cũng nên sinh rồi.”

14.

Hôm đó, Hoàng đế vừa hạ triều, liền nghe tin cả hai cung đều đồng loạt trở dạ.

Cung của Giang Đức phi tình hình không có gì quá nghiêm trọng.

Nhưng Vi Quý phi vốn có bệnh, tình trạng vô cùng nguy hiểm.

Hoàng đế không do dự, lập tức đến thẳng cung của Vi Quý phi.

Quý phi thu mình trong chăn, nàng khóc.

“Hoàng thượng… Thần thiếp đã chờ đứa trẻ này… thật lâu, thật lâu rồi…”

Thực ra, Vi Quý phi, chính là nữ nhân mà Hoàng đế yêu sâu sắc nhất trong đời.

Giờ đây, nhìn nàng gầy yếu tiều tụy, bao nhiêu ký ức xưa cũ hiện lên rõ ràng, ngay cả Hoàng đế cũng rơi lệ.

“Yên nhi, nàng yên tâm sinh hài tử ra đi.

“Lời thề của trẫm vẫn còn hiệu lực.

“Trẫm sẽ lập nàng làm Hoàng hậu, phong con của chúng ta làm Thái tử.”

Hoàng đế rời đi.

Ta cùng bà đỡ ở bên Vi Quý phi, cùng nàng trải qua cơn vượt cạn.

Vi Quý phi ngất đi vài lần, đến lần tỉnh lại cuối cùng, nàng nghe được tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Ta vui mừng nói với nàng:

“Nương nương, là hoàng tử!”

Vi Quý phi mừng đến rơi lệ.

Cùng lúc đó, cung Đức phi truyền đến tin dữ.

Đứa trẻ của Giang Đức phi, sinh ra là thai chết lưu.

15.

Có lẽ đây là khoảnh khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời Vi Quý phi.

Nàng sinh hạ hoàng tử duy nhất, sắp được phong làm Hoàng hậu.

Giờ đây, đại lễ sắc phong Hoàng hậu sắp bắt đầu.

Ta hầu hạ nàng tắm rửa, thay y phục, cẩn thận dùng vải lụa băng lại từng vết lở loét trên người nàng.

Xong xuôi, ta bước đến bên cạnh, dâng hương trước một tấm bài vị trống không.

Vi Quý phi không vui, giọng điệu khó chịu:

“Lưu Huỳnh, ngươi làm gì vậy? Còn không mau giúp bản cung khoác y phục?”

Ta nhìn các cung nữ bên cạnh, chậm rãi nói:

“Tất cả lui ra ngoài trước.”

Vi Quý phi sắp lên ngôi Hoàng hậu, còn ta, cũng được sắc phong Chính Nhất phẩm Cung Lệnh, địa vị cao nhất trong hàng ngũ cung nữ nội đình.

Vì vậy, không ai dám nghi ngờ, lập tức đều lui ra ngoài.

Trong phòng, chỉ còn lại ta và Vi Quý phi.

Ta không vội vàng, tiếp tục thành kính dâng hương.

Ta năm nay mười chín tuổi.

A tỷ, từ nay về sau, ta đã lớn hơn tỷ rồi.

Dâng hương xong, ta xoay người lại, bước đến trước mặt Vi Quý phi, nhẹ nhàng giúp nàng mặc vào từng lớp lễ phục sắc phong Hoàng hậu.

“Hôm nay, nương nương nhất định rất vui vẻ, đúng không?”

Đây sẽ là niềm vui cuối cùng của ngươi.

Đại lễ sắc phong Hoàng hậu kết thúc.

Ta tiễn Hoàng hậu hồi cung.

Sau nghi lễ dài dằng dặc, nàng đã rất mệt mỏi.

Tiểu hoàng tử được bà vú bế tới, đưa đến trước Hoàng hậu cho nàng nhìn một cái, sau đó lại bế đi.

Ta đỡ Vi Yên nhi nằm xuống, nhẹ nhàng xoa bóp đôi chân cho nàng.

Ta nói:

“Nương nương tâm tình tốt, vết thương trên tay liền bớt lở loét.

“Vậy nên, nương nương nhất định phải giữ tâm trạng vui vẻ.”

Vi Yên nhi không nghe ra điều bất thường trong giọng điệu của ta, chỉ khó chịu nói:

“Bản cung vừa đăng cơ Hoàng hậu, sao có thể không vui?”

Ta khẽ cười:

“Phải, nương nương cứ giữ tâm tình tốt là được.

“Chỉ là, không biết nương nương còn nhớ, đôi chân này vì sao lại bị thương chăng?”

Vi Yên nhi bắt đầu bực bội:

“Không phải là do nhảy kiếm vũ rồi đột nhiên không cử động được sao?

“Lưu Huỳnh, hôm nay ngươi nói nhiều quá rồi! Có phải muốn ăn roi nữa không?”

Ta lắc đầu, thần sắc trịnh trọng:

“Không phải đâu, nương nương.

“Đôi chân này, vốn dĩ là bị thương từ lần đầu tiên nương nương trật chân khi luyện vũ.”

Vi Yên nhi sững sờ.

“Thực ra, lần đó không phải là tai nạn.

“Bởi vì lúc đó, kẻ phụ trách quét dọn vũ phòng chính là nô tỳ.

“Chỉ cần bôi một lớp sáp mỏng lên nền gạch, nương nương khi xoay tròn sẽ rất dễ trượt ngã.”

“Nhưng mà, trật chân không phải chuyện gì to tát.

“Nếu khi ấy nương nương chịu nghe lời Thái y, an tâm tĩnh dưỡng, thì sẽ nhanh chóng hồi phục.

“Đáng tiếc thay, nương nương lại ngâm chân bằng nước của nô tỳ, ép mình tiếp tục múa.

“Thế là, từ chỗ sai lệch ban đầu, xương chân bị kéo trệch lên đầu gối, rồi dần dần lan tới xương chậu.”

Vi Yên nhi đột nhiên run lên bần bật.

Nàng thều thào:

“Lưu Huỳnh, ngươi…”

Ta cắt ngang lời nàng:

“Xương chậu chèn ép tử cung, nên thực ra, hài tử của nương nương vốn không thể giữ được.

“Nhưng nô tỳ theo hầu nương nương bao năm, nô tỳ muốn nhìn thấy nương nương được thỏa nguyện.

“Vậy nên, nô tỳ đã nghĩ đủ mọi cách, giúp nương nương giấu kín chuyện này.

“Dù thai nhi sớm đã không còn nhịp tim, nhưng Thái y vẫn chẳng hề hay biết.”

Sắc mặt Vi Yên nhi ngày càng đáng sợ.

Băng vải trên cánh tay nàng đột nhiên thấm đẫm máu.

Ta giả vờ ngạc nhiên, chỉ vào vết thương của nàng, tỏ vẻ lo lắng:

“A, nương nương phải giữ tâm trạng tốt chứ.

“Nếu không, vết thương này sẽ càng lở loét nghiêm trọng hơn đấy.”

Ta bình thản nói tiếp:

“Ta biết, nương nương chắc đang thắc mắc—

“Nếu thai nhi đã mất từ lâu, vậy hài tử Hoàng trưởng tử hiện tại là từ đâu mà có?”

Khoé miệng ta khẽ nhếch lên, hiện ra nụ cười độc ác, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Vi Yên nhi.

“Nương nương không thấy kỳ lạ sao?

“Đứa trẻ đó, đôi mắt, chiếc mũi, bờ môi… tất cả đều rất giống Giang Đức phi.”

Vi Yên nhi bỗng nhiên bật dậy, gào lên:

“Lưu Huỳnh! Ngươi là độc phụ!”

Phải.

Ta sinh ra đã mê luyện độc.

Nếu nói về thủ đoạn tàn nhẫn, ai có thể sánh bằng ta?

Nếu A tỷ còn sống, nàng nhất định sẽ luôn che chở cho ta.

Nàng sẽ dùng sự thiện lương của mình để xoa dịu ác độc của ta.

Có lẽ, ta đã có thể trở thành một người tốt.

Nhưng A tỷ không còn nữa.

Vậy nên, ta đã mất đi toàn bộ lương tri, ta chỉ còn một ham muốn duy nhất—

Nhìn kẻ thù của ta thối rữa từ trong ra ngoài.

“Đúng vậy, hài tử đó đã bị tráo đổi vào đêm hôm ấy.

“Ta biết Hoàng thượng có tình cảm với nương nương, rất có thể người vẫn sẽ phong nương nương làm Hoàng hậu.

“Vậy thì chi bằng để đứa bé đó mang danh đích trưởng tử.”

“Giang Đức phi phối hợp với ta rất tốt.

“Dù sao thì, mẫu thân nàng ta là một vũ cơ, từ lâu đã bị chỉ trích nặng nề, rất có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của hài tử sau này.

“Vậy nên, tốt nhất là để đứa bé qua tay nương nương, hưởng danh hào quý tộc.

“Dù sao, nương nương cũng phải chết.

“Tới lúc đó, đứa trẻ sẽ được đón về cung của Giang Đức phi, nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của nàng ta.

“Không ai nhắc đến nương nương nữa, mà đứa trẻ cũng chỉ coi nàng ta là mẫu thân duy nhất.”

Ta cười lạnh, nghiêng đầu nhìn nàng:

“Thế nào, Hoàng hậu nương nương?

“Nương nương thân phận tôn quý, nhưng cả người và gia tộc của nương nương, cuối cùng cũng chỉ là một công cụ làm nền cho con của nữ nhân khác.”

Vi Yên nhi không thể động đậy nữa.

Vết thương của nàng hoại tử từng mảng lớn, từ vai lan ra đến ngực, rồi kéo dài lên cổ họng.

Chờ một lát nữa thôi…

Khi dây thanh quản của nàng thối rữa hoàn toàn…

Nàng sẽ không thể thốt ra bất kỳ âm thanh nào nữa.