4
Sáng sớm hôm sau, ta vừa mở mắt đã thấy Cố Hành Chi chống cằm nhìn mình.
Ta sửng sốt.
Lập tức bật dậy, lớn tiếng gọi tỳ nữ:
“Quế Chi! Quế Chi!”
Cho đến khi hắn giơ tay lên, khẽ lắc lắc cổ tay.
Nhìn thấy sợi dây đỏ rực trói hai người lại, ta mới hoàn hồn, nhớ đến chuyện tối qua.
Có chút ngượng ngùng gãi đầu, cười hối lỗi với hắn:
“Xin lỗi nha, ta quên mất là mình đã xuất giá rồi.”
“… “
Cố Hành Chi theo ta vào cung.
Hắn vốn định tách ra, đi bái kiến hoàng huynh trước, còn ta thì đến Phượng Nghi Cung gặp hoàng tẩu.
Nhưng ta không chịu.
Hắn đành phải cùng ta đến Phượng Nghi Cung trước.
Khi chúng ta đến nơi, hoàng tẩu đang dỗ tiểu chất nhi ăn điểm tâm.
Thấy ta, nàng lập tức đứng dậy, vui vẻ đón ta vào.
“Ấu Nương!”
Nàng cẩn thận nhìn ta từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt tóc mai trên đầu ta, đáy mắt dường như hơi ngấn lệ:
“Chớp mắt một cái, muội đã xuất giá rồi.”
“Đêm qua thế nào?”
“Ở phủ tướng quân có quen không?”
Phụ hoàng mẫu hậu mất sớm, hoàng huynh đăng cơ khi tuổi còn trẻ, đến năm mười bảy liền cưới hoàng tẩu.
Lúc đó, ta mới chỉ tám chín tuổi.
Thuở nhỏ ta từng mắc trọng bệnh, trí lực không bằng người thường.
Hoàng tẩu đối với ta chẳng khác gì thân tỷ tỷ, thậm chí còn như mẫu thân mà yêu thương ta.
Ta mỉm cười, vui vẻ gật đầu:
“Rất tốt ạ.”
“Hoàng tẩu, hôm nay ta vào cung là có chuyện muốn hỏi người.”
Ta xoa nhẹ bụng, ánh mắt tràn đầy khát khao hiểu biết, hỏi:
“Ta mang thai tiểu oa nhi, nay phải làm sao để sinh hạ hắn ra?”
Hoàng tẩu thoáng nghẹn lời, sắc mặt trở nên vi diệu khó tả.
Nàng liếc mắt nhìn Cố Hành Chi.
Ta quay đầu lại, phát hiện hắn vẫn luôn cúi gằm, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó trên mặt đất.
Trông dáng vẻ vô cùng sốt ruột.
Ta vội vàng cúi xuống tìm cùng hắn.
Hoàng tẩu khẽ ho một tiếng, nói:
“Hoàng thượng đang ở thư phòng, Cố tướng quân cứ qua đó trước đi, bổn cung muốn cùng Ấu Nương tâm sự đôi lời.”
Cố Hành Chi như trút được gánh nặng, lập tức ôm quyền hành lễ:
“Thần tuân chỉ.”
Ta vội vàng kéo tay hắn:
“Không được!”
Rồi ghé sát hoàng tẩu, thì thầm:
“Hoàng huynh căn dặn ta phải trông chừng hắn thật chặt.”
Hoàng tẩu cũng nhỏ giọng đáp:
“Không sao đâu, đây là trong cung, hắn không dám làm gì đâu.”
Được thôi.
Ta chậm rãi buông tay, không quên dặn dò:
“Không được chạy lung tung, trò chuyện với hoàng huynh xong thì lập tức quay lại tìm ta.”
Hắn mặt đỏ bừng, nhẹ gật đầu:
“Biết rồi.”
5
Hoàng tẩu bảo ta rằng, chỉ ngủ cùng nhau là không thể sinh hài tử.
Hôn môi cũng không thể.
Ta cau mày:
“Vậy phải làm thế nào mới có thể sinh?”
Nàng nhìn ta, dường như có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng đến khi mở miệng lại chẳng thể thốt ra câu nào.
Hồi lâu sau, nàng kéo ta vào nội thất.
Lục lọi trong rương một hồi, rồi lấy ra một quyển sách đưa cho ta:
“Muốn sinh hài tử, chính là thế này.”
Ta lật xem vài trang.
Tất cả đều là tiểu nhân vật trần như nhộng.
Sợ hãi quá mức, ta vội ném sách ra xa:
“Chuyện này… chuyện này… thật là bất nhã, sao có thể làm thế được?”
Hoàng tẩu nắm tay ta, ôn tồn giảng giải:
“Ấu Nương, phu thê vốn phải như vậy.”
“Chuyện này gọi là ‘ngư thủy chi hoan’.”
Ta nghi hoặc:
“Hoan?”
“Trần như nhộng ôm lấy nhau, có gì mà hoan?”
Hoàng tẩu nghẹn lời, không thể đáp.
Ta rơi vào trầm tư.
Phải làm sao để thuyết phục Cố Hành Chi cởi sạch y phục ngủ cùng ta đây?
Chuyện bất nhã thế này, hắn nhất định không đồng ý!
Nếu vậy, ta làm sao hoàn thành nhiệm vụ hoàng huynh giao phó đây?
Nghĩ đến đây, ta không khỏi thở dài một hơi.
Hoàng tẩu bật cười, dịu giọng khuyên nhủ:
“Muội vẫn còn nhỏ, việc này không cần quá gấp gáp.”
“Hãy nhớ rằng, chỉ khi hai người thật lòng yêu nhau, mới có thể làm chuyện này.”
Ta ngẫm nghĩ:
“Yêu nhau?”
“Ta rất yêu hoàng tẩu, vậy hoàng tẩu có chịu cởi sạch y phục ngủ cùng ta không?”
Hoàng tẩu dở khóc dở cười:
“Loại tình cảm này không giống nhau.”
“Muội yêu ta, yêu hoàng huynh, đó là tình thân.”
“Nhưng đối với phu quân, đó là kính trọng, là yêu thương, là đau xót, là trân trọng. Muội sẽ vô thức muốn đến gần hắn, nếu có kẻ khác đến gần hắn, lòng muội sẽ dâng lên chua xót, thậm chí có thể muốn khóc. Muội sẽ mong hắn chỉ thuộc về một mình muội.”
“Đó gọi là chiếm hữu.”
Ta ngây ngốc, không hiểu.
Còn muốn hỏi thêm vài điều, nhưng chợt thấy hoàng huynh vén rèm bước vào.
“Hai người lại đang thì thầm chuyện gì đó vậy?”
Hoàng tẩu bước đến bên cạnh hoàng huynh, nhéo hắn một cái, hạ giọng trách móc:
“Còn không phải do chàng sao? Nhất quyết phải lừa gạt Ấu Nương.”
Hoàng huynh nhăn mặt đầy đau đớn, thấp giọng đáp:
“Ta cũng chỉ vì muốn tốt cho muội ấy, nếu không, muội ấy sao chịu xuất giá?”
6
Rời khỏi cung, suốt dọc đường, ta cúi đầu trầm tư, tâm tư nặng trĩu.
Cố Hành Chi liếc sang ta, chậm rãi hỏi:
“Công chúa có tâm sự?”
Ta gật đầu.
“Hẳn có thể nói cho ta nghe chứ?”
Hắn giọng nói dịu dàng, khóe mắt đong đầy ý cười.
Ta hỏi hắn:
“Ngươi đã từng thích ai chưa?”
Hắn nhìn ta một lát, rồi nhẹ nhàng đáp:
“Có.”
“Vậy thích một người là cảm giác thế nào?”
Cố Hành Chi dường như đang hồi tưởng điều gì đó, khóe môi bất giác cong lên.
Hắn mãi vẫn chưa trả lời, ta có chút bực bội, giơ tay vỗ nhẹ lên hắn một cái:
“Cười gì chứ, ta đang hỏi ngươi mà!”
Ý cười trong mắt hắn càng thêm sâu, khẽ nhún vai:
“Chính là như thế này đây, mỗi khi nghĩ đến nàng, ta liền bất giác mỉm cười.”
Ta bĩu môi:
“Người ngươi thích nực cười lắm sao?”
Hắn bật cười thành tiếng, lồng ngực khẽ rung động:
“Nực cười vô cùng, đáng yêu vô cùng.”
7
Quận chúa Khang Ninh mở tiệc ngắm hoa.
Nay cỏ xanh chim hót, hoa nở rộ khắp chốn, hội tao nhã thi thơ tại Thịnh Kinh diễn ra hết đợt này đến đợt khác.
Trước kia, vì phải giám sát Cố Hành Chi, ta căn bản không rảnh rỗi mà ra ngoài vui chơi.
Mãi cho đến khi hoàng huynh bảo ta:
“Ấu Nương à, Cố Hành Chi là tướng quân ăn lương bổng triều đình, ta phải cấp lương tháng cho hắn. Hiện tại, muội dán mắt vào hắn, đến triều sớm cũng không cho đi, vậy chẳng phải bạc tháng này hắn lấy không công sao?”
“Có lý.”
“Vậy phải làm sao?”
“Chuyện này đơn giản, khi hắn lo chính sự thì không cần quản, thời gian còn lại vẫn phải theo sát.”
Ta cùng hoàng huynh vỗ tay nhất trí:
“Được!”
“Cứ quyết như vậy!”
“…”
Khang Ninh quận chúa là biểu muội của ta.
Phụ thân nàng là hoàng thúc của ta, đương kim Nhiếp Chính Vương.
Hoàng huynh lên ngôi khi tuổi còn nhỏ, chính là nhờ hoàng thúc một tay phò tá.
Ta và Khang Ninh đã lâu không gặp.
Nàng cười hì hì chạy đến, thân thiết nắm lấy tay ta:
“Dung Ninh tỷ tỷ sắc mặt hồng nhuận, tinh thần phấn chấn, hẳn là sau khi thành thân, cuộc sống vô cùng tốt đẹp nhỉ?”
Ta thành thật gật đầu:
“Ừm, rất thoải mái.”
Khang Ninh che miệng cười khẽ:
“Đúng là ngốc tử.”
Quế Chi lập tức quát lớn:
“Lớn mật!”
“Ngươi dám vô lễ với công chúa!”
Khang Ninh mặt lạnh, trừng mắt nhìn Quế Chi:
“Một đứa nô tỳ, cũng dám lên giọng trước mặt ta? Ngươi có mấy cái đầu?”
Khang Ninh vốn là kẻ như vậy.
Dựa vào thế lực của phụ thân, nàng chưa từng xem ai ra gì.
Ta không để tâm, xoay người muốn rời đi.
Nàng lại kéo lấy ta:
“Dung Ninh tỷ tỷ, chúng ta đã lâu không gặp, nên trò chuyện nhiều một chút mới phải, sao tỷ lại muốn đi ngay?”
“Ngươi nói chuyện khiến ta không vui, ta không muốn cùng ngươi ôn chuyện.”
“Hơn nữa, ta không phải ngốc tử.”
Hoàng huynh từng nói, ta chẳng qua chỉ phản ứng chậm hơn người khác một chút, thực chất vẫn rất thông minh.
Khang Ninh hừ lạnh:
“Ngươi không phải kẻ ngốc, chỉ là đồ nhát gan.”
“Ngay cả chuyện của phụ mẫu mình cũng không dám…”
Quế Chi lập tức lên tiếng ngăn lại:
“Quận chúa, xin thận trọng lời nói!”
Lần này, Khang Ninh thực sự không cãi lại, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Ta giơ ngón tay cái về phía Quế Chi, khen nàng:
“Giỏi lắm!”
Nàng lại đỏ mắt, ánh lên vẻ thương tiếc.