Ta là một vị công chúa tính tình kiêu căng, ngang bướng mà lại ngu dốt.
Thế nhưng hoàng huynh lại đem ta chỉ hôn cho vị tướng quân uy danh lẫy lừng mà thanh danh lại đầy hung ác – Uy Bắc Tướng Quân.
Dân gian đồn rằng, Uy Bắc Tướng Quân Cố Hành Tri, thân cao tám thước, tính tình tàn nhẫn, lại còn có sở thích ăn thịt trẻ con.
Ta sợ đến chết khiếp, thà chết cũng không chịu khuất phục.
Thế nhưng hoàng huynh lại nói:
“Giang sơn phong vũ chao đảo, Uy Bắc Tướng Quân lòng lang dạ sói. Muội thân là hoàng muội của ta, tự nhiên cũng có phần trách nhiệm giữ vững giang sơn này.”
“Muội đến phủ tướng quân, thay ta trông chừng hắn!”
Nghe xong, huyết khí trong ta sôi trào, ta nghiêm túc gật đầu, kiên định nói:
“Xin hoàng huynh yên tâm, Ấu Nương nhất định dốc hết sức mình!”
1
Ta, trưởng công chúa nước Thịnh, Lý Ấu Ngộ.
Mang theo trách nhiệm vì yêu thương và hòa bình, vì xã tắc và lê dân, tiến vào phủ tướng quân.
Ngày đêm giám sát Uy Bắc tướng quân Cố Hành Chi, phòng hắn nảy sinh dị tâm, lăm le soán vị.
Đêm tân hôn, hắn vẫn chưa bước vào động phòng.
Ta nóng ruột vô cùng.
Đi đi lại lại, chợt lóe linh quang:
“Hay là ta tự mình đi tìm hắn?”
Tỳ nữ giữ chặt lấy ta:
“Công chúa, như vậy không ổn!”
“Người ngoài ắt sẽ bàn tán!”
Ta chau mày suy nghĩ, lại nảy ra chủ ý:
“Vậy ngươi đi tìm hắn, nói là bổn cung ra lệnh, bảo hắn lập tức quay về! Nếu hắn dám kháng chỉ…”
“Thì… thì phạt hắn một ngày không được ăn cơm!”
Tỳ nữ lộ vẻ do dự:
“Công chúa… chuyện này…”
Ta cả giận nói:
“Không được cãi!”
“Nếu không, ngươi cũng đừng mong có cơm ăn!”
Tỳ nữ mặt lộ khó xử, cuối cùng đành phải tuân theo.
Như vậy mới phải!
Nếu không, xảy ra chuyện gì, hậu quả khôn lường.
Trước khi xuất giá, hoàng huynh dặn dò ta kỹ lưỡng, nhất định phải trông chừng Cố Hành Chi, tốt nhất ngay cả ngủ cũng không được lơi lỏng.
Ta cau mày:
“Ngay cả lúc ngủ cũng không được sao?”
Chần chừ một lát, ta lại nói:
“Nhưng… nhưng nhũ mẫu từng bảo, nữ nhi không thể ngủ chung với nam nhân, nếu không sẽ sinh ra tiểu oa nhi.”
Hoàng huynh nghe xong, cười lớn:
“Có tiểu oa nhi thì càng tốt!”
“Muội nghĩ xem, có hài tử rồi, hắn sẽ bận rộn chăm con, đâu còn thời gian mà tạo phản!”
Oa, nói thật có lý!
Thấy ta dao động, hoàng huynh liền thừa thắng xông lên:
“Giang sơn hiếm có được ngày quốc thái dân an, bách tính an cư lạc nghiệp, trăm họ đều hưởng thái bình, quyết không thể để chiến tranh bùng nổ!”
“Chẳng lẽ Ấu Nương muốn bách tính chịu cảnh chia lìa sao?”
Ta lập tức lắc đầu:
“Không muốn!”
“Ta không muốn!”
Ta muốn tất cả đều sống yên ổn.
Thế nên ta nghiêm túc gật đầu:
“A huynh yên tâm, ta nhất định khiến hắn ngoan ngoãn ở nhà chăm con!”
“Tuyệt đối không để hắn có cơ hội tạo phản!”
Hoàng huynh xoa đầu ta, cười hài lòng:
“Ấu Nương của ta, đã trưởng thành rồi.”
2
Cố Hành Chi đẩy cửa bước vào, thi lễ:
“Công chúa.”
Hắn thân cao lớn, ta chỉ đứng đến bờ vai hắn.
Diện mạo lạnh lùng, trên xương mày còn có một vết sẹo, trông dữ tợn vô cùng.
Ta vô thức lui về sau một bước.
Đây kỳ thực là lần thứ hai ta gặp hắn.
Lần đầu tiên, là bên ngoài thư phòng của hoàng huynh.
Khi ấy, Cố Hành Chi đang cùng hoàng huynh tranh cãi kịch liệt.
Hai người mặt đỏ tía tai, giọng điệu cứng rắn, thậm chí còn vỗ bàn quát lớn.
Ta lờ mờ nghe thấy vài câu, có nhắc đến chuyện tạo phản, có câu “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.”
Còn có… tên của ta.
Đêm ấy, hoàng huynh liền đến tìm ta, nói muốn gả ta cho Cố Hành Chi.
Lòng ta lập tức dâng lên nỗi sợ hãi, hai mắt đỏ hoe liền khóc thành tiếng.
Phải biết rằng, Cố Hành Chi nổi danh là kẻ tàn nhẫn, đôi tay vấy máu vô số.
Người hắn giết còn nhiều hơn số người ta từng gặp.
Hơn nữa, nghe đồn rằng hắn thích ăn thịt trẻ con, còn có cả những nữ tử mềm mại yếu đuối như ta.
Khi ấy, ta hận chết hoàng huynh rồi.
Ta cảm thấy hoàng huynh thật tàn nhẫn, lại muốn đưa một tiểu cô nương xinh đẹp, yếu đuối như ta vào miệng hổ.
May thay, sau đó hoàng huynh nói cho ta biết kế hoạch của người.
Thân là công chúa, vì lê dân mà hiến thân, đó là bổn phận của ta.
Dù có bị ăn, ta cũng tuyệt đối không lùi bước!
Suy nghĩ quay về, ta cố gắng trấn tĩnh, chậm rãi tiến đến trước mặt Cố Hành Chi.
Bàn tay hơi siết chặt lấy vạt áo, cất giọng căng thẳng:
“Ngươi… ngươi nãy giờ ở bên ngoài lề mề cái gì vậy?”
Thanh âm của hắn trầm ổn, tựa hồ còn có chút ôn hòa:
“Công chúa, hôm nay là ngày đại hôn, thần phải ở ngoài tiếp rượu quan khách.”
Quan khách?
Uống rượu?
Hừ, chắc là đang bàn kế tạo phản!
Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn, giọng điệu lắp bắp:
“Từ… từ nay về sau, không có lệnh của bổn cung, ngươi không được… không được tự tiện uống rượu với kẻ khác!”
Hắn nhíu mày, nghi hoặc nghiêng đầu:
“Tự tiện?”
“Nghe rõ chưa?”
Hắn vẫn khó hiểu, nhưng cũng không phản bác, chỉ gật đầu đáp:
“Biết rồi.”
Thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, ta âm thầm thở phào một hơi.
Cũng không quá khó trị, vẫn còn chút lương tâm.
3
Đến đêm, hắn từ tủ áo ôm ra một tấm chăn, đặt xuống nền đất.
Ta từ trên giường ngồi dậy, nghi hoặc hỏi:
“Ngươi làm gì vậy?”
Hắn cúi đầu, giọng bình tĩnh:
“Thần ngủ không yên, sợ quấy nhiễu công chúa.”
Ngủ không yên?
Hắn chính miệng thừa nhận bản thân ngủ không yên ổn!
Vậy thì còn ra thể thống gì nữa?
Ta lập tức hất tung chăn trên người, nghiêm giọng:
“Ngươi lên giường ngủ!”
Mặt hắn bỗng nhiên đỏ lên, yết hầu khẽ lăn, trông như đang… nuốt nước bọt?
Trời ơi, hắn thèm ăn ta rồi!
“…”
Hắn nằm xuống bên cạnh ta.
Ta nhắm chặt mắt, tim đập dồn dập không thể kiểm soát.
Một hồi lâu sau, ta do dự mở mắt, cười gượng gạo:
“Ngươi… ngươi bây giờ không đói chứ?”
Hắn lắc đầu.
Ta lại hỏi:
“Tối nay chắc cũng không đói đâu nhỉ?”
Hắn cau mày nhìn ta, trầm giọng:
“Công chúa sao lại hỏi vậy?”
Ta lập tức nhìn hắn đầy vẻ cầu xin:
“Ngươi nếu đói, cũng đừng ăn ta. Ta sẽ sai người chuẩn bị cơm nước cho ngươi, nếu không đủ, ta sai họ đi hái nhân sâm quả cho ngươi.”
“Ngươi… ngươi đừng ăn thịt người nữa được không?”
Ta nghiêm mặt nói:
“Chỉ cần ăn cơm là đã no lắm rồi.”
“Thật đó! Ta không lừa ngươi!”
Hắn chăm chú nhìn ta, bỗng nhiên nở nụ cười, hàng mày giãn ra, cố ý làm vẻ khổ não:
“Nhưng ta vẫn cảm thấy thịt người ngon hơn.”
“Máu tươi tan ra nơi đầu lưỡi, ngọt ngào vô cùng…”
“Giờ ta chỉ muốn đi tìm một đứa nhỏ để ăn.”
Nói đoạn, hắn làm bộ muốn đứng dậy.
Ta hoảng hốt ôm lấy hắn:
“Không được, không được!”
Sau đó đáng thương giơ cánh tay lên:
“Hay là… ngươi cứ ăn ta đi.”
“Ta mỗi ngày đều dùng nước hoa ngâm mình, da thịt trắng trẻo mềm mịn, chắc chắn còn ngon hơn trẻ nhỏ.”
Ta suýt nữa bật khóc, nhưng Cố Hành Chi lại bật cười.
Hắn đưa tay nâng cằm ta, cúi xuống, khẽ cắn môi ta.
Nhưng không phải là cắn…
Mà là… liếm?
Còn có cả mút nữa.
Không đau, chỉ là có chút nghẹt thở, toàn thân mềm nhũn.
Ta đỏ mặt đến tận mang tai, Cố Hành Chi cuối cùng cũng buông ta ra.
Hắn nói:
“Sau này, nếu ta muốn ăn thịt người, ngươi cứ dùng cách này ngăn cản ta, ta liền nghe theo ngươi, được không?”
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
Ta lập tức ngoắc tay cùng hắn:
“Nhất ngôn cửu đỉnh, nuốt lời là tiểu cẩu!”
Hắn cười càng thêm rạng rỡ.
Ta bỗng nhiên cảm thấy, hắn dường như cũng không đáng sợ như lời đồn.
Nhìn hắn cười, trông cũng rất đẹp mắt.
Giữa đêm khuya, ta nhân lúc hắn đã ngủ say, lặng lẽ lấy dây đỏ trói cổ tay hai người lại với nhau.
Sau đó an tâm nằm xuống, khẽ xoa bụng, trong lòng thầm nghĩ:
“Ta sắp làm mẫu thân rồi!”
Ngày mai phải vào cung tìm hoàng tẩu học cách sinh hài tử mới được!