Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại NHẤT THUỲ KHUYNH THÀNH Chương 1 NHẤT THUỲ KHUYNH THÀNH

Chương 1 NHẤT THUỲ KHUYNH THÀNH

7:41 sáng – 04/02/2025

An Tây tướng quân Phó Thanh Trì đại thắng trở về, muốn cưới nữ chiến hữu của hắn.

Bách tính đều hoan hô không ngớt, ngay cả ta, vị hôn thê của hắn, cũng cho rằng bọn họ rất xứng đôi.

Vậy nên, ta chủ động thoái hôn.

Chỉ là, nghĩa phụ của An Tây tướng quân là bậc chính nhân quân tử, nhìn ta đầy áy náy, rồi nghiêm túc nói một câu:

“Thật có lỗi với cô nương”.

Ta ngẫm nghĩ hồi lâu, lớn mật mở miệng:

“Ngài tốt như vậy, hay là…lấy thân bồi thường cho ta đi?”

1

Nửa tháng ở chùa Phổ Tế hành y cứu người, người bệnh đến chẩn trị không ít.

Nam Sơn hiểm trở, đường lên núi gập ghềnh khó đi, người tìm đến đa phần là bách tính bần hàn, bệnh tật cũng kéo dài không dứt.

Bận rộn hồi lâu mới có chút thảnh thơi, ta bưng bát cháo, vừa ăn vừa nghe bách tính lên núi đón người bàn tán.

Mấy ngày trước, đại quân Tây khải hoàn trở về.

Vị thiếu niên tướng quân dẫn đầu dung mạo anh tuấn, ngày vào thành cưỡi bạch mã, trên người treo đầy túi hương và khăn tay của các cô nương.

Bóng dáng chàng như tùng, khí thế như cầu vồng, ngay cả hoàng đế cũng vui mừng khôn xiết, lập tức phong chàng làm An Tây tướng quân.

Thấy ta cũng đang lắng nghe chăm chú, một phụ nhân cười nói:

“Nhưng mà, An Tây tướng quân sớm đã có người trong lòng rồi…”

Bà ta cố ý giữ kín, nháy mắt với ta, chờ ta hỏi người ấy là ai.

Ta bưng bát cháo, cười hỏi:

“Là ai vậy?”

“Chính là vị nữ tướng đã thay cha ra trận đó! Hôm ấy ta thấy An Tây tướng quân cùng nàng dạo chợ, hai người tài mạo xứng đôi, quả thực rất đẹp…

“Lâm đại phu thấy hôn sự này thế nào?”

Ta sững người, nuốt ngụm cháo trong miệng, khẽ gật đầu.

Chúng nhân cười vang.

“Chúng ta cũng thấy rất hợp!”

Nhưng rồi giọng điệu đổi khác:

“Chỉ tiếc, một đôi ngọc nhân xứng lứa vừa đôi, lại bị đại tướng quân phản đối, nhất quyết chia rẽ uyên ương!”

Một phụ nhân khác tiếp lời.

“Đại tướng quân đã ba mươi tuổi mà vẫn chưa cưới vợ, là người cứng nhắc vô tình, sao có thể chấp nhận nghĩa tử của mình sa vào nhi nữ tư tình?”

“Phủ tướng quân sớm muộn gì cũng biến thành chùa mất thôi!”

“Phải vậy không?”

Ta ăn chậm, gió lạnh trên núi thổi mạnh, khiến bát cháo ấm áp cũng nguội lạnh.

Họ nói chưa hẳn đúng.

Đại tướng quân không đồng ý hôn sự này là bởi An Tây tướng quân vốn đã có hôn ước.

Ba năm trước, chính đại tướng quân tự mình định đoạt, Phó Thanh Trì cũng gật đầu ưng thuận.

Trước khi theo đại tướng quân xuất chinh, hắn còn dặn dò ta:

“Nhất định phải chờ ta, nhớ ta, không được quên ta, nếu không ta sẽ giận đấy.”

Hơn nữa, đại tướng quân là chiến thần chinh chiến sa trường bảo vệ giang sơn, đâu phải kẻ ác chia rẽ tình nhân?

Ta muốn phản bác, nhưng khi hoàn hồn lại, trời đã tối, bách tính đón thân nhân rời núi từ lâu.

Gió xuân se lạnh, mang theo cơn mưa triền miên chẳng dứt, khiến ta lâm bệnh.

Ta mơ màng thu dọn hành lý, muốn xuống núi.

Tiểu sa di trong chùa – kẻ luôn chạy theo ta đòi kẹo – đứng chắn trước cửa không cho ta đi, mắt ngấn lệ chạy đến méc trụ trì.

“A Duẫn cô nương bệnh đến phát khóc, vẫn cứ đòi xuống núi, thật không ngoan chút nào…

“Sư phụ cho con hai viên kẹo, con đưa cô ấy ăn cho ngọt miệng.”

Ta không ăn kẹo của tiểu sa di, hôm sau tự sắc một bát thuốc đắng, không nhíu mày mà uống cạn.

Ta mong chóng khỏi bệnh, cũng mong mưa chóng dứt, để kịp trước ngày An Tây tướng quân cùng người thương thành thân, trả lại thiếp canh.

Không để lỡ duyên người hữu tình.

Cũng không muốn để đại tướng quân chịu hàm oan.

Uống thuốc xong, ta mệt mỏi thiếp đi, mơ màng thấy tiểu sa di mút ngón tay, khen ta dũng cảm, nhưng lại chau mày, giơ viên kẹo còn lại đút cho ta.

“Tuy rằng A Duẫn cô nương không sợ khổ, rất kiên cường, nhưng… nhưng ăn chút kẹo, ngủ rồi thì đừng khóc nữa, được không?”

2

Được gia nhân phủ tướng quân đưa đến tiền sảnh.

Phụ tử hai người vẫn đang tranh cãi không dứt.

Lão quản gia đứng ngoài cửa, lặng lẽ lau nước mắt.

Ta nghe thấy tiếng Phó Thanh Trì đầy phẫn nộ:

“Trong sách có dạy, điều gì bản thân không muốn thì chớ nên áp đặt lên người khác. Chẳng lẽ vì phụ thân là trưởng bối, thì có thể không tuân theo đạo lý ấy sao?”

Đại tướng quân đè nén cơn giận, trầm giọng nói:

“Năm xưa, ngươi quỳ trước mặt ta, cầu xin cưới A Duẫn, không hề có chút miễn cưỡng!

“Nay ngươi lại sống chết đòi cưới người khác, vậy A Duẫn phải làm sao?

“A Duẫn đã đợi ngươi suốt ba năm! Nữ nhi nhà người có được mấy lần ba năm như thế?”

Phó Thanh Trì lập tức phản bác:

“Vậy phụ thân dám nói bản thân hoàn toàn vô tư hay không?

“Phụ thân của A tỷ vì người mà đỡ tên bỏ mạng, người vì cảm thấy mắc nợ mà thuận nước đẩy thuyền, tác thành mối hôn sự này.

“Nhưng dựa vào đâu, ta phải trở thành vật hy sinh của người?!”

Phụ thân ta vì đại tướng quân đỡ tên, đã là chuyện của bốn năm trước.

Không lâu sau đó, đại tướng quân liền chủ trương đính hôn cho ta và Phó Thanh Trì.

Ta lớn hơn Phó Thanh Trì ba tuổi, khi định thân đã cân nhắc hồi lâu, đại tướng quân cũng có lòng an ủi ta.

Người nói:

“Ta nợ phụ thân ngươi  một mạng, cũng chẳng có gì báo đáp, chỉ có nghĩa tử này có chút tiền đồ, liền gả cho A Duẫn làm phu quân, được không?

“A Duẫn sau này vẫn sẽ ở trong phủ tướng quân thật lâu, vậy nên hãy luôn xem đây là nhà.”

Ta xấu hổ gật đầu.

Kỳ thực trong lòng chưa từng oán trách đại tướng quân.

Phụ thân giúp người đỡ tên, là chuyện phụ thân cam tâm tình nguyện.

Trước khi lâm chung, ông cũng căn dặn ta chớ nên oán hận.

Ông nói năm xưa, ông chỉ là một binh sĩ tầng đáy, may nhờ lão tướng quân cứu mạng nơi chiến trường.

“Được lão tướng quân nâng đỡ, mới có ngày hôm nay.”

Ông nhìn ta, nở nụ cười nhợt nhạt yếu ớt.

“Năm đó con sinh ra thân thể yếu nhược, thường sốt cao co giật, mãi đến năm năm tuổi vẫn chưa dài bằng một cánh tay của ta.

“Ta mặt dày cầu đến phủ tướng quân, may mắn được trưởng công chúa và lão tướng quân rủ lòng thương, sai ngự y theo hầu kê đơn trị bệnh cho con…

“Chớp mắt con đã lớn thế này rồi, trông rất giống mẹ ruột của con…”

Ông chưa nói hết câu, kế mẫu đã lau nước mắt, ngồi xuống bên giường.

Đệ muội cũng ùa vào, giường hẹp chật chội, ta chẳng còn chỗ quỳ.

Màn giường buông nặng, nền gạch xanh lạnh lẽo.

Ta quỳ trên đất, lặng lẽ nhìn phụ thân từ xa.

Từ đây, âm dương cách biệt.

Năm ta năm tuổi vào phủ tướng quân chữa bệnh, sống đến tận năm mười tám.

Phụ thân mỗi năm chỉ đến thăm một lần, sau khi Triệu ngự y trong phủ qua đời, ông cũng không nhắc đến chuyện đón ta về nhà.

Đại tướng quân nói, phủ tướng quân mãi mãi là nhà của ta.

Vậy nên, người hứa gả nghĩa tử Phó Thanh Trì cho ta làm phu quân.

Khi ta bước vào, trong sảnh lặng như tờ.

Phụ tử hai người, một người ngồi, một người quỳ, không ai lên tiếng nữa.

Đại tướng quân nghiêng người ngồi trên chủ vị, gương mặt vốn đã lạnh lùng gầy gò, lúc này càng thêm trầm mặc vì cơn giận.

Trong lòng ta nặng trĩu, chỉ kịp liếc nhìn thoáng qua rồi cúi đầu hành lễ.

“Đứng lên đi, không cần đa lễ.”

Phó Thanh Trì quỳ bên cạnh nghe thấy giọng ta, thân mình cứng đờ, nhưng không quay đầu nhìn, chỉ ngồi thẳng lưng, toát ra một loại quật cường và phản nghịch vô hình.

Thiếp canh trong tay ta đã được ủ ấm suốt dọc đường, lúc lấy ra vẫn còn mang hơi ấm.

Ta lặng lẽ thở ra một hơi, hai tay dâng lên.

“Đại tướng quân khải hoàn trở về, vốn nên sớm đến bái kiến…

“Chỉ là hai ngày trước ở chùa Phổ Tế hành y, con đã đốt mấy quyển kinh Phật cho phụ thân.

“Đêm ấy phụ thân nhập mộng, quở trách con bất hiếu, nói con không hiểu lễ nghi, thuở nhỏ đã quấy nhiễu thanh tĩnh trong phủ, lớn lên lại mang ân để báo đáp…

“Con trằn trọc suy nghĩ nhiều ngày, vì vậy hôm nay đến đây, theo lời phụ thân mà cả gan cầu xin, mong được giải trừ hôn ước với thiếu tướng quân, kính mong đại tướng quân thành toàn.”

Mấy ngày bệnh nặng, ta đã suy đi nghĩ lại, tìm ra lời lẽ thoái hôn không một kẽ hở.

Không tổn hại hòa khí, cũng không khiến đại tướng quân khó xử.

Hiện tại ta đã mở y quán ngoài thành, từ hai năm trước đã dọn khỏi phủ tướng quân.

Y quán kiếm được không nhiều, nhưng cũng đủ để tự nuôi sống bản thân.

Vậy nên, đại tướng quân không cần lo nghĩ gì khác.

Thế nhưng, đại tướng quân còn chưa mở miệng, lão quản gia vừa bưng trà bước vào nghe ta nói xong, tay run lên một cái, làm chén trà thượng hảo Quân Sơn Ngân Châm rơi xuống đất.

Mảnh sứ vỡ vụn, hương trà thoang thoảng lan khắp phòng.

Lão quản gia than trời than đất, vội vàng lấy tay áo lau khóe mắt, giọng nghẹn ngào đầy bi thương:

“Cô nương ngoan của lão nô, hóa ra hôm nay đến đây là để lui hôn sao?

“Năm ấy cô nương nói muốn về nhà thành thân, lão nô suýt khóc đến mù mắt.

“Khó khăn lắm mới thấy cô nương cùng thiếu tướng quân đính thân, toàn phủ trên dưới đều hoan hỉ chờ ngày cô nương vào cửa làm chủ trung khu.

“Giờ thì hay rồi, khiến bao nhiêu mong đợi hóa thành hư không…”

Năm ta mười sáu tuổi, kế mẫu nói đã định thân cho ta, muốn đón ta về nhà chờ gả.

Lão quản gia nắm chặt tay ta không cho đi, nhưng kế mẫu lại khóc lóc om sòm, làm loạn một phen.

“Phì! Cái phủ tướng quân trấn quốc rách nát gì chứ, con gái nhà ta chẳng phải thê cũng chẳng phải nô, cớ gì không cho nó về nhà lấy chồng?!”

Khi ấy đại tướng quân đang luyện binh ngoài thành, lão quản gia không ngăn cản được, bị bà ta đẩy ngã xuống đất, gãy chân, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta bị kéo lên xe trâu.

Mãi đến khi về nhà, ta mới hay bà ta định đem ta gả cho nhị công tử nhà Thị Lang bộ Binh làm thiếp.

Chẳng qua là muốn dùng ta làm vật trao đổi, giúp đệ đệ cùng cha khác mẹ của ta tìm một chức quan nhàn hạ.

Nam nhân kia vốn tồi tệ, tâm thuật bất chính, đặc biệt thích hành hạ nữ nhân.

Con gái ruột của kế mẫu không chịu, vậy nên mới bày kế gạt ta về.

Ta rời nhà nhiều năm, ai nấy đều xa lạ.

Phụ thân ta trấn thủ biên quan, một năm mới hồi kinh một lần, nước xa khó cứu được lửa gần.

Trời lạnh thấu xương, ta bị nhốt trong phòng, hai ngày chẳng có lấy một hạt cơm.

Không sính lễ, không giá y, chỉ có một cỗ kiệu nhỏ màu xanh và một tay nải cũ kỹ xẹp lép.

Lão bà canh cửa nhân lúc hỗn loạn, lặng lẽ nhét cho ta một cây ngân châm.

Ta cầm ngân châm, thử ấn vào tử huyệt của mình.

Thuở nhỏ ta uống không ít thuốc đắng, cũng châm cứu rất nhiều lần.

Nhưng ta vẫn sợ đau, sợ khổ.

Khi chữa bệnh trong phủ tướng quân, Triệu ngự y còn thường trách ta nhõng nhẽo.

Càng nghĩ càng sợ.

Ngựa hý vang.

Cửa kiệu bật mở, cùng cơn gió lạnh ùa vào là một bàn tay rộng lớn đầy vết chai sần.

Ta bị nước mắt làm nhòa mắt, nghiến răng đâm thẳng xuống.

“Tiểu nương tử muốn lấy oán báo ơn sao?”

Người đứng bên ngoài kiệu không phải nam nhân xa lạ kia, mà là đại tướng quân vừa kịp đuổi tới.

Tuyết bay tán loạn tựa liễu rủ, phủ trắng cả đất trời.

Chàng mỉm cười nhìn ta, hàng mi vương băng, lòng bàn tay máu chảy từng giọt đỏ thẫm lên nền tuyết.

Những phu kiệu sớm đã chạy trốn mất dạng.

Ta quýnh đến phát khóc, vội vàng muốn rút cây châm ra.

Chàng mặc cho ta nắm lấy tay mình, chỉ dùng một tay tháo chiếc áo choàng lông trên người, khoác lên thân ta.

Áo dày ấm áp, mang theo hơi thở thuộc về chàng.

Ta hai chân mềm nhũn, được chàng đỡ lên, vững vàng đặt lên lưng ngựa.

Chàng nắm chặt dây cương, dáng người cao lớn như ngọc, nổi bật giữa trời tuyết mênh mông.

“Đi thôi, đón tiểu nương tử về nhà.”

Một chữ “về nhà” ấy, ta đã khắc ghi rất nhiều năm, đến tận bây giờ vẫn không dám quên.

Là ta không có phúc phận.

“Chẳng lẽ đã nghe lời đồn trong thành?”

Đại tướng quân đứng dậy, tà áo đen dừng lại cách ta ba bước, thanh âm vẫn trầm ổn như trước:

“Trong phủ đang chuẩn bị sính lễ thành thân cho con, có cả bánh đường con thích ăn, trâm hoa con yêu thích…

“Con mở y quán là chuyện tốt, nhưng phủ tướng quân mãi mãi là nhà con.”

Ta cúi đầu sâu hơn, không dám ngẩng lên đối diện với ánh mắt của chàng.

Ta sợ chàng tức giận.

Cũng không dám tìm lý do nào khác, chỉ đành nói:

“Phụ lệnh nan vi.”

Ta biết đại tướng quân kính trọng phụ thân ta vô cùng, vậy nên cố lấy cớ này.

Tướng quân vốn thiện tâm, chắc chắn sẽ không làm khó ta.

Thế nhưng, thấy ta cũng bướng bỉnh chống đối lại chàng, lòng chàng thoáng chùng xuống.