Phu quân ta nuôi dưỡng ngoại thất, lại cùng nàng sinh hạ hai hài tử, chỉ duy nhất giấu diếm mỗi mình ta.
Hắn che đậy giỏi là vậy, nhưng rốt cuộc cũng không qua được mắt ta.
Ngày ta phát giác, chính là ngày hắn cùng ngoại thất hoan lạc, triền miên không dứt.
Nực cười thay, hôm đó lại đúng là ngày sinh thần của ta.
Hắn nói, trong lòng hắn chỉ yêu duy nhất ta.
Nhưng ta lại cảm thấy mọi chuyện chẳng khác gì trò hề.
Tấm lòng chân thành của ta đã gửi nhầm người.
Thật bẩn thỉu thay.
Ta chỉnh lại y phục trên thân, lặng lẽ trở về phủ.
Xuân sắc vẫn còn mượt mà, ta mang theo tất cả những gì thuộc về mình, an yên rời khỏi nơi đây.
1
Hôm nay là ngày sinh thần của ta.
Thẩm Vô Độ sau khi khéo léo tiễn hết khách khứa, liền dang tay ôm lấy ta,
Bất chấp tỳ nữ đang ở đó, trực tiếp bế ta về phòng.
“A Ly, mệt rồi phải không?”
Hắn giúp ta tháo giày, bưng nước ấm đến, tự tay rửa chân cho ta.
Nước ấm chạm tới đôi chân, tựa như xua tan mọi mệt nhọc của một ngày dài.
Thẩm Vô Độ ngẩng đầu, ánh mắt thâm tình vô hạn:
“Hôm nay A Ly có vui không?”
Ta cúi mắt nhìn hắn, lặng yên suy tư rồi khẽ gật đầu.
Hắn lau khô đôi chân của ta,
Nhẹ nhàng bế ta đặt lên giường, ánh nhìn vẫn sâu lắng dịu dàng,
Dưới ánh nến lay động, gương mặt hắn càng thêm phần ôn nhu.
“A Ly, sinh thần vui vẻ.”
“Nguyện A Ly của ta bình an thuận lợi, vô ưu vô lo.”
Giọng hắn ấm áp triền miên, đầu mũi khẽ cọ lên má ta từng chút một.
“A Ly, nàng cứ ngủ trước, hôm nay ta còn ít công vụ dang dở, chỉ sợ phải tạm qua đêm ở thư phòng.”
“Đợi đến mai, ta nhất định bù đắp cho nàng, được không?”
Ta lặng nhìn hắn, trong đôi mắt hắn dường như có cả bầu trời sao.
Hắn không vội, nhẫn nại chờ đợi câu trả lời của ta.
“Nhất định phải là hôm nay sao? Hôm nay là sinh thần của ta…”
Thẩm Vô Độ mỉm cười đầy cưng chiều, nhẹ nhàng vén lọn tóc lòa xòa trên trán ta ra sau tai.
“A Ly nhất định sẽ hiểu cho ta, phải không?”
Một lát sau, ta khẽ cất lời:
“Chàng nhớ tự chăm sóc bản thân, đêm lạnh, đừng để nhiễm phong hàn.”
Hắn đắp chăn cho ta thật cẩn thận, cúi xuống đặt lên trán ta một nụ hôn nhẹ nhàng.
Rồi lưu luyến rời đi.
Đến khi mọi âm thanh đều chìm vào tĩnh lặng, ta liền bật dậy, khoác y phục, bước vào màn đêm thăm thẳm.
Phu quân ta, Thẩm Vô Độ, không hề đến thư phòng như hắn đã nói,
Hắn lặng lẽ rời khỏi phủ, đi đến một căn nhà trong con ngõ nhỏ gần đó.
Cửa nhà không có người hầu canh gác, hẳn là hắn đã dặn dò từ trước.
Hắn không gõ cửa, cứ như bước vào chính ngôi nhà của mình.
Ta lặng lẽ theo sau.
Sân nhỏ chật hẹp, bất kỳ tiếng động nhỏ nào cũng bị khuếch đại giữa đêm khuya tĩnh lặng.
“Gia, Trân Nương nhớ gia đến đau cả cõi lòng, gia nghe thử xem…”
Là một giọng nữ mềm mại vang lên.
Chớp mắt sau,
Giọng nói quen thuộc của hắn vang vào tai ta:
“Gia xem thử, lời nàng nói thật lòng hay không, hử?”
“Đám trẻ đều ngủ cả rồi chứ?”
“Đều đã ngủ cả rồi, gia. Nhưng hôm nay là sinh thần của vị trong phủ, sao gia nỡ bỏ nàng mà đến tìm thiếp?”
Nữ tử bỗng thở gấp một tiếng.
“Đều tại gia sáng nay trêu ghẹo thiếp,…”
“Con cũng đã sinh hai đứa, vậy mà đến yếm thiếp cũng chẳng mặc, ta làm sao nhịn được, hử?”
“Nhưng mà, gia cũng có thể giải khát cùng vị trong phủ, cớ sao… á… lại tìm đến thiếp?”
Tiếng nước xen lẫn tiếng thở gấp hòa quyện vào nhau.
Giọng nói của Thẩm Vô Độ tràn đầy dục tình truyền ra.
“Giang Ly tự nhận mình là tiểu thư khuê các, sao sánh được với nàng trên giường, đủ mọi kiểu làm gia không thể kìm lòng, hử?”
“Gia!”
Từng đợt từng đợt âm thanh ám muội dâng trào.
Đối diện tình cảnh này, lẽ ra ta nên khóc.
Nhưng ta lại không khóc nổi.
Thẩm Vô Độ, người từng thề thốt chỉ có mình ta, giờ đã phản bội, cùng nữ tử kia sinh con đẻ cái.
Ta không muốn vào bắt gian tại trận.
Phản bội đã xảy ra, ta có khóc hay làm loạn cũng chẳng để làm gì.
Dẫu hắn có quay đầu, cũng đã không còn ý nghĩa.
Một lần bất trung, trăm lần không dùng.
Ta siết chặt chuỗi hạt san hô đỏ trong lòng bàn tay, chẳng ngờ kéo mạnh một cái làm chuỗi hạt đứt đoạn.
Ngay lập tức, hạt châu rơi xuống đất, phát ra tiếng “lách tách” vang vọng trong đêm tối tĩnh lặng.
Thế nhưng hai người trong viện vẫn đắm chìm trong mây mưa, không hề hay biết.
Ta cúi xuống, nhặt từng hạt một.
Đêm tối dày đặc, có những hạt ta phải tìm rất lâu mới thấy.
Nhặt hết một lượt, lại kiểm tra ba bốn lần, xác nhận không còn thiếu hạt nào, ta mới đứng dậy.
Trong viện, hai người dường như đã dừng lại.
“Gia, gia đi đâu?”
Tiếng xột xoạt vang lên từ bên trong, dường như họ đang mặc lại y phục.
“A Ly sợ bóng tối, ta tất nhiên phải trở về bên nàng.”
“Nhưng thiếp thì sao? Thiếp cũng sợ mà!”
“Trân Nương, A Ly là thê tử của ta, tất nhiên ta phải về bên nàng. Còn nàng, chẳng qua chỉ là ngoại thất.”
“Nhưng lão phu nhân khi trước vốn chọn thiếp, còn rất thương hai đứa cháu ngoại của mình!”
“Dù vậy, nàng cũng chẳng sánh nổi một sợi tóc của A Ly!”
…
Ta hoảng hốt, vội vàng quay trở lại.
Đường về phủ rất gần, gần đến mức ta không kịp hồi tưởng lại tất cả ký ức giữa ta và Thẩm Vô Độ.
Thôi vậy.
Ta chui vào giường, nằm im.
Chẳng bao lâu, Thẩm Vô Độ lặng lẽ mở cửa, bước vào phòng.
Hắn cởi y phục, chui vào chăn, từ phía sau ôm lấy ta, dịu dàng thì thầm bên tai:
“A Ly, ta yêu nàng.”
Không biết có phải vì cảm giác tội lỗi,
Hắn hoàn toàn không nhận ra thân thể ta lạnh ngắt, chẳng giống chút nào với dáng vẻ của người đã ngủ từ lâu.
2
Hôm sau, trời chưa sáng, Thẩm Vô Độ đã dậy sớm, mang đến cho ta một bát mì.
“A Ly, bù lại mì trường thọ hôm qua.”
“Hôm qua ta bận đến hồ đồ, vậy mà lại quên tự tay nấu cho A Ly của ta một bát mì trường thọ!”
Ta vẫn còn nhớ, vào sinh thần đầu tiên sau khi thành thân, hắn đã tự tay dậy sớm nấu cho ta một bát mì trường thọ.
Một thiếu gia cao quý nơi phủ đệ, làm sao từng vào bếp.
Vậy mà hắn vẫn tự mình loay hoay với nồi niêu bát đũa.
Ta nhớ rõ khoảnh khắc ấy, khi Thẩm Vô Độ bưng bát mì nóng hổi tới, trên mặt là nụ cười đầy sủng ái.
“A Ly, nhanh lên! Ta tự tay làm đấy, nhất định A Ly sẽ thuận lợi bình an!”
Ta chỉ gắp một đũa nhỏ, rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Không biết từ khi nào, mì hắn nấu mỗi năm vào sinh thần ta, đã dần thay đổi hương vị.
Năm nay cũng vậy, vẫn chẳng còn là mùi vị ban đầu ấy nữa.
Ta ngước nhìn, chỉ thấy hắn tràn đầy mong đợi, chăm chú nhìn ta.
“A Ly, chẳng lẽ không hợp khẩu vị?”
“Để ta làm lại.”
Trong mắt hắn ánh lên sự hoảng loạn, hoàn toàn không giống như đang giả vờ.
Ta không rõ, diễn cả hai vai như vậy, hắn liệu có mệt mỏi chăng?
“A Ly có phải trách ta tối qua không ở bên nàng?”
“A Ly, là ta sai rồi. Sinh thần năm sau, ta nhất định không rời khỏi nàng dù chỉ một khắc, được không?”
Hắn cúi người định ôm ta vào lòng.
Ta bất ngờ đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, ngắm nhìn hoa hải đường ngoài sân mà xuất thần.
“A Ly, nàng đừng không để ý tới ta.”
Hắn tiến lại gần, đứng ngay bên cạnh ta.
“Hôm nay, hôm nay ta nhất định không rời nàng nửa bước, được không? Dù hoàng thượng có triệu ta, ta cũng không đi! Ta chỉ ở bên cạnh A Ly thôi!”
Ta xoay người lại, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.
Trong đôi mắt thăm thẳm ấy, không có lấy một tia xao động, cũng không lộ ra chút căng thẳng nào.
Ta không nói thêm lời nào, chỉ tiếp tục nhìn ngắm những đóa hải đường nở rộ.
“A Ly! Đừng không để ý đến ta!”
Gió nhẹ lướt qua sân, làm cánh hoa rung rinh, nhưng chẳng có cánh nào rơi xuống.
Bỗng nhiên, bên ngoài có tiểu tư gấp gáp chạy vào bẩm báo.
“Công tử, có chuyện gấp!”
Ánh mắt Thẩm Vô Độ thoáng hiện nét giận dữ.
“Không đi! Hôm nay ta đâu cũng không đi!”
“Ta chỉ ở bên A Ly của ta thôi!”
Hắn len lén nhìn ta, quan sát sắc mặt của ta.
Nhưng tiểu tư ngoài cửa vẫn không chịu rời, tựa hồ sự việc thật sự nghiêm trọng.
“Công tử! Lão phu nhân bảo người nhất định phải qua, biểu tiểu thư vừa mất đứa nhỏ!”
Thẩm Vô Độ lộ rõ vẻ bối rối.
Ta cuối cùng cũng cất lời:
“Mau đi đi, trẻ nhỏ mất tích là chuyện lớn!”
“Không, trẻ nhỏ… để người khác đi tìm cũng được.”
Nhưng vẻ lo lắng trong lòng hắn đã tố cáo sự thật, đôi mày hắn nhíu chặt, cầm chén trà lên rồi lại đặt xuống.
Ta nhìn mà cảm thấy đau đầu.
“Ta có chút mệt, muốn nghỉ ngơi. Chàng ở đây cũng vô ích, huống hồ trẻ con là ruột thịt của mẫu thân, chàng mau đi đi!”
Bất chợt, ta nhận ra dù trong lòng vẫn còn đau âm ỉ, nhưng ta đã có thể không để lộ ra chút nào, xem như cũng đã trưởng thành hơn.