Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 2

6:13 chiều – 02/02/2025

Tô Liễn không biết Viên Mạc, chỉ nhìn hắn mà hỏi:

“Thực sự giống thế sao?”

Trần Tiêu quan sát ba người chúng ta, thấp giọng hỏi:

“Chuyện gì vậy?”

Xe ngựa dừng bên bờ sông.

Quách lão đầu và Tô Liễn kéo phu xe đến chỗ khác nói chuyện.

Ta đưa thỏi vàng cho Trần Tiêu.

“Nhờ ngươi đóng giả một người, chỉ ba ngày.”

Hắn cầm lấy vàng, ước lượng trong tay.

“Ba ngày, chỉ từng này thôi sao? Chuyện này không đơn giản.”

“Việc không khó, nhưng cần phải có gan.”

Ta lấy ra bức họa do kẻ mua mạng để lại.

“Người này có thân phận hiển hách, tên là Viên Mạc, gia thế tôn quý, thánh sủng nghiêng trời, quan hệ mật thiết với Trường Công chúa. Hiện tại hắn không có mặt tại kinh thành, không thể để ai phát hiện ra, cho nên cần ngươi kéo dài ba ngày. Đến thời hạn, sẽ có người thay thế.”

Trần Tiêu nhìn bức họa, liền hiểu ra vì sao lại tìm đến hắn.

“Giống thì có giống. Nhưng nếu bị phát hiện thì sao?”

Ta đưa cuộn tranh vào tay hắn.

“Ta sẽ theo sát bên cạnh ngươi. Nếu bại lộ, ngươi cứ đẩy toàn bộ trách nhiệm lên ta.”

Không đợi hắn mở miệng, ta liền lấy ra một xấp ngân phiếu, đặt mạnh xuống chiếc kỷ nhỏ bên cạnh hắn.

“Nếu ngươi không có đủ gan dạ, coi như ta nhìn nhầm người. Xuống xe đi.”

Trần Tiêu siết chặt thỏi vàng, liếc nhìn ngân phiếu, do dự thật lâu.

Bàn tay hắn chợt vươn tới.

Trần Tiêu cầm ngân phiếu, đếm qua một lượt, chia làm hai xấp rồi nhét vào tay áo.

“Những chuyện khác không dám, nhưng nếu luận về lừa tiền nữ nhân, gan ta lớn đến tận trời!”

Số bạc này, cả đời hắn cũng chẳng kiếm được.

Số bạc này, chính là toàn bộ gia sản ta tích góp suốt bảy năm qua.

Mọi chuyện đã định.

VI

Ta đưa hai người trở về.

Một người là Tô đại phu, danh y nổi tiếng chốn kinh thành.

Một người là Trần Tiêu, giả trang thành đồ đệ của Tô đại phu.

“Đại nhân, ta đã mời đại phu đến rồi.”

Trần Tiêu khoác trên mình bộ vải thô, quấn khăn che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.

Kế đánh tráo này, ngoài Hoàng Tư Ngục cùng mấy người chúng ta, chẳng ai hay biết.

Hắn viện cớ chữa bệnh cho Viên Mạc, lệnh tất cả lui ra ngoài.

Rồi bước tới, kéo tấm vải che mặt của Trần Tiêu xuống.

“Quả thực là giống.”

Dung mạo giống đến nhường này, đã có thể qua mắt được hắn.

“Nhanh đi thôi, chỉ còn lại một khắc nữa!”

Ta đưa Trần Tiêu đến gian lao sạch sẽ, để hắn thay vào y quan hài tất do Chu thư lại mang đến.

Sau đó, ta nhặt lấy bộ y phục hắn cởi ra, đem đến phòng giam của Viên Mạc.

Hoàng Tư Ngục thấy ta bước vào, hỏi ngay:

“Chuyện gì?”

Ta liếc mắt về phía thi thể Viên Mạc.

“Phải thay y phục cho hắn, rồi lén đưa ra ngoài.”

Hắn chợt tỉnh ngộ.

“Phải, phải, phải.”

Bên kia, Trần Tiêu đã thay xong, đang gọi ta qua.

Ta ra hiệu cho hắn đừng vội ra ngoài.

Lại quay sang giục Quách lão đầu và Tô đại phu, dìu Viên Mạc đã thay y phục, che kín mặt, giả vờ đỡ một thi thể chuẩn bị đưa đi.

Hoàng Tư Ngục không yên tâm, chạy theo sau, hỏi:

“Các ngươi định đưa hắn đi đâu?”

Ta vội đáp:

“Không còn thời gian nữa, cứ đặt tạm đâu đó trước, mau để họ đi đi!”

Bên kia, Trần Tiêu cũng đang thúc giục.

“Ta thay xong rồi, các ngươi qua xem đi! Người đâu?”

Cục diện rối loạn như nồi cháo sôi sùng sục.

Hoàng Tư Ngục đứng giữa, hết nhìn Viên Mạc lại nhìn Trần Tiêu, chân không bước nổi, tay cũng không buông ra được.

“Thi thể này… có thể tùy tiện đặt bừa sao?”

Hắn đưa hai tay ôm mặt, dùng sức xoa bóp, bối rối chẳng khác nào kiến bò trên chảo nóng.

Ta không thể để hắn tiếp tục suy nghĩ nữa.

“Đại nhân, tỉnh táo lại! Nghe đi!”

Vừa yên lặng, liền nghe thấy tiếng bước chân nhịp nhàng, vọng dọc theo tường ngục.

“Là nghi trượng của Trường Công chúa, đã tiến vào hình ngục rồi!”

Quách lão đầu và Tô đại phu dìu thi thể Viên Mạc, cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.

“Nếu đi lên, chắc chắn sẽ chạm mặt!”

Tô đại phu lùi lại mấy bước.

Quách lão đầu ngoảnh đầu nhìn Hoàng Tư Ngục.

“Xem ngươi kìa, do dự mãi, giờ thì hỏng bét! Ban đầu còn có thể nói thực, câu giờ hai ngày, giờ mà để nàng bắt gặp, ngay cả thẩm vấn cũng không cần, tất cả chúng ta bị tru di cửu tộc!”

Hoàng Tư Ngục hoảng loạn hẳn lên, không thể nghĩ ngợi thêm nữa, vội xoay người dẫn đường.

“Phía sau thông ra cống nước bẩn, mấy ngày nay đang dọn dẹp, đúng lúc có một lỗ hổng.”

“Mau mau mau!”

Ba người kia mang theo thi thể, hối hả chuyển đi.

Ta chỉnh lại y phục cho Trần Tiêu.

“Trường Công chúa chỉ có một danh tự, là ‘Quỳnh’, phong hiệu An Định, phong địa ở Lương Châu. Nàng tính tình trầm ổn, không thích những kẻ phù phiếm.”

Trần Tiêu cúi đầu nhìn ta, giọng điệu trêu chọc:

“Vậy ta nên xưng hô thế nào? An Định? A Ninh?”

Ta lạnh giọng đáp:

“Gọi là ‘Điện hạ’.”

“Hà tất phải xa cách như thế?” Trần Tiêu nhìn về phía xa, khẽ hỏi:

“Trường Công chúa… nàng có đẹp không? Ta…”

Ta nâng tay, vung thẳng một cái tát.

Hắn bị đánh nghiêng đầu, đưa tay ôm mặt, kinh ngạc nhìn ta.

“Cho ngươi tỉnh táo lại.”

Ta lùi về xa một chút, quan sát hắn từ trên xuống, chỉnh lại tư thế đứng.

“Đứng thẳng lên, không được khom lưng.”

“Quân tử quang minh lỗi lạc, không nhìn người từ dưới lên, cũng không được nhìn người bằng khóe mắt.”

“Chân mày giãn ra một chút, hắn là người ôn hòa, nhưng vui giận không lộ sắc.”

Ta điều chỉnh hắn từng chút một, cuối cùng cũng ra dáng một bậc quân tử.

Hắn hơi ngẩng đầu, đối diện với ta.

“Triệu cô nương, vậy đã đủ giống hắn chưa?”

Vốn dĩ bọn họ đã có bảy phần giống nhau, chỉ cần chỉnh sửa đôi chút, ngay cả ta cũng khó mà phân biệt.

Ta dời ánh mắt đi nơi khác.

“Hắn gọi ta là Triệu Như Ngọc.”

Trần Tiêu thản nhiên khoanh tay, nhún vai:

“Vậy ta với nàng có quan hệ gì? Ta mở miệng dẫn nàng theo, rốt cuộc cũng phải có một danh phận.”

Ta chỉ vào cánh tay hắn.

“Không được khoanh tay như thế.”

Trần Tiêu bất đắc dĩ buông tay xuống.

“Ngươi không cần giải thích với Điện hạ, chỉ cần ta ở bên cạnh ngươi, nàng từng nhận ra ta, sẽ không tra xét thêm.”

Bên ngoài động tĩnh càng lúc càng lớn, nghi trượng của Trường Công chúa đã gần đến nơi.

Hoàng Tư Ngục vừa tiễn hai người kia đi, cũng đã quay lại.

Ba người chúng ta cùng hướng mắt về một phía, lồng ngực khẽ phập phồng, tim như thắt lại nơi cổ họng.

Dường như trôi qua rất lâu, mới có một giọng xướng cao vang lên.

“An Định Trường Công chúa—giá lâm!”

Hoàng Tư Ngục nhanh chóng chạy đến cửa, quỳ xuống nghênh đón.

Trần Tiêu đứng trước mặt ta, hai tay buông thõng hai bên, đầu ngón tay run rẩy không tự chủ.

“Đừng sợ.”

Vì quá căng thẳng, hắn không ngừng nuốt nước bọt.

Chợt, Trần Tiêu như sực nhớ ra điều gì, quay đầu lại nhìn ta, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.

“Vừa nãy quên hỏi nàng… Ta thực sự đã giết người sao?”

VII

Tim ta chấn động mạnh.

Trên đầu Viên Mạc vẫn còn tội danh giết người.

Hơn một tháng trước, hắn bí mật gặp mặt Ngụy Quỳnh trong đêm khuya, bị Phò mã bắt gặp ngay tại chỗ.

Sau đó, Phò mã chết rồi—

Chết ngay trước cửa.

Khi đám hạ nhân chạy đến, Viên Mạc đang rút kiếm ra, lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua ngực Phò mã, kéo theo máu tươi đầm đìa.

Ngoại trừ hắn và Trường Công chúa Ngụy Quỳnh, không ai biết Phò mã chết thế nào.

An Định Trường Công chúa dẫn theo hàng chục cung nhân, dưới sự hộ tống của Đại chủ quan hình ngục và Chu thư lại, oai vệ tiến vào địa lao.

Nàng mặc một thân tố phục, dáng vẻ trang nghiêm, không cài trâm vàng, không đeo vòng ngọc, chỉ cài hai đóa hoa trắng nhỏ bên mái tóc.

Một đóa ở dưới—là để chịu tang cho phu quân Lư Thừa Minh.

Một đóa ở trên—là để chịu tang cho mẫu thân Lư Thái hậu.

Trần Tiêu, theo những gì ta đã dạy, khẽ chắp tay hành lễ.

“Tội thần Viên Mạc, bái kiến Trường Công chúa Điện hạ.”

Ta cũng lập tức quỳ xuống theo.

“Thái hậu lâm chung hạ ý chỉ, đặc xá Viên đại nhân. Bổn cung đến đây, đón đại nhân hồi cung tế điện.”

Ba bốn nữ quan tiến lên, vây quanh Trần Tiêu.

Hắn giật mình, nhưng họ chỉ lặng lẽ thắt đai tang lên cánh tay hắn, buộc lạc tử trắng bên hông…

Cũng may lúc ấy, Đại chủ quan vẫn còn bận trò chuyện với Trường Công chúa, khiến nàng không chú ý đến điều khác thường.

Đại chủ quan một mực tán tụng ân đức của Thái hậu, đau buồn vạn phần, lời lẽ tâng bốc không ngừng.

Ngụy Quỳnh chẳng đáp lại, cũng không thèm liếc nhìn hắn lấy một lần.

Mãi đến khi Chu thư lại khom lưng nịnh nọt:

“Viên đại nhân bị oan mà chịu cảnh tù đày, bọn hạ quan cũng hết sức kính trọng, chưa từng dám có nửa phần thất lễ.”

Lúc này, Ngụy Quỳnh mới phản ứng, quay đầu nhìn hắn.

“Thế nhưng bổn cung thấy trên mặt Viên đại nhân hình như có dấu bị tát.”

Ta, kẻ gây ra chuyện, chỉ biết cúi đầu thấp hơn nữa.

Chu thư lại thoáng khựng, lắp bắp:

“Cái này… hạ quan không rõ a…”

“Vậy mà còn nói là không dám thất lễ?” Ngụy Quỳnh dứt khoát lạnh giọng. “Tát mười cái.”

Đám hộ vệ lập tức lôi Chu thư lại ra góc khuất, tát mạnh mười cái vang dội, khiến Đại chủ quan cũng không dám hó hé nửa lời.

Bên này, Trần Tiêu đã thay y phục xong, Ngụy Quỳnh ra lệnh đưa hắn hồi cung.

Trần Tiêu nhìn về phía ta đang quỳ trên đất, đối mặt với một Ngụy Quỳnh kiêu ngạo, lại không biết mở lời thế nào.

“Viên đại nhân?” Ngụy Quỳnh giục hắn.

Trần Tiêu lấy hết can đảm.

“Nàng đi theo ta.”

Ngụy Quỳnh dường như lúc này mới chú ý đến ta, ánh mắt lướt qua một lượt, rồi quay người bỏ đi.

“Vậy thì đi thôi.”

Nữ quan bước lên, đưa cho ta một miếng ngọc bài thông hành vào cung.

“Đa tạ Điện hạ.”

Ta và Trần Tiêu theo chân Ngụy Quỳnh, tiến vào hoàng cung.

Việc đầu tiên sau khi được ra ngục—là đến trước linh vị Thái hậu tế bái.

Thiên triều lấy hiếu trị quốc, bệ hạ lại chí hiếu với mẫu thân, nên tang lễ Thái hậu được tổ chức vô cùng long trọng.

Trên cao của Thái Hoa Tự, năm sắc phướn kinh dài hàng trăm trượng, phất phơ theo gió.

Bên dưới bậc thềm bạch ngọc, các tăng nhân đứng thành hàng ngay ngắn, tiếng tụng kinh không ngừng vang vọng.

Thái Hoa Tự chia thành ba điện:

Điện trung là nơi đặt linh cữu Thái hậu, do hoàng thân quốc thích chủ trì đại cục.

Điện tiền là nơi quần thần xếp hàng bái lạy.

Điện hậu là nơi các cung phi thủ tang khóc linh.

Quan viên Lễ bộ đi đi lại lại giữa ba điện, bận rộn chẳng khác nào con thoi.

“Người Đông Dương Vương phủ đâu? Bệ hạ hỏi, Đông Dương Vương khi nào đến?”

Ta đi cuối đoàn người, bất giác hướng mắt về phía giọng nói phát ra.

“Chiếu thư sớm đã gửi đi! Nhưng Vương gia đang trên đường hồi phong địa, quay ngựa về kinh cũng mất mấy ngày!”

“Vậy hồi thư đâu? Ngày giờ chính xác đâu? Cũng phải có lời đáp chứ!”

Ngụy Quỳnh bước ở đầu hàng, nghe thấy vậy, cũng liếc mắt nhìn qua.

Trần Tiêu thấy nàng và ta đều quay sang, liền cũng nhìn theo.

Ngụy Quỳnh hơi nghiêng đầu, liếc Trần Tiêu một cái, rồi thu ánh mắt về.

Trần Tiêu cố tình đi chậm lại, tách khỏi đoàn người, ghé sang bên ta.

“Đông Dương Vương là ai?”

“Là tiểu hoàng tử, con trai út của Thái hậu.”

“Chuyện này hắn còn có thể vắng mặt sao?” Trần Tiêu kinh ngạc, lại hạ giọng nói, “Người ta vẫn bảo, mất mẹ về chịu tang, là chuyện hệ trọng bậc nhất trên đời.”

Ta lạnh lùng liếc hắn:

“Viên Mạc không nói lời thô tục.”

Trần Tiêu lập tức đưa tay che miệng, không nói thêm câu nào.

Ngụy Quỳnh dẫn chúng ta đến một gian điện nhỏ, đợi chốc lát liền có nội giám tới dẫn đường.

Ta đương nhiên không thể theo vào.

Trần Tiêu gồng mình đứng dậy.

Ngụy Quỳnh nhắc nhở hắn:

“Cẩn thận một chút, Lư Chuẩn cũng có mặt.”

Trần Tiêu nhàn nhạt đáp:

“Không sao.”

Hắn len lén quay đầu nhìn ta.

Đôi mắt mở lớn, môi mấp máy không thành tiếng—Lư Chuẩn là ai?

Ta chỉ nhún vai.

Lúc này mà giải thích, cũng chẳng rõ được.

“Viên đại nhân, đi thôi.”

Trần Tiêu miễn cưỡng đáp:

“Xin mời.”

Hắn vừa đi, chỉ còn lại ta và Ngụy Quỳnh.

Chúng ta ngồi lặng hồi lâu, vẫn là Ngụy Quỳnh mở lời trước.

“Lần trước gặp Triệu nhị tỷ, cũng là trong tử lao, đã bao năm trôi qua rồi…”

“Đã bảy năm rồi.”

Ngụy Quỳnh đưa tay khẽ vuốt trán, rồi nhẹ nhàng lướt qua đóa hoa trắng bên tóc mai.

“Phải, đã lâu quá rồi, dường như mọi thứ đều đổi thay cả.”

Bên ngoài bỗng nhiên ồn ào.

Trần Tiêu được hai gã nội giám dìu quay lại, trên y phục có một dấu chân in rõ ngay vùng bụng.

“Chuyện gì vậy?” Ngụy Quỳnh đứng dậy.

Nội giám lau mồ hôi, lắp bắp:

“Gặp phải Lư đại nhân… Lư đại nhân không hợp ý, liền… nhẹ nhàng đá một cước!”

“Đây mà là nhẹ nhàng sao?”

Ta giả vờ giúp Trần Tiêu phủi sạch bụi bẩn, tiện thể đỡ hắn đi ra sau bình phong.

Hắn ghé sát tai ta, thì thầm:

“Giờ ta mới biết Lư Chuẩn là ai rồi.”

Ta hạ giọng cực thấp:

“Ngươi làm cái gì mà chọc hắn động thủ?”

Trần Tiêu giả vờ ho khẽ hai tiếng.

“Hắn chặn đường ta, ta lại không quen biết hắn. Thấy ai ai cũng bảo hắn “nén bi thương”’, ta cũng thuận miệng nói theo, rằng người chết không thể sống lại, hắn lập tức biến sắc… Ai ngờ, hóa ra chính ta đã giết con hắn!”

VIII

Kẻ giết người vô tội phóng thích, còn quay sang an ủi thân nhân người chết.

Cái tát này, coi như không oan.

Lư Chuẩn là thân đệ của Lư Thái hậu, cũng chính là cậu ruột của Hoàng đế và Trường Công chúa.

Con trai hắn, Lư Thừa Minh, là cháu ruột của Thái hậu, thành thân với Ngụy Quỳnh, gắn kết hoàng tộc, quyền thế hiển hách.

Nay tỷ tỷ và nhi tử đều chết, bi ai và phẫn hận của Lư Chuẩn có thể tưởng tượng được, Trần Tiêu đành phải chịu một cước này mà thôi.

Chẳng bao lâu, đại nội tổng quản đến.

“Hoàng thượng nghe nói Viên đại nhân hồi cung ngay sau khi xuất ngục, e rằng mệt mỏi, đặc biệt cho phép ngài về phủ nghỉ ngơi hôm nay.”

Hẳn là bệ hạ nghe nói Lư Chuẩn đã đá Viên Mạc, liền để “hung thủ giết người” này về phủ tạm lánh một thời gian.

Trần Tiêu cúi người:

“Tạ ơn Hoàng thượng.”

Tổng quản khẽ cười, hành lễ với Ngụy Quỳnh, định lui xuống.

Ngụy Quỳnh đột nhiên lên tiếng:

“Đúng rồi, Trần tổng quản, vừa rồi trên đường đến đây, ta nghe nói Đông Dương Vương vẫn chưa đến. Bệ hạ có lệnh sai người đi đón chưa?”

Nàng chậm rãi đặt chén trà xuống, thần sắc trở nên nghiêm túc.

“Bệ hạ đích thân chủ trì tang lễ, trách nhiệm trọng đại. Nếu chưa ra lệnh, chi bằng để bản cung sai người đi đón, tránh để Đông Dương Vương chậm trễ.”

Trần tổng quản chắp tay cung kính đáp:

“Bệ hạ nói, Đông Dương Vương không lâu trước lập quân công hồi kinh, đã nhận phong thưởng, mới về phong địa, nếu giờ lại quay đầu vào kinh, chi bằng cứ chờ thêm vài ngày, không cần vội vã thúc giục.”

Ngụy Quỳnh gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Đợi đến khi Trần tổng quản rời đi, Trần Tiêu đang định ra ngoài cáo từ.

Bên ngoài chợt vang lên giọng nói của Ngụy Quỳnh.

“Viên đại nhân bị thương, hành động bất tiện, bảo xa giá đến chờ trước điện của ta.”

Câu tiếp theo, nàng lại hướng về phía sau bình phong mà nói.

“Viên đại nhân, mời vào điện của ta nghỉ ngơi một lát, tiện thể bản cung có chuyện muốn bàn bạc.”

Sau bình phong, Trần Tiêu sững sờ, quay sang nhìn ta:

“Chuyện này…”

Hắn chắc chắn đã nghĩ sai rồi.

“Viên đại nhân?” Ngụy Quỳnh lại giục.

Ta đẩy mạnh Trần Tiêu ra ngoài.

Hắn bị một tay đẩy khỏi bình phong, khó khăn lắm mới đứng vững.

“Được.” Hắn khẽ gật đầu, “Đa tạ Điện hạ.”

Ngụy Quỳnh nhíu mày, nhìn hắn một lúc lâu rồi mới xoay người rời đi.

“Xong rồi! Ngươi nói xem, nàng muốn bàn bạc chuyện gì với ta?”

Khi ta đóng cửa lại, Trần Tiêu đã hoảng loạn.

Ngụy Quỳnh đã trở về cung, để lại ta và “Viên Mạc bị thương”, nói rằng lát nữa sẽ phái kiệu đến đón.

“Nữ nhân góa chồng này thoạt nhìn chẳng phải kẻ lương thiện gì, họ Viên kia lại giết mất phu quân của nàng, hai người này có thể có chuyện gì tốt chứ? Trên đường đi, nàng còn ném ta một cái liếc mắt đầy phong tình…”

Mặc dù ta và Ngụy Quỳnh đã bảy năm không gặp, chưa đủ để hiểu rõ về nàng, nhưng ánh mắt đó tuyệt đối không phải là “phong tình”.

Trần Tiêu lo lắng đến mức tự bóp cổ mình.

“Tiêu rồi, tiêu rồi, nhất định sẽ bị lộ! Nàng ta muốn giết ta mất!”

“Trấn tĩnh lại.”

Ta kéo tay hắn xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Ngươi là Viên Mạc, đại công tử của Nhữ Nam Viên thị, từ nhỏ vào cung bầu bạn đọc sách, hiện là Ngự sử trung thừa, không phải là tên kép hát ở thành Tây đến cả sân khấu cũng không có chỗ đứng!”

Trần Tiêu đối diện với ta, ánh mắt mờ mịt.

“Nhữ… gì cơ? Thân phận này thật sự lợi hại đến vậy sao?”

“Lợi hại.”

Ta nhếch môi.

“Ngươi tưởng kẻ giết con trai Lư Chuẩn chỉ bị hắn đá một cước là xong sao?”

Để trấn an hắn, ta kể một chuyện thú vị.

“Hôm nay bọn họ nhắc đến Đông Dương Vương, chính là tiểu hoàng tử mà Lư Thái hậu yêu thương nhất. Ngay cả bệ hạ cũng hiếm khi trách phạt hắn. Nhưng năm xưa, hắn từng lớn mật chọc ghẹo nữ khách trong cung, bị ngươi đá thẳng xuống mương nước.”

Trần Tiêu dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt xa xăm như đang chìm vào suy nghĩ.

“Thân phận của Viên Mạc, thật sự đáng sợ đến vậy sao?”

IX

Chúng ta được đưa đến Tĩnh Tư Điện.

Trần Tiêu khép mắt, hít sâu một hơi, sau đó bước vào.

Ta theo sát phía sau, bàn tay siết chặt, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

Ta chưa nói thật hết với Trần Tiêu.

Viên Mạc vốn nổi danh tài trí, mười tuổi đã vào cung bầu bạn với hoàng tử, có thể nói đã quen biết Ngụy Quỳnh từ rất sớm.

Nàng chưa chắc đã không nhận ra sự khác biệt.

Nhưng lúc này, dù thế nào, cũng chỉ có thể đẩy Trần Tiêu ra gánh vác mà thôi…

Hành lang Tĩnh Tư Điện uốn lượn bao quanh chính điện, trụ cột đã loang lổ, lan can nghiêng ra ngoài, có chỗ để người ngồi dựa vào.

Từ lan can nhìn xuống, bên dưới là một con kênh nhỏ ngoằn ngoèo.

Nước gần như đã chết, chỉ còn lại những cành khô lá úa trôi nổi, chẳng còn cảnh sắc gì để ngắm nhìn.

Nhưng trong ký ức của ta, nơi đây từng trồng đầy sen.

Lá biếc làm nền, sen phấn đua nở, gió thổi qua liền tạo nên những gợn sóng mơ hồ.

“Hàng lan can này gọi là Mỹ Nhân Kháo, tương truyền rằng được Ngô Vương Phù Sai dựng lên để Tây Thi có chỗ tựa lưng…”

Tiếng nói của Đông Dương Vương Ngụy Phất còn chưa dứt, đã bị một cước đá từ phía sau.

Năm đó, Ngụy Phất mới mười một tuổi, thân hình tuy vạm vỡ, nhưng bị đạp một cái liền chúi thẳng vào lan can.

Gỗ mục vỡ tan, hắn lộn một vòng, rơi thẳng xuống dòng nước đục ngầu bên dưới.

Ta hoảng hốt lao tới, nhìn xuống.

Ngụy Phất cả nửa người đều lấm lem bùn đất, giận đến mức gào thét:

“Là ai! Dám ám toán bổn vương! Bổn vương phải giết kẻ đó!”

Sau lưng vang lên một giọng nói trong trẻo.

“Là ta.”

Ta theo bản năng xoay người lại, vừa vặn bắt gặp kẻ đang bước tới, vô tình đứng gần trong gang tấc, mắt chạm mắt, cả hai đều sững sờ.

Ngụy Phất vừa nhìn thấy người đến, nghiến răng nghiến lợi:

“Viên Mạc! Bổn vương chỉ đang nói chuyện với người khác, có liên quan gì đến ngươi? Ngươi mưu hại bổn vương, ta phải để mẫu hậu trừng trị ngươi!”

Viên Mạc chống hai tay lên lan can, thò đầu ra ngoài nhìn xuống, khóe môi nở một nụ cười giễu cợt.

“Chỉ bằng ngươi, mà dám tự ví mình với Ngô Vương Phù Sai? Ta thấy ngươi nên học Việt Vương Câu Tiễn thì hơn, nằm gai nếm mật mà rèn luyện đi.”

Ngụy Phất bẻ một chiếc lá sen lớn, chuẩn bị ném thẳng vào Viên Mạc.

Nhưng hắn ném không trúng, chiếc lá rơi về phía ta.

Ta đang định giơ tay đỡ lấy—

Chiếc lá sen xanh biếc bỗng khựng lại giữa không trung, run rẩy rơi xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên.

Đó là lần đầu tiên Viên Mạc nhìn thấy ta.

Lúc ấy, Ngụy Quỳnh mới mười ba tuổi, vội vàng chạy đến cùng hai cung nữ.

“Sao lại thế này? Mau kéo hắn lên.”

Ngụy Phất được cung nữ kéo lên khỏi mương nước, tức giận phừng phừng mà bỏ đi.

Ngụy Quỳnh nhìn theo bóng lưng hắn, không khỏi thở dài:

“Để mẫu hậu biết được, lại mắng ta nữa cho xem.”

“A Quỳnh.” Ta khẽ gọi nàng.

Ngụy Quỳnh hoàn hồn, kéo tay ta.

“Triệu nhị tỷ, tỷ vào cung là để đưa đồ cho ca ca Triệu Hoài Cẩn sao?”

“Phải.”

Năm đó, trong cung có bốn người cùng theo học: Hoàng đế, Trường Công chúa, Đông Dương Vương và Viên Mạc. Khi ấy, Hoàng đế sắp thân chính, Ngụy Quỳnh sắp cập kê, chỉ còn lại Đông Dương Vương và Viên Mạc tiếp tục ở lại.

Thái hậu lại vì Đông Dương Vương mà triệu thêm vài thiếu niên vào cung bầu bạn.

Ca ca ta, Triệu Hoài Cẩn, chính là một trong số đó.

Ngụy Quỳnh suy nghĩ một lúc:

“Tỷ đưa đồ cho ta đi, ta sẽ giúp tỷ chuyển cho hắn.”

Người đối diện ta, Viên Mạc khẽ ho một tiếng, nắm tay chống lên môi:

“Triệu Hoài Cẩn sao? Ta ngồi ngay cạnh hắn, hay là để ta đưa giúp?”

Ngụy Quỳnh ngờ vực:

“Ngươi? Ngươi đổi chỗ từ bao giờ…”

Viên Mạc cắt ngang lời nàng, ánh mắt trực tiếp hướng về ta:

“Đồ đâu?”

Ta luống cuống, vội vàng dâng lên hộp quà.

Viên Mạc tiếp nhận, hơi ngước mắt, nhìn ta một cái.

“Triệu…”

“Triệu Hoài Cẩn.”

Ta sợ hắn không nhớ.

“Không phải.”

Hắn cầm hộp quà, ngập ngừng giây lát, rồi nói:

“Ngươi…”

Ngụy Quỳnh đứng bên cạnh nhìn cả buổi, cuối cùng nhếch môi cười nhẹ:

“Nàng ấy tên Triệu Như Ngọc.”

Viên Mạc khẽ cúi đầu, cười gượng gạo.

Mặt ta bỗng nhiên nóng bừng, cảm giác ấy len lỏi sâu vào tận tâm can.

Năm tháng thanh xuân, giờ nhớ lại, như đã là chuyện của kiếp trước.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, dòng suy nghĩ cũng thu lại.

Ngụy Quỳnh ngồi bên bàn, trước mặt bày đầy thức ăn.

Dùng bữa sao?

Ta ngước nhìn sắc trời, vẫn còn quá sớm để dùng bữa tối.

Trần Tiêu ngồi vào chỗ, cầm đũa lên, phát hiện toàn là món chay.

“Quốc tang không được ăn mặn.”

Ngụy Quỳnh cất lời, giọng điệu mang theo chút áy náy.

“Viên đại nhân vừa ra khỏi tử lao, cũng đành ủy khuất một chút.”

Trần Tiêu nhìn chằm chằm mâm cơm tinh tế, khẽ nuốt nước bọt:

“Không sao…”

Hắn đang định động đũa, ta đặt tay lên tay hắn, cúi người gắp thức ăn cho hắn.

“Viên đại nhân vốn ít dùng đồ mặn, như vậy cũng tốt.”

Phạch.

Trần Tiêu làm rơi đũa.

Trường Công chúa đang nghi ngờ hắn.

Nhưng Ngụy Quỳnh lại không tỏ vẻ gì.

“Ta còn tưởng ăn một tháng cơm tù, hắn sẽ bỏ được cái tật kén ăn này rồi chứ.”

Trần Tiêu gượng cười, nhưng đã chẳng còn khẩu vị, chỉ sợ nói sai một câu liền mất mạng.

Ngụy Quỳnh nhìn ta, dường như có hứng trò chuyện.

“Chờ Đông Dương Vương trở về, bốn người chúng ta có thể tụ họp. Ta vẫn nhớ, năm đó cũng ở trong cung ta, cũng chỉ có bốn người chúng ta… Viên đại nhân, ngài còn nhớ chuyện khi ấy không?”

Trần Tiêu cứng đờ người, dưới bàn dùng đầu gối huých vào chân ta.

Ta liền âm thầm giơ chân, đá hắn một cước.

Trần Tiêu lảo đảo, suýt chút nữa ngã khỏi ghế.

“Nhớ! Tất nhiên là nhớ! Khi đó ta còn đá Đông Dương Vương một cước!”

Ngụy Quỳnh nghe vậy, ánh mắt cụp xuống.

“Dùng bữa đi.”

Xem ra nàng đã bớt nghi ngờ.

Sau đó, suốt bữa ăn không ai lên tiếng nữa.

Dùng cơm xong, Ngụy Quỳnh muốn giữ Trần Tiêu lại để bàn chính sự, nhưng hắn không hiểu ánh mắt nàng.

Nàng đành phải nói thẳng:

“Viên đại nhân, xa cách đã lâu, chẳng lẽ không có gì muốn nói với bản cung sao?”

Câu hỏi này chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, chỉ cần đáp là có.

Nhưng Trần Tiêu lại bị hỏi đến nghẹn lời.

Ta không biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì.

Chỉ nghe hắn ngập ngừng mở miệng:

“Tiết… tiết ai?”

Hỏng rồi.

Đôi mắt Ngụy Quỳnh hơi nheo lại.

“Ngươi nói gì?”

X

“Ngươi thực sự thích nói ‘tiết ai’ đến vậy sao?”

Trên xe ngựa về phủ, ta và Trần Tiêu ngồi đối diện nhau.

“Từ nhỏ nhà ta nghèo, chưa học được mấy chữ, chỉ đọc qua mấy vở kịch, nào có nhiều lời hoa mỹ như các ngươi?”

Trần Tiêu chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay vò đầu, như thể phát điên.

“Vả lại, tham gia tang lễ, không nói ‘tiết ai’ thì nói gì? Chúc mừng? Hay là chung vui?”

Ta hơi dịch người ra sau, tránh bị hắn chạm vào.

“Vậy ngươi có để ý sắc mặt của Trường Công chúa khi hôm nay Đại chủ quan của hình ngục lên tiếng không? Hắn hết lời ca ngợi Thái hậu, Trường Công chúa không hề lộ cảm xúc, nhưng Chu thư lại chỉ nói một câu, nàng liền ra lệnh lôi hắn xuống đánh. Sau đó, Đại chủ quan cũng không dám lên tiếng nữa.”

“Ý ngươi là, Chu thư lại bị đánh là vì Đại chủ quan? Trường Công chúa và Thái hậu có quan hệ không tốt?”

“Không phải không tốt, mà là rất tệ.”

Nếu Viên Mạc thực sự phạm tội giết người, với thân phận của hắn, hắn đáng ra phải bị giam vào Chiếu ngục dành cho quan viên, chứ không phải Hình ngục.

Thế nhưng, Viên Mạc—kẻ bị nghi ngờ giết Phò mã—lại rơi vào tay Thái hậu, còn không hề được chiếu cố, chứng tỏ Thái hậu không hề đứng về phía Trường Công chúa.

Đại chủ quan và Chu thư lại hẳn đều biết chuyện này.

Chỉ là lệnh ân xá lúc lâm chung của Thái hậu đã khiến bọn họ trở tay không kịp.

“Mẹ con thì có thể mâu thuẫn đến mức nào? Huống hồ Thái hậu đã qua đời, người mất ân oán cũng tiêu tan rồi.”

Ta lắc đầu.

“Nàng không phải con ruột của Thái hậu.”

Chuyện này trong cung cũng chẳng phải bí mật gì.

Ngụy Quỳnh vốn là con gái của một vị tần phi thấp vị, được Lư Thái hậu nhận nuôi.

Trần Tiêu chợt tỉnh ngộ:

“Vậy nên, Viên Mạc biết quan hệ giữa nàng và Thái hậu cực kỳ tệ, nên tuyệt đối sẽ không nói ‘tiết ai’ với nàng? Chả trách, ta vừa nói xong câu đó, nàng liền bảo có chuyện muốn bàn với ta.”

Hắn đột nhiên ngẩng đầu, giật mình hỏi:

“Nàng ấy nghi ngờ ta rồi! Phải làm sao đây?”

Ngụy Quỳnh tất nhiên đã sinh nghi.

Nàng không vạch trần Trần Tiêu ngay tại chỗ, ắt hẳn là đang truy tìm tung tích của Viên Mạc.

“Nàng ta chỉ mới hoài nghi ngươi, nếu chưa tìm thấy Viên Mạc, sẽ chưa động đến ngươi. Chờ khi Viên Mạc trở về, ngươi cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ, không cần lo lắng quá.”

Không biết Quách lão đầu và Tô đại phu đã đưa Viên Mạc đến nơi nào rồi.

Trần Tiêu chợt hỏi:

“Nhưng nếu không tìm thấy Viên Mạc thì sao?”

Câu nói này lọt vào tai ta, khó nghe vô cùng.

Ta lập tức ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn không chớp mắt.

“Ngươi đừng có nghĩ ngợi linh tinh. Nếu Viên Mạc chết, ngươi cũng chết chắc.”

Trần Tiêu cười lớn để che giấu sự lúng túng, tiện thể phất tay một cái.

“Triệu cô nương, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, có cần phải cảnh cáo ta không?”

Ta quan sát hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt gần như muốn nhìn thấu lòng hắn.

“Nghe hiểu được lời cảnh cáo, chứng tỏ không hề ‘thuận miệng’ chút nào.”

Trần Tiêu im lặng.

Xe ngựa dừng trước cửa Viên phủ.

Trần Tiêu bước xuống xe, không khỏi cảm thán.

“Nhà ta ở nơi thật tốt a. Cửa này, tường này, sư tử này…”

Bốn, năm tiểu tư chạy vội ra nghênh đón.

“Đại công tử đã về!”

Trần Tiêu càng thêm hứng khởi, như thể đã nhập vai hoàn toàn, thật sự xem mình là Viên Mạc.

“Về rồi, về rồi, về rồi…”

Ta lắc đầu, không biết nói gì.

Hắn sải bước đi vào cửa chính, phong thái hăng hái bừng bừng.

Đi được bốn, năm bước, thấy ta không theo sau, hắn quay đầu nhìn, ngữ khí đầy kinh ngạc.

“Triệu cô nương, nàng không vào ngồi một lát sao?”

Ta đứng ở phía xa, mỉm cười phất tay.

“Không cần.”

Trần Tiêu sững lại, bớt đi vẻ đắc ý, thậm chí có phần do dự, rồi quay người chạy lại.

“Nàng không đi cùng ta, nếu ta bị phát hiện thì sao?”

“Không cần lo lắng, Viên Mạc quản giáo rất nghiêm, không ai dám nghi ngờ lệnh của ngươi. Ta còn việc khác, không thể ở lại.”

Nghe vậy, sắc mặt Trần Tiêu có chút khó coi, hắn lùi lại nửa bước.

“Cái gì mà ‘không thể ở lại’? Chúng ta là đồng bọn, nàng có biết không?”

“Được rồi, đồng bọn.”

Ta không muốn mất thêm thời gian, liền xoay người rời đi.

Trần Tiêu đứng phía sau gọi với theo:

“Ngày mai khi nào nàng đến?”

“Ta sẽ tự tìm ngươi.”

Giờ ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm—

Đi gặp Viên Mạc thật.