Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 2

11:05 chiều – 04/02/2025

5

Kỳ Tu Văn đi đã lâu, Kỳ Tu Nhiễm mới lên tiếng gọi ta: “Ra đi, người đã đi rồi, không cần trốn nữa.”

Ta e dè bước đến trước mặt chàng.

Kỳ Tu Nhiễm khẽ thở dài, nói: “Vốn không nên để nàng biết những chuyện phiền lòng này. Nhưng hôm qua vừa lừa nàng một trận, nếu hôm nay lại giấu, sợ rằng nàng càng tức giận hơn.”

Ta vội vàng giải thích: “Ta cũng không thực sự giận chàng, chỉ là…”

Ta không khỏi xấu hổ: “Chỉ là cảm thấy bản thân ngốc nghếch, giận dỗi với chính mình thôi.”

Kỳ Tu Nhiễm bật cười.

Nhưng giữa chân mày lại ẩn chứa một nỗi ưu phiền không thể che giấu.

Kỳ Tu Văn lên ngôi gần tròn một năm, nhưng cả nước đại hạn.

Y đã hai lần tế trời cầu mưa, dâng vô số trâu dê cúng tế, song trời vẫn chẳng rơi lấy một giọt nước.

Lần này Kỳ Tu Văn đến quán mì, chính là muốn nhờ Kỳ Tu Nhiễm nghĩ cách cầu mưa.

Khi nghe nói y đã tế trời hai lần, Kỳ Tu Nhiễm liền khuyên: “Ý trời khó cưỡng, đã hai lần cầu mưa mà vô dụng, ấy chính là lời cảnh cáo từ thượng thiên. Nếu hoàng huynh cứ khăng khăng đổi mệnh quốc gia, e rằng sẽ chịu phản phệ. Bằng không, chậm nhất ba năm, nạn hạn hán sẽ càng thêm trầm trọng.”

Kỳ Tu Văn không cầu được gì, liền giận dữ rời đi.

Năm đại hạn, dân chúng càng phải chắt chiu tằn tiện.

Quán mì ngày một vắng khách.

Suốt một buổi, ta và Kỳ Tu Nhiễm ngồi canh quán, vậy mà chẳng có lấy một vị thực khách.

Vừa định đóng quán về nhà, chợt có hơn mười người vội vã chạy đến.

Vừa trông thấy Kỳ Tu Nhiễm, họ lập tức quỳ sụp xuống mà gào khóc: “Kỳ công tử! Xin ngài cứu giúp… cứu giúp tìm con của chúng tôi!”

Kỳ Tu Nhiễm bị màn này dọa đến giật mình: “Con các người làm sao?”

Kẻ quỳ phía trước đáp: “Chúng tôi là sáu hộ gia đình, con cái đều mất tích, lật tung cả thành mà vẫn không tìm được. Bất đắc dĩ mới đến cầu ngài.”

Thấy sắc mặt Kỳ Tu Nhiễm, ta liền biết chàng sẽ nhận chuyện này.

Thế nên cùng chàng an ủi những người ấy.

Đợi họ đi hết, ta dè dặt hỏi: “Công tử, chàng có phải đã nghĩ đến manh mối gì không?”

Kỳ Tu Nhiễm thở dài một hơi: “Có một suy đoán, chỉ mong ta đoán sai…”

6

Kỳ Tu Nhiễm mấy phen vất vả điều tra, phát hiện chỉ tính riêng trong kinh thành, số hài đồng mất tích đã gần sáu mươi.

Mà những vùng lân cận lại càng nhiều hơn, tổng cộng lên đến hai trăm.

Cái gọi là tế thiên cầu thần, chính là dâng lễ vật lên trời, mong cầu mưa thuận gió hòa.

Nhưng kỳ thực, còn một cách tế trời hiếm ai hay biết.

Đó chính là lấy công đức dâng lên thượng thiên.

Nhân thế một đời làm gì, dù thiện hay ác, tất thảy đều lưu dấu trên hồn phách.

Công đức ghi bằng sắc đỏ, tội nghiệt khắc bằng màu đen.

Công tội không thể bù trừ, để sau khi qua đời, mười điện Diêm La xét hỏi rồi phán xử.

Nếu kẻ có đại công đức dùng thân mình tế trời cầu mưa, thượng thiên cảm thương ắt sẽ thành.

Nhưng mạng người là trọng, dẫu có đại công đức, lẽ nào lại dễ dàng cam nguyện hy sinh?

Huống hồ, công đức tội nghiệt khó phân biệt bằng mắt phàm, người được tán dương là bậc thiện nhân, biết đâu sau lưng đã làm đủ chuyện ác.

Duy chỉ có hài nhi, hồn phách chỉ mang công đức, không vướng tội nghiệt.

Trời giáng họa không liên lụy trẻ thơ, công chỉ ghi mà tội chẳng lưu.

Hài đồng chưa quá bảy tuổi, lòng dạ còn non nớt, chưa phân biệt thiện ác, nên không bị tội trách.

Có điều, hồn phách của trẻ con dù có công đức, cũng không thể quá nhiều.

Vậy nên, phải dùng số lượng để bù đắp.

Nhiều hài nhi cùng lúc mất tích như thế, chắc chắn là do Kỳ Tu Văn muốn dùng chúng để tế trời cầu mưa.

Kỳ Tu Nhiễm bồn chồn đi qua đi lại mấy lượt, cuối cùng quyết định vào cung gặp Kỳ Tu Văn.

Ta ở nhà ngồi không yên, bèn lặng lẽ theo sau chàng từ xa.

Chỉ lo Kỳ Tu Nhiễm vào cung sẽ bị Kỳ Tu Văn bắt nạt.

Nhưng còn chưa kịp đến cửa cung, ta đã trông thấy Kỳ Tu Nhiễm quay về.

Ta ngờ vực hỏi: “Công tử, sao nhanh vậy đã xong rồi?”

Kỳ Tu Nhiễm lắc đầu: “Kỳ Tu Văn đã hạ chỉ, không cho ta vào cung.”

Ta thử đề nghị: “Hay là báo cho cha mẹ của bọn trẻ biết chuyện hoàng thượng đã bắt chúng đi, để họ tự đến đòi người?”

“Không được, chưa nói đến việc không có bằng chứng, họ chưa chắc đã tin. Dẫu có tin, đến cầu người, nếu Kỳ Tu Văn không thừa nhận, họ cũng chẳng thể làm gì. Nếu lại bị khép vào tội khi quân, chẳng phải chỉ khiến sát nghiệp tăng thêm?”

7

Ngày mười sáu tháng sáu, là ngày đại lợi để cử hành tế lễ.

Bọn trẻ mất tích đã nửa tháng.

Sợ đêm dài lắm mộng, Kỳ Tu Văn tất sẽ chọn ngày gần nhất để tế trời.

Mà ngày ấy, chính là hôm nay.

Kỳ Tu Nhiễm dậy rất sớm, ngày thường mọi việc đều đùn đẩy cho ta, trừ nấu mì ra thì chẳng chịu động tay làm gì, thế mà hôm nay lại khác lạ, thức dậy từ tinh mơ tự mình nấu bữa sáng.

Uống xong cháo, chàng còn bảo ta đừng động tay, tự mình rửa bát.

Ta trong lòng nghi hoặc, mơ hồ có một suy đoán không dám xác thực.

Bất an theo sau chàng, trông thấy chàng quét tước nhà cửa, xếp gọn y phục, sau đó đem hết bạc trong nhà nhét vào lòng ta.

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của chàng, ta liền hiểu ra suy đoán của mình là đúng.

Không đợi chàng mở miệng, ta đã quỳ rạp xuống đất, ôm chặt lấy chân chàng, giọng run run nói:

“Công tử, cha mẹ ta trọng nam khinh nữ, từ khi sinh ra đến trước khi gặp chàng, ta chưa từng được ăn no, cũng chưa từng mặc ấm. Ngày tháng ở bên chàng, chính là những ngày tốt đẹp nhất trong đời ta… Chàng thương xót ta một chút, đừng đi…!”

Nói đến cuối cùng, ta đã nghẹn ngào không thành lời.

Kỳ Tu Nhiễm kéo ta đứng dậy, lại giúp ta lau nước mắt: “Được rồi, ta không đi.”

Nhưng chàng đã nói vậy, tức là nhất định sẽ đi.

Hoàng gia tế lễ có đàn tế riêng, khi nghi thức tiến hành, quân lính canh giữ nghiêm mật, đến một con ruồi cũng khó lòng lọt qua.

Kỳ Tu Nhiễm chỉ có một thân một mình, đi chính là không có đường về.

Ta không kìm nén được, khóc càng dữ dội.

Vừa không cam tâm, vừa phẫn uất.

Chẳng còn cách nào, ta chỉ có thể túm chặt vạt áo chàng, không chịu buông: “Vậy ta đi cùng chàng!”

Kỳ Tu Nhiễm vẫn đáp: “Được.”

Chỉ là ngay sau đó, bàn tay đang vỗ về lưng ta bỗng mạnh mẽ giáng xuống gáy ta.

8

ta ban đầu bị tú bà mua về, lần này lại bị mụ ta từ nhà Kỳ Tu Nhiễm nhặt đi.

E ngại ta từng có kinh nghiệm nhảy cửa sổ trốn chạy, mụ bèn giam ta vào mật thất của Hoa Mãn Lâu.

Mụ bảo ta gọi mụ là Từ ma ma, nói rằng được Kỳ Tu Nhiễm nhờ cậy đến giúp ta.

Từ ma ma nói rằng lễ tế trời đã thành, cơn mưa ngọt lành cuối cùng cũng giáng xuống.

Những đứa trẻ mất tích thực ra bị sơn tặc gần đây bắt đi, hoàng thượng đã phái binh vượt mưa trấn áp, thành công cứu về hai trăm hài đồng.

Nói đến cuối cùng, mụ cười nhạt mà châm chọc: “Chỉ là không biết, binh khí mà lũ sơn tặc dùng có phải Tú Xuân đao hay không.”

Ta vốn không biết Kỳ Tu Nhiễm định dùng cách nào để cứu hai trăm đứa trẻ kia.

Nhưng nghe Từ ma ma nói vậy, trong lòng đã rõ ràng.

Cầu mưa thành, nhưng những hài nhi bị đem tế trời lại bình yên vô sự, vậy tất phải có kẻ khác thế mạng.

Nhất định là có đại công đức chi nhân dùng chính mình để hiến tế.

Kỳ Tu Nhiễm cả đời hành thiện, hồn phách hẳn là không vướng chút tội nghiệt.

Không ai thích hợp làm tế phẩm hơn chàng.

Từ ma ma thay cho ta bộ y phục bằng lụa mỏng, lại tỉ mỉ điểm trang.

Trang điểm xong, lại cho ta đội một tấm mạng che mặt.

Chờ tất cả đã ổn thỏa, ta cùng mụ lên xe ngựa, thẳng hướng cổng thành mà đi.

Cổng thành canh phòng nghiêm mật, bất kể là ai xuất thành cũng đều bị tra xét cẩn thận.

Đến lượt xe ngựa ta ngồi bị xét hỏi, Từ ma ma liền nhét vào tay binh lính một thỏi bạc, sau đó cười cầu tài:

“Vị trong xe là cô nương của Hoa Mãn Lâu, chẳng may nhiễm phong bệnh, không còn sống được bao lâu nữa.

Sợ nàng ở lại truyền bệnh cho các cô nương khác, ta đành đưa nàng ra ngoài thành tự sinh tự diệt…”

Vừa nói, mụ vừa từ từ vén rèm xe: “Nếu quân gia không tin, có thể tự mình xem xét.”

Rèm xe vừa hé được một nửa, binh lính kia đã vội che mũi, vẻ ghê tởm xua tay: “Đi nhanh đi, thật xui xẻo!”

Ra khỏi thành, Từ ma ma dặn dò: “Sống sót quan trọng hơn tất cả, đừng phụ khổ tâm của Kỳ công tử.”

Ta rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: “Từ ma ma, vì sao lại giúp ta?”

Từ ma ma thở dài cảm thán:

“Người ta thường nói, phượng hoàng sa sút chẳng bằng gà.

Vậy một vị vương gia sa cơ lại có thể cao quý đến đâu?

Ngươi tưởng rằng chỉ với năm lượng bạc mà có thể chuộc được ngươi khỏi tay ta sao?

Chẳng qua là năm xưa ta nợ Kỳ công tử một nhân tình, giờ trả lại trên người ngươi mà thôi.”