Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 4

2:58 chiều – 10/02/2025

13

“Đây là bạc do Thượng thư đại nhân ban thưởng?”

Người canh giữ ở cổng là Sungp thị vệ, hắn một tay đặt trên chuôi đao, ánh mắt sắc bén trừng Thôi đại ca.

Thôi đại ca có chút chột dạ, liền kéo ta lùi về phía xe ngựa.

“Đại nhân là người tốt, số bạc này huynh thuê một gian nhà trọ, đã tới đây rồi thì yên tâm mà học hành.”

Thôi đại ca cầm bạc, lật qua lật lại xem xét, lại đưa lên miệng cắn thử, kích động không thôi.

“Tân Hỷ, ta không ngờ muội lại có bản lĩnh thế này!

Vị Thượng thư đó là nhân vật thế nào chứ, vậy mà lại đối đãi với muội tốt như vậy!

Chúng ta kết giao với một đại nhân vật thế này, sau này ở kinh thành ắt có chỗ dựa.

Muội đã kể với hắn chuyện ta thi cử chưa?”

Ta ngơ ngác gật đầu.

“Đã nói rồi, sao vậy?”

“Tốt quá!

Nếu hắn thực sự coi trọng muội, tất nhiên sẽ chiếu cố ta một chút.

Vậy thì kỳ thi mùa thu này, ta ắt có hy vọng rồi!”

Nghĩ đến những kẻ cầu cạnh Hà Húc, mỗi lần đều dâng lên cả vạn lượng, ta vội vàng xua tay.

“Thôi đại ca, đại nhân là người tốt, nhưng hắn lấy giá cao lắm!

Chúng ta không có bạc, hắn sẽ không giúp đâu!”

Thôi đại ca chợt cười gian, ngón tay khẽ vuốt mu bàn tay ta, ánh mắt mờ ám.

“Đó là với người khác, còn muội ở ngay bên cạnh hắn.

Chỉ cần muội hầu hạ hắn chu đáo, khiến hắn thoải mái, chẳng lẽ hắn lại tiếc cho muội chút lợi lộc?”

Thấy ta vẫn không đáp, Thôi đại ca cũng không nói thêm, chỉ lặng lẽ thu bạc lại.

“Tân Hỷ, muội ra ngoài đã lâu rồi, mau về hầu hạ đại nhân đi.

Ta đi tìm chỗ ở trước, có gì sau này nói tiếp.”

Nghĩ đến việc Thôi đại ca lần đầu vào kinh, trong lòng ta có chút lo lắng.

“Huynh không quen đường xá trong thành, hay để ta đi cùng huynh…”

Sắc mặt Thôi đại ca có chút mất tự nhiên, vội vàng xua tay, nhanh chóng leo lên xe ngựa.

“Không cần, ta tự xoay sở được, muội về đi.”

Nhìn xe ngựa đi xa dần, lòng ta có chút vui mừng.

Giữa chốn kinh thành rộng lớn này, cuối cùng ta cũng có người thân, cảm giác làm việc càng thêm hăng hái.

14

Thôi đại ca thuê một căn nhà nhỏ trong thành.

Không lớn, nhưng cũng đủ ở.

Hà Húc đã quen được ta hầu hạ, không thích người lạ đến gần.

Vì thế, thời gian ta ra khỏi phủ rất ít, chỉ có thể nhân lúc đi chợ mua thức ăn để ghé qua thăm huynh ấy.

Thôi đại ca dường như rất có hứng thú với Hà Húc, thường xuyên dò hỏi ta về sở thích và tính tình của hắn.

Ta nghĩ huynh ấy cảm kích đại nhân, nên có gì biết liền nói hết, còn khuyên huynh ấy chăm chỉ học hành, sau này nếu có cơ hội, nhất định phải báo đáp ân tình của đại nhân.

Thôi đại ca là người biết ơn, nghe ta nói liền mỉm cười gật đầu, sau đó viết một phong thư, đưa cho ta mang đến phủ.

“Thư gì vậy?”

Ta biết chữ, nhưng chỉ đọc được những câu đơn giản, văn tự khó thì không hiểu.

“Tân Hỷ, đại nhân đối đãi với muội tốt như vậy, ta đương nhiên phải cảm tạ hắn.

Muội giao lá thư này cho hắn, hắn sẽ hiểu ý ta.”

Ta gật đầu, đến bữa liền đưa thư cho Hà Húc.

Hà Húc mở ra xem qua hai mắt, rồi đặt xuống, không nói gì thêm.

15

Năm sau, kỳ thi mùa thu, Thôi đại ca trượt bảng.

Nhận được tin, ta liền xin đại nhân một canh giờ để chạy đi an ủi huynh ấy.

Trong căn nhà nhỏ, Thôi đại ca uống rất nhiều rượu.

Vừa thấy ta, mắt huynh ấy đỏ lên, tức giận chất vấn.

“Tân Hỷ, tại sao muội không cầu xin hắn giúp ta?

Với hắn mà nói, chuyện này chẳng khác nào hạt bụi, cớ sao hắn không ra tay?”

Thôi đại ca uống say rồi, toàn nói lời mê sảng.

Ta vắt khăn giúp huynh ấy lau mặt, lại rót một chén trà đưa đến tay.

“Thôi đại ca, không sao đâu, năm nay không đỗ thì còn năm sau, năm sau nữa.

Huynh học vấn cao thế này, chỉ cần kiên trì, nhất định sẽ thành công…”

“Cái gì mà năm sau, năm sau nữa?”

Thôi đại ca bỗng nhiên bật dậy, một tay ghìm lấy cổ ta, đè ta xuống giường, ánh mắt đỏ ngầu.

“Tân Hỷ, muội biết ta năm nay bao nhiêu tuổi không? Hai mươi lăm rồi!

Ta đã hai mươi lăm tuổi! Ta không còn nhiều năm sau nữa!

Năm nay ta nhất định phải đỗ đạt!”

“Nhưng năm nay bảng đã công bố rồi…”

Thôi đại ca nghiêng người lại gần, giật lấy khăn lụa trên mặt ta, ánh mắt mơ hồ.

“Tân Hỷ, chẳng phải vẫn còn muội sao?”

“Ta?”

“Thật là được nuôi trong phú quý mà…

Trước kia vừa đen vừa xấu, vậy mà được hắn nuôi hai năm, làn da cũng trắng trẻo, có vài phần dáng dấp nữ nhân kinh thành rồi…”

Thôi đại ca đưa tay vuốt ve gương mặt ta, khiến ta nhột nhạt, vô thức đẩy huynh ấy ra.

Không ngờ, huynh ấy hoàn toàn không phòng bị, bị ta đẩy mạnh đến mức ngã xuống đất.

Ta vội vàng đứng dậy đỡ huynh ấy, nhưng sắc mặt huynh ấy bỗng chốc thay đổi.

“Sao thế? Được hắn ngủ hai năm rồi, giờ ta đụng một chút cũng không được?”

Toàn thân ta chấn động, vô số lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng, nhưng không thể thốt ra được chữ nào.

Thôi đại ca khó nhọc chống tay lên ghế đứng dậy, ánh mắt căm hận nhìn ta, giọng nói lạnh lẽo.

“Tiện nhân, còn giả bộ gì chứ?

Một kẻ bị chơi đến nát bét, lại còn muốn ta làm kẻ đổ vỏ sao?

Đừng tưởng ta không biết mấy trò bẩn thỉu của các người!

Nếu không phải ngươi bán thân hầu hạ hắn, hắn có thể cho ngươi nhiều bạc như thế sao?

Lại còn bảo ta báo đáp hắn? Ngươi không biết xấu hổ à?

Loại lời lẽ đó mà cũng dám nói ra miệng? Đê tiện!”

Ta lảo đảo lùi lại, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má, không thể tin được rằng, Thôi đại ca của ta lại có thể nói ra những lời như vậy.

Lùi quá nhanh, ta vô tình làm đổ ghế, tiếng động chát chúa vang lên, dường như khiến Thôi đại ca tỉnh táo đôi chút.

Huynh ấy ôm chặt đầu, lắc lắc, rồi chậm rãi bước tới, kéo ta vào lòng, giọng nói cũng mềm đi.

“Tân Hỷ, xin lỗi, ta uống say rồi, ta hồ đồ nói bậy thôi.

Tân Hỷ, ta không trách muội, thật đấy, muội làm tất cả cũng vì ta, ta một chút cũng không trách muội.

Đằng nào cũng đã ngủ cùng hắn, muội cứ đòi thêm chút bạc đi, chỉ cần ta có được một chức quan nhỏ, chúng ta sẽ thành thân.

Đợi chúng ta thành thân rồi, muội cũng không cần hầu hạ hắn nữa, sau này chúng ta sẽ sống những ngày yên vui…”

“Chát!”

Thôi đại ca đưa tay ôm mặt, không thể tin nổi nhìn ta.

Ta sững sờ nhìn bàn tay mình, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Không chờ huynh ấy mở miệng, ta xoay người chạy ra ngoài…

16

Khi ta về đến phủ, trời đã khuya.

Ta ngồi dưới mái hiên, dùng tay che miệng mà nức nở, cảm giác như cả trái tim bị nghiền nát.

Trên cành cây vang lên tiếng lá lay xào xạc, rồi Hà Húc xuất hiện.

Hắn vuốt ve con hắc ưng, một người một chim đứng lặng dưới ánh đèn lờ mờ, lặng lẽ nhìn ta.

Ta biết hắn không thích nhìn mặt ta, suốt hai năm qua ta vẫn luôn cẩn thận không tháo khăn che mặt, sợ hắn ghét bỏ.

Vội vàng đưa tay mò tìm khăn, nhưng sờ một hồi mới nhớ—vì vội chạy đi, ta đã để quên nó ở nhà Thôi đại ca.

Nghĩ đến Thôi đại ca, ủy khuất trong lòng lại trào lên, ta ôm mặt khóc ròng.

Khóc một lúc, cảm giác có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm lên đỉnh đầu.

Không biết từ khi nào, một người một chim đã ngồi xuống cạnh ta.

Hà Húc đặt tay lên lưng ta, nhịp nhàng vỗ nhẹ.

Còn con hắc ưng thì đặt móng vuốt lên đầu ta, cũng vỗ vỗ theo.

Ta càng thấy tủi thân, càng khóc càng to.

“Đại nhân, xin lỗi, ta không cố ý đâu…

Ta bất cẩn đánh mất khăn che mặt rồi…

Đêm nay ta sẽ làm lại một cái…”

Bàn tay trên lưng khựng lại một chút, rồi giọng nói trầm thấp vang lên.

“Không sao.

Hắn bắt nạt ngươi à?”

Ta ngừng khóc, ngẩng đầu lên.

“Thôi đại ca không đỗ, huynh ấy uống say…

Ta biết huynh ấy không cố ý nói những lời đó, chỉ là tâm trạng không tốt thôi.”

Hà Húc khẽ “ừ” một tiếng.

“Nếu đã không trách hắn, vậy ngươi khóc cái gì?”

Ta nghẹn lời.

Cũng không phải ta không trách, chỉ là ta đã cố gắng nhiều như vậy, lại bị hiểu lầm, nên cảm thấy uất ức.

“Hắc Tử, ngươi thực sự muốn gả cho hắn sao?

Ngươi hiểu hắn được bao nhiêu?”

“Chúng ta quen nhau nhiều năm rồi, đương nhiên là hiểu rõ.

Cha mẹ huynh ấy đều là người có học, nhân phẩm cũng tốt, trước đây còn thường chăm sóc ta.

Lúc lâm chung, họ đã định hôn sự cho ta với Thôi đại ca.

Đại nhân không biết đâu, trong làng có rất nhiều cô nương thích huynh ấy, nhưng cả nhà họ chỉ chọn ta…”

Hà Húc bật cười lắc đầu, giọng đầy bất đắc dĩ.

“Có lẽ là… trong làng của các ngươi, chỉ có ngươi là ngốc nhất.”

Ta tức giận quay mặt đi.

“Ta không có ngốc!”

Hà Húc không nói thêm gì, chỉ vỗ nhẹ lên lưng ta.

“Hắc Tử, dù ngươi có thích một người đến mức nào, cũng phải nhớ yêu chính mình trước.

Ngươi đối đãi với nam nhân như vậy, nam nhân sẽ không trân trọng ngươi đâu.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

“Là vì ta không tốt sao?

Nên huynh ấy mới không trân trọng ta?”

Hà Húc cúi mắt, ánh mắt tựa như có những vì sao vụn vỡ.

“Ngươi rất tốt.

Chỉ là hắn không xứng.

Hắn ức hiếp ngươi, rồi sẽ có báo ứng.”

17

Ta không ngờ báo ứng lại đến nhanh như vậy.

Chỉ tám ngày sau khi bảng vàng công bố, triều đình đột nhiên bắt giữ một nhóm thí sinh, trong đó có cả Thôi đại ca.

Nguyên nhân là bọn họ đã hối lộ quan chấm thi, thống nhất trước về từ ngữ và bố cục bài văn, nhằm gian lận trong kỳ thi.

Vụ việc bị người tố giác, Bộ Hình lập tức lập án điều tra.

Những viên quan trong Bộ Hình làm việc suốt đêm, rà soát lại bài thi của các thí sinh, và tất cả những kẻ có vấn đề trong bài văn đều bị áp giải vào ngục.

Mà đương kim Thượng thư Bộ Hình, chính là Hà Húc.

“Đại nhân, Thôi đại ca thế nào rồi?

Triều đình sẽ xử lý huynh ấy ra sao?”

Hà Húc mấy ngày nay bận tối mắt, người của Bộ Hình phải làm việc suốt đêm, hắn cũng không thể về phủ.

Hôm nay vừa trở về, quầng thâm dưới mắt còn chưa tan.

“Nếu chứng cứ xác thực, những kẻ đó sẽ bị đánh bốn mươi trượng, vĩnh viễn cấm thi.

Thân thể hắn khá khỏe mạnh, không chết được đâu, ngươi cứ yên tâm.”

Vĩnh viễn cấm thi?

Nhiều năm qua, tâm nguyện duy nhất của Thôi đại ca chính là khoa cử.

Nếu bị cấm thi suốt đời, huynh ấy làm sao chịu đựng nổi?

Ta hoảng loạn đến mức nắm chặt tay Hà Húc, lo lắng nói.

“Đại nhân, huynh ấy không thể nào gian lận!

Huynh ấy có tài thực sự mà, ngài…”

Hà Húc cúi đầu nhìn tay ta, khóe môi bất giác nhếch lên.

Bỗng nhiên tâm trạng tốt hơn hẳn.

“Ngươi muốn bản quan giúp hắn?”

“Ta… Ta… Nhưng ta không có năm nghìn lượng…”

Hà Húc bật cười, dường như rất vui vẻ.

“Không sao, bản quan cũng không thiếu tiền.”

“Vậy đại nhân thiếu thứ gì?”

Hà Húc bất ngờ giơ tay kéo khăn che mặt của ta xuống, không trả lời mà hỏi lại.

“Tân Hỷ, sau này đừng đeo nữa, như vậy cũng tốt.”

“Nhưng mà… Đại nhân không phải ghét nhìn mặt ta sao?”

“Không ghét.”

Hà Húc xoa đầu ta.

“Ta có việc phải về Bộ Hình, không ăn cơm nữa.”

“Á? Vừa mới về mà không ăn sao?”

Hắn nhướng mày, giọng điệu ôn hòa.

“Nghe lời, đi chơi với Hắc ưng đi.”