Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 5

10:24 chiều – 05/02/2025

16

Một cơn gió lạnh thổi qua.

Ta rùng mình một cái.

Hắn liền kéo áo choàng, khoác lại lên người ta:

“Trời đêm lạnh lắm, nàng mau quay vào trong đi.”

“Buổi tối đừng có đá chăn, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.”

Ta giãy giụa vài cái:

“Hay là để lại áo choàng cho ngươi đi, ngươi mặc quá ít rồi.”

Hắn giữ chặt tay ta, giọng ôn nhu:

“Không cần, ta không lạnh.”

“Nghe lời, mau vào đi.”

“Nếu nhiễm phong hàn thì không tốt đâu.”

Ta chậm rãi đứng dậy, đưa cho hắn bình kim sang dược đã chuẩn bị sẵn, giọng nghẹn lại:

“Ngươi cũng vậy, phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.”

17

Càng đi về phương bắc, trời càng lạnh hơn.

Trời bắt đầu rơi tuyết.

Xung quanh không có dịch trạm, cũng chẳng có quán trọ, đành phải dựng lều tạm để nghỉ chân.

Lần đầu tiên ngủ trong lều, ta cảm thấy khắp người không thoải mái.

Hơn nữa, lạnh quá.

Trằn trọc đến gần sáng mới chợp mắt được một chút, còn chưa kịp ngủ sâu, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng động lớn.

Mở mắt ra, ta liền trông thấy ánh lửa bập bùng.

Có người hô lớn:

“Là sơn tặc!”

“Mau, cầm vũ khí lên!”

Tim ta lập tức thắt lại.

Cố Hành Chi vẫn còn ở bên ngoài.

Tay chân hắn đều bị trói, chắc chắn rất dễ mất mạng.

Cắn chặt răng, ta cứng đầu lao ra khỏi lều.

Còn chưa kịp tìm bóng dáng Cố Hành Chi, ta đã bị một nam nhân ôm ngang người đặt lên lưng ngựa.

Ngựa phi nhanh như gió.

Ta vừa khóc vừa uy hiếp kẻ phía sau:

“Ngươi mau thả ta ra, nếu không, phu quân ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

“Hắn rất đáng sợ, rơi vào tay hắn, ngươi đến cả xương cốt cũng chẳng còn!”

Đồng thời, ta rút trâm cài, xoay người định đâm hắn.

Nhưng lại bị hắn giữ chặt cổ tay.

“Ấu Nương, là ta.”

“……”

18

Cố Hành Chi dẫn ta chạy rất lâu, cuối cùng dừng lại trước một tòa viện.

Viện này không lớn, tọa lạc nơi hoang vắng, song bên trong lại đầy đủ mọi thứ.

Cố Hành Chi nói:

“Ta phải về kinh một chuyến, trình bày nỗi oan với hoàng thượng.”

“Ấu Nương, nàng cứ ở đây đợi ta về đón.”

Ta kéo tay hắn lại:

“Ta không thể cùng ngươi quay về sao?”

“Hoàng huynh đôi khi cố chấp, ta có thể giúp ngươi—”

Hắn ngắt lời ta:

“Ta đã tìm được chứng cứ, đi một mình sẽ nhanh hơn.”

Ta đành thỏa hiệp:

“Được rồi.”

Hắn dặn dò ta:

“Trước khi ta quay lại, nàng tuyệt đối không được rời khỏi đây.”

“Nhớ kỹ chưa?”

Trong lòng ta bỗng dâng lên cảm giác bất an.

Bấy giờ, ta mới dần nhận ra sự kỳ lạ giữa hoàng huynh và Cố Hành Chi, cả thái độ khác thường của hoàng tẩu hôm đó nữa.

Bọn họ… đang chuẩn bị làm chuyện đại sự sao?

Ta muốn hỏi Cố Hành Chi.

Nhưng ta cũng biết, nếu hắn đã dụng tâm che giấu, tất nhiên sẽ không nói cho ta biết.

Khang Ninh từng nói, đầu óc ta chậm chạp.

Cho dù biết chuyện, ta cũng chỉ có thể sốt ruột, không giúp được gì.

Vì vậy, ta khẽ gật đầu:

“Được, ta biết rồi.”

Cố Hành Chi xoay người lên ngựa, quay sang dặn dò hạ nhân trong viện:

“Chăm sóc công chúa cho thật tốt.”

“Thưa vâng.”

Hắn nhìn ta rất lâu, rồi cúi xuống hôn lên trán ta, trầm giọng nói:

“Chờ ta trở về.”

Nói xong, thúc ngựa rời đi.

19

Binh mã của Cố Hành Chi ẩn nấp ngay gần đây.

Hắn và hoàng thượng đã bàn bạc kỹ lưỡng, quyết định dùng kế Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.

Nhiếp Chính Vương ôm dã tâm, nắm quyền nhiều năm, ý đồ tiếm vị.

Trong triều, tai mắt của hắn khắp nơi.

Hoàng thượng bất đắc dĩ phải dùng kế, liên kết cùng Cố Hành Chi, thậm chí đem muội muội duy nhất gả cho hắn.

Nhiếp Chính Vương tất nhiên không ngồi yên, sớm muộn cũng sẽ có hành động.

Phụ thân của Cố Hành Chi từng mưu phản, thông đồng với địch.

Chuyện này, hắn đã mang tiếng xấu từ trước.

Việc hành thích hoàng thượng chính là cái bẫy mà Nhiếp Chính Vương đã dày công sắp đặt.

Cố Hành Chi tương kế tựu kế.

Hoàng thượng làm bộ giận dữ, giáng hắn làm thứ dân, đày đến Ninh Cổ Tháp.

Mục đích là để Nhiếp Chính Vương lơi lỏng cảnh giác.

Giờ đây, Cố Hành Chi sẽ bất ngờ quay đầu, âm thầm dẫn quân trở về kinh thành, triệt hạ toàn bộ thế lực của hắn.

Còn Ấu Nương…

Chuyện này vô cùng nguy hiểm.

Đưa nàng đi, chính là để bảo vệ nàng chu toàn.

Ấu Nương thuở nhỏ rất thông minh.

Cho đến khi biến cố xảy ra, năm nàng tám tuổi, tận mắt chứng kiến phụ mẫu chết ngay trước mặt mình.

Cuộc chính biến ấy khiến vô số người thương vong, huyết nhuộm khắp hoàng cung.

Khi đó, hoàng thượng vẫn còn là thái tử, chạy đến nơi thì đã thấy Ấu Nương ngồi giữa thi thể la liệt, vừa khóc, vừa ôm chặt lấy phụ mẫu không buông.

Sau ngày hôm đó, nàng lâm trọng bệnh.

Khi tỉnh lại, nàng đã quên hết tất cả những chuyện xảy ra ngày ấy.

Trí lực cũng vĩnh viễn dừng lại ở năm tám tuổi.

Hoàng thượng không muốn nàng phải trải qua một lần nữa.

Vậy nên, hắn giao nàng cho Cố Hành Chi.

Từ nhỏ, hoàng thượng và Cố Hành Chi đã quen biết, đôi bên hiểu nhau nhất.

Vậy nên, đem Ấu Nương gả cho Cố Hành Chi, hoàng thượng rất yên tâm.

Trận chiến này, nếu thắng, tất cả sẽ được an ổn.

Nếu thua…

Ít nhất, Ấu Nương cũng có thể bình an ẩn cư, sống cuộc đời yên lặng đến trọn đời.

20

Cố Hành Chi rời đi đã ba tháng.

Ta suốt ngày ủ rũ không vui, chỉ đếm ngày trôi qua.

Gia nhân trong phủ ai nấy đều tinh thông đủ loại tài nghệ.

Có người biết ca kịch, có người giỏi kể chuyện, còn có người biểu diễn xiếc ảo thuật.

Nhà bên cạnh có một tiểu công tử tên là Lý Hoài An, một lần trèo tường không may ngã xuống sân viện ta.

Gia đinh suýt chút nữa đánh hắn một trận thừa sống thiếu chết.

Ta cảm thấy có chút áy náy, liền mang theo lễ vật đến thăm hắn, lâu dần hai người cũng thành bằng hữu.

Hắn thường xuyên đến tìm ta trò chuyện.

Hôm nay, hắn nói bên ngoài hoa nở rộ, liền bẻ vài nhành đào tặng ta, còn mua cho ta một con tò he, lại làm một chiếc diều.

Hắn còn nói, nếu ta rảnh, chiều nay có thể cùng hắn ra ngoài thả diều.

Ta lắc đầu:

“Không muốn đi.”

“Ta không thể rời khỏi đây.”

Hắn “A” một tiếng, ngạc nhiên hỏi:

“Vì sao vậy?”

Ta cúi đầu, không trả lời.

Một lát sau, hắn lại hỏi:

“Này, ngươi có thích cún con không?”

“Nhà ta có một con chó mẹ vừa sinh ra một lứa, nếu ngươi thích, ta mang vài con đến cho ngươi chơi.”

Ta yêu chó con nhất, lập tức mắt sáng rỡ:

“Thật không?”

Hắn gật đầu:

“Đương nhiên là thật.”

“Ngươi chờ một chút, ta đi mang đến ngay.”

Nói rồi, hắn chống gậy, tập tễnh rời đi.

21

Hắn vừa đi không lâu, bên ngoài bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Gia nhân trong phủ chạy vào bẩm báo:

“Tiểu thư, Cố tướng quân trở về rồi!”

Ta lập tức bật dậy, vội vã nhấc váy chạy ra ngoài.

Cố Hành Chi vận trên mình bộ y phục đen tuyền, gấp gáp đứng trước cửa, người đầy phong trần.

Có thể thấy rõ hắn đã vội vã lên đường trở về, ngay cả phát quan cũng hơi rối loạn, râu ria cũng lún phún mọc ra.

Ta lao thẳng vào lòng hắn, giọng đầy ấm ức:

“Cuối cùng ngươi cũng trở lại rồi.”

“Ta một mình ở đây rất sợ hãi.”

Hắn ôm chặt lấy ta, cúi xuống vùi mặt vào cổ ta, thấp giọng nói:

“Xin lỗi, là ta không tốt.”

Ta cùng Cố Hành Chi đang chìm trong đoàn tụ, đột nhiên có người mạnh mẽ kéo hắn ra.

Đồng thời lớn tiếng quát mắng:

“Đồ vô lại!”

Người nọ một tay ôm chó, một tay chỉ vào hắn, hô lên:

“Mau đến đây, trói hắn lại đưa đến quan phủ!”

Sắc mặt Cố Hành Chi lập tức đen lại.

Nhận thấy tình hình không ổn, ta nhanh chóng đứng chắn giữa hai người.

“Lý công tử, ngươi hiểu lầm rồi, đây là phu quân của ta, hắn đến đón ta về nhà.”

Lý Hoài An đứng sững sờ, chú cún trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.

May mà Cố Hành Chi phản ứng nhanh, kịp thời đỡ lấy.

“Ngươi… ngươi thành thân rồi?”

“Ừm.”