Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 4

10:24 chiều – 05/02/2025

12

Ta sững sờ.

Lập tức hất tung chăn ra:

“Ngươi làm gì vậy?”

“Hừm, chuyện này… phải để sau hẵng làm.”

Nói xong, hắn đứng dậy, lại đi vào phòng tắm.

Ta hoang mang vô cùng.

Vì sao phải để sau?

Vì sao không thể làm bây giờ?

Hoàng tẩu từng nói, nếu hai người tâm ý tương thông, liền có thể làm chuyện đó.

Cố Hành Chi lại không chịu…

Chẳng lẽ, hắn không thích ta?

Đầu đau quá.

Thật sự không hiểu nổi.

Ta đi tìm hoàng tẩu, kể lại chuyện này.

Nàng nhíu mày, nói:

“Có lẽ Cố tướng quân bị bất lực, phải tìm đại phu trị liệu mới được.”

Ta nghi hoặc hỏi:

“Bất lực là gì?”

Hoàng tẩu ghé sát tai ta, nhỏ giọng nói:

“Là một loại bệnh. Bệnh của nam nhân.”

“Ấu Nương, chuyện này tuyệt đối không được nói với ai.”

“Chuyện này rất tổn hại đến tôn nghiêm của nam nhân, cũng không thể để truyền ra ngoài, nếu không sẽ vô cùng mất mặt.”

13

Ta ghi tạc lời hoàng tẩu vào lòng.

Lén lút tìm đại phu cho Cố Hành Chi.

Đáng tiếc, bọn họ đều nói phải có đương sự đến bắt mạch mới được, nếu không, e rằng kê sai thuốc, khó lòng trị tận gốc.

Ta đang đau đầu suy nghĩ nên nói chuyện này với Cố Hành Chi thế nào.

Thì trong cung đột nhiên truyền đến đại hung tin.

Nói rằng Cố Hành Chi mưu sát hoàng thượng, có ý đồ tạo phản, đã bị tống vào thiên lao.

Ta suýt nữa ngất đi.

Cố trấn tĩnh, lập tức tiến cung.

Trên đường gặp phải Khang Ninh.

Nàng ta cười lạnh, chế giễu:

“Ôi chao, Dung Ninh tỷ tỷ đến cầu tình cho tên tù nhân nhà tỷ sao?”

“Thật đáng thương, vốn đã đầu óc không lanh lợi, giờ lại còn gặp phải chuyện này. Ta thấy a, đúng là phúc bạc mệnh mỏng.”

“Hoàng thượng lúc này đang nổi giận đùng đùng, ta khuyên tỷ vẫn nên quay về đi.”

“Dù sao cũng là tội mưu sát! Tỷ chắc chắn sẽ thành quả phụ rồi.”

“Nhưng cũng đừng lo lắng, tỷ là trưởng công chúa, vẫn có thể tái giá mà.”

Ta vẫn luôn xem Khang Ninh như muội muội.

Mỗi khi có tranh chấp, ta đều nhường nhịn, có thể tránh thì tránh.

Bởi ta biết, hoàng huynh cũng không làm gì được nàng ta.

Ta không muốn khiến hoàng huynh khó xử.

Nhưng lần này, ta không muốn nhịn nữa.

Giơ tay, tát nàng ta một cái.

Nhân lúc nàng chưa kịp phản ứng, ta túm lấy tóc nàng, ấn nàng xuống đất, trực tiếp cưỡi lên người, hai tay tát liên tiếp.

“Là ai dạy ngươi vô phép vô tắc như vậy?!”

“Trước đây ta không so đo với ngươi, không có nghĩa là ta sợ ngươi!”

“Lý Ấu Hân! Hôm nay ta sẽ thay mặt trưởng bối giáo huấn ngươi một trận!”

Nàng ta bị ta đánh đến bật khóc:

“Người đâu! Mau có người tới! Lý Ấu Ngộ muốn giết ta!”

Quế Chi biết chút quyền cước, giúp ta chặn đám tỳ nữ của Khang Ninh lại.

Cuối cùng, cả hai chúng ta đều bị đưa đến trước mặt hoàng huynh.

Hoàng huynh giận đến tím mặt, chỉ tay quát lớn:

“Quần áo xộc xệch, búi tóc tán loạn, còn đâu dáng vẻ hoàng gia nữ quyến?!”

“Các ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Đánh nhau giữa đường giữa chợ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, còn thể diện nào nữa?”

Khang Ninh sụt sịt khóc lóc:

“Ta chỉ nói chuyện với Dung Ninh tỷ tỷ đôi câu, cũng không biết đã đắc tội nàng chỗ nào, vậy mà nàng liền ra tay đánh ta.”

“Biểu ca, nàng thực sự đã ra tay nặng, muốn lấy mạng ta đó!”

Hoàng huynh lạnh lùng nhìn ta, giọng điệu rét buốt:

“Dung Ninh, có phải như vậy không?”

Ta vội biện giải:

“Là nàng ta mắng ta trước!”

“Nàng ta nói ta ngốc, còn nói ta sắp thành quả phụ!”

“Ta mới—”

Lời còn chưa dứt, hoàng huynh đã nghiêm giọng quát lớn, ngắt lời ta:

“Đây không phải là lý do để ngươi động thủ đánh người!”

“Chỉ vì đôi ba câu, liền đè nàng xuống đất mà đánh, thật có bản lĩnh!”

Ta sững sờ, vành mắt thoáng đỏ, nước mắt lã chã rơi xuống.

Lần đầu tiên, hoàng huynh lại nghiêm khắc với ta như vậy.

Khang Ninh đứng bên, vẻ mặt đắc ý.

Hoàng huynh nghiêm nghị phán quyết:

“Truyền chỉ của trẫm—Cố Hành Chi hành thích trẫm, mưu đồ tạo phản, vốn là tử tội.”

“Nhưng nể tình hắn là phò mã, trẫm niệm tình tha chết, giáng làm thứ dân, lưu đày đến Ninh Cổ Tháp, chung thân không được hồi kinh.”

“Dung Ninh, ngươi theo hắn cùng đi.”

Dứt lời, hoàng huynh phất tay áo, lệnh cho bọn ta lui xuống.

Ta đứng chết trân tại chỗ, không thể tin vào tai mình, chỉ có thể thẫn thờ lẩm bẩm:

“Hoàng huynh…”

Tổng quản thái giám bên cạnh bước tới, khẽ đỡ ta dậy:

“Công chúa, mau về thu dọn hành lý, trước đó có thể đến thiên lao gặp phò mã một lần.”

14

Ta không đi gặp Cố Hành Chi.

Ta có chút tức giận.

Giận hắn muốn sát hại hoàng huynh của ta.

Ta nhốt mình trong phòng, khóc suốt một hồi lâu.

Quế Chi vẫn luôn ở ngoài cửa, dịu dàng dỗ dành ta.

Đến chạng vạng, hoàng tẩu đến.

“Ấu Nương, cho tẩu vào có được không?”

“Muội giận ca ca, ngay cả ta cũng không muốn gặp sao?”

“Ta mang cho muội mật hoa quế mà muội thích nhất, còn đích thân nấu một bát chè trôi nước cho muội.”

Ta nức nở, lê bước xuống giường, mở cửa.

Hoàng tẩu trông ta, ánh mắt tràn đầy thương xót:

“Ai dà, sao lại khóc thành bộ dáng này?”

“Nhanh đi lấy túi đá chườm mắt cho công chúa.”

Ta nhào vào lòng hoàng tẩu, òa khóc càng to hơn.

Tối hôm ấy, hoàng tẩu ở lại cùng ta rất lâu.

Giống như khi còn bé, dỗ dành ta vào giấc ngủ.

Nàng nhẹ giọng hỏi ta:

“Muội có hận hoàng huynh không?”

Ta suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu:

“Không hận.”

“Ta chỉ có chút giận, giận huynh ấy không chịu nghe ta nói.”

“Hoàng tẩu, Cố Hành Chi thật sự mưu sát hoàng huynh sao?”

“Hay có phải có hiểu lầm gì không?”

“Ta ở cùng hắn gần một năm, hắn thực sự không giống lời đồn là kẻ nhẫn tâm độc ác, hắn rất tốt!”

“Hắn từng dẫn ta đi săn, ta rất sợ, sợ hắn sát hại những con thú nhỏ, nhưng hắn chỉ bắt vài con thỏ cho ta chơi thôi.”

“Hắn nói, ngoài chiến trường, hắn sẽ không giết chóc.”

“Hắn đối đãi với hạ nhân trong phủ cũng rất tốt.”

“Khi ta đến kỳ nguyệt sự, hắn còn giúp ta chườm ấm bụng, còn hát ru ta ngủ nữa.”

“Ta không tin hắn sẽ hành thích hoàng huynh.”

Hoàng tẩu nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, ôn tồn nói:

“Đã vậy, sao muội không đến thiên lao tìm hắn, tự mình hỏi rõ?”

Ta trầm mặc hồi lâu, khẽ giọng nói:

“Ta sợ.”

“Sợ hắn không phải là người như ta nghĩ.”

Hoàng tẩu khẽ cười, ánh mắt chứa đầy vẻ vui mừng:

“Ấu Nương quả thật đã trưởng thành rồi.”

“Như vậy là rất tốt.”

“Nhớ kỹ, dù có thân cận thế nào, cũng không được hoàn toàn tin tưởng người khác, phải giữ lại một phần đề phòng.”

“Hiểu chưa?”

Ta nhẹ gật đầu:

“Ừm, Ấu Nương hiểu rồi.”

Lúc hoàng tẩu rời đi, ta dường như trông thấy mắt nàng ươn ướt.

Nàng quyến luyến không rời, bước đi mà cứ ngoái đầu lại ba lần.

Có lẽ là do nàng không nỡ rời xa ta.

15

Lần nữa gặp lại Cố Hành Chi, hắn đã khoác trên mình tù phục, tay chân đều mang xiềng xích.

Trên người chi chít vết roi, dáng vẻ vô cùng thê thảm.

Tim ta thoáng nhói đau, nhưng vẫn không muốn để ý đến hắn.

Trên đường lưu đày, ta ngồi trong xe ngựa.

Đêm xuống, lăn qua lộn lại, không sao ngủ được.

Bên ngoài gió thổi xào xạc, lạnh lẽo vô cùng.

Sau một hồi trăn trở, ta khoác thêm áo choàng, lặng lẽ bước ra khỏi dịch trạm.

Từ xa đã thấy Cố Hành Chi đang dựa vào đống cỏ khô.

Giờ đã sang cuối thu, trong gió sớm nhuốm hơi lạnh.

Hắn lại ăn mặc phong phanh như vậy, lỡ như nhiễm hàn phong thì phải làm sao đây?

Nghĩ một hồi, ta đi tới, ném áo choàng lên người hắn.

Định quay người rời đi, nhưng rồi vẫn dừng lại, cụp mắt nhìn hắn, giọng nghẹn ngào:

“Ngươi không có điều gì muốn nói với ta sao?”

Hắn im lặng.

Ta tức giận vô cùng, giơ chân đá mạnh hắn một cái:

“Ngươi thực sự muốn giết hoàng huynh của ta?”

Cố Hành Chi thở dài, ngẩng đầu lên:

“Công chúa, chuyện này nói ra rất dài.”

“Hiện tại ta không cách nào giải thích với nàng, nhưng xin nàng hãy tin ta.”

Tin hắn?

Vậy tức là trong chuyện này có hiểu lầm?

Ta lập tức ngồi xổm xuống, nhìn trước ngó sau, chắc chắn không có ai, mới hạ giọng hỏi:

“Có phải có kẻ vu hại ngươi không?”

Hắn do dự một lát, rồi khẽ gật đầu.

Ta lập tức vỗ đùi hắn một cái:

“Ta đã biết mà!”

“Ta sớm đã nói, ngươi không phải loại người như thế!”

Cố Hành Chi khẽ cười:

“Nàng tin ta đến vậy sao?”

Ta bĩu môi:

“Đương nhiên rồi.”

“Ngươi là phu quân của ta mà.”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ lén gửi thư cho hoàng huynh, nhờ huynh ấy tra xét lại vụ án này.”

“Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu oan khuất!”

Cố Hành Chi lập tức ngăn lại:

“Không được!”

“Hiện tại không được.”

“Ấu Nương, ta tự có tính toán, nàng tuyệt đối không được tự tiện hành động, được không?”

Ta cắn môi, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.