Thẩm Vô Độ cuối cùng cũng đứng dậy, vội vàng ra cửa.
“A Ly, vậy ta đi xem thử một chút, về sẽ bù đắp cho nàng!”
Chén trà trên bàn còn chưa kịp uống xong, hắn đã cùng tiểu tư vội vã rời đi.
Cái gọi là “con của biểu tiểu thư” chẳng qua là đứa con của ngoại thất của hắn, cũng chính là con của hắn mà thôi.
Lão phu nhân lo lắng vì cháu nội mất tích, Thẩm Vô Độ dĩ nhiên cũng không khỏi bận lòng.
Phòng lặng như tờ, chỉ còn nghe tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim hỉ thước kêu trên ngọn cây.
Chim hỉ thước kêu, ắt báo tin lành.
Nhìn rõ bộ mặt thật của người đầu gối tay ấp, cũng coi như là một tin vui.
3
Ngoài cửa sổ, hải đường nở rộ rực rỡ, cành lá rung rinh, khiến ta bất giác nhớ đến chuyện một năm trước.
Khi ấy, Thẩm Vô Độ bỗng nhiên lâm trọng bệnh, là bệnh truyền nhiễm, đại phu nói nếu không vượt qua được, e là khó giữ được mạng.
Bà mẹ chồng đau buồn tột độ, nhưng chỉ kéo theo Hà Trân Nương lánh mình vào hậu viện.
Bọn nha hoàn khuyên ta nên giữ khoảng cách, tránh để bị lây bệnh.
Nhưng ta lại quyết định dứt khoát, bước vào phòng hắn, ngày đêm túc trực bên giường.
Tự tay ta từng muỗng một đút thuốc, bưng nước cho hắn uống.
Ta lau người cho hắn, hết lần này đến lần khác.
Thẩm Vô Độ mệnh lớn, cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại.
Hắn nhìn ta đang ngồi bên cạnh, ánh mắt phức tạp, ta không sao hiểu thấu.
Hắn đột ngột kéo ta vào lòng.
“A Ly, ta nhất định không phụ nàng.”
Hắn dần hồi phục, nhưng ta lại ngã bệnh.
Từ đó, thân thể ta ngày càng yếu nhược hơn.
Ba ngày năm bữa lại bị phong hàn quấy nhiễu.
Sau lần đó, Thẩm Vô Độ càng đối xử với ta cẩn trọng hơn trước.
Vì ta thể nhược, số lần đồng phòng cũng giảm đi đáng kể, trên giường hắn cũng đối với ta vô cùng ôn nhu.
Ta từng nghĩ hắn thật lòng thương tiếc ta.
Nhưng hóa ra, hắn đã dồn sức lực lên một người khác.
Ta bất giác nhớ lại bên hông hắn, giờ đây trống không.
Nhưng trước kia, nơi đó lúc nào cũng treo đầy túi thơm, dây đeo, chẳng lúc nào vơi.
Những túi thơm ấy, không túi nào không phải do chính tay ta khâu vá.
Hắn luôn làm nũng với ta, “A Ly có nguyện ý mỗi năm đều may cho ta một chiếc túi thơm không?”
“Ta sẽ treo hết lên người!”
Vì lời hắn nói, dù nữ công của ta vụng về, không biết bao lần đâm kim vào tay, ta vẫn cố học khâu vá túi thơm.
Ban đêm dưới ánh đèn leo lét, ta từng mũi từng chỉ, cẩn thận khâu thành.
Đôi mắt ta dường như cũng vì thế mà chịu khổ, lâu ngày thường gặp gió là rơi lệ.
Khi ấy, ta chẳng để tâm, chỉ thấy lòng cam nguyện.
Nhưng giờ đây, những cơn đau nhói từ những lần ngón tay bị kim đâm dường như lại hiện lên rõ rệt.
Khiến ta không khỏi run rẩy.
Những túi thơm mà hắn tháo xuống giờ đã đi đâu, ta không hay biết.
Chỉ biết rằng, chẳng phải nơi nào đáng được mong chờ.
4
Ta gọi nha hoàn đến, dặn nàng lặng lẽ mời vị đại phu chuyên điều dưỡng cho thân thể ta tới.
Lấy cớ khám bệnh thường lệ.
Sau khi bắt mạch, Lâm đại phu vẫn nói thân thể ta không có gì đáng ngại.
Chỉ là, ba năm thành thân mà vẫn chưa có tin mừng.
Từng có thời, ta tha thiết mong có một hài tử với Thẩm Vô Độ, ngày ngày uống thuốc đắng, nhưng vẫn không thấy hiệu quả.
Ba năm ròng rã uống thuốc trợ thai, nay cuối cùng ta đã có thể ngừng lại.
Ta thậm chí cảm thấy vô cùng may mắn vì giữa chúng ta chưa từng có một đứa trẻ.
“Lâm đại phu, phiền ngài đổi cho ta một đơn thuốc, thân thể ta khí huyết không đủ, hãy kê một bài thuốc bổ khí huyết cho ta.”
“Đây là tiền chẩn bệnh.”
Trên bàn là một xấp ngân phiếu.
Lâm đại phu thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại, chỉ là ông không nhận số ngân phiếu ấy.
“Phu nhân quả nhiên nên bồi bổ khí huyết.”
Ông đứng dậy, đeo hòm thuốc lên lưng, chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa xoay người, ánh mắt chợt nhìn thấy chuỗi hạt san hô đỏ trên bàn.
Nét mặt ông bỗng dưng biến đổi.
“Phu nhân, chuỗi san hô này để ở đây bao lâu rồi?”
“Đã gần ba năm.”
Trước kia, Lâm đại phu luôn khám bệnh cho ta ở tiền sảnh, vì vậy ông chưa từng thấy qua.
Chuỗi san hô này vốn là Thẩm Vô Độ tự tay tìm về tặng ta lúc thành thân.
“A Ly, san hô đỏ là báu vật, giúp bảo hộ thân thể nàng luôn khỏe mạnh.”
Lâm đại phu tiến lại gần, cẩn thận ngửi thử.
Ngay lập tức, ông kinh hoàng, sắc mặt đại biến.
Ông hạ thấp giọng, nói với ta:
“Phu nhân, đây đâu phải san hô đỏ, mà là chuỗi hạt đỏ bị tẩm ngấm xạ hương!”
“Ngày ngày ngửi xạ hương, làm sao có thể mang thai được!”
“Trong cơ thể phu nhân, xạ hương tuy không rõ rệt, nhưng ngày qua tháng lại, tự nhiên khó lòng có thai! Tâm cơ thật sâu xa!”
Tim ta như bị kim đâm mạnh một cái.
Thì ra là vậy, quả nhiên là như vậy!
Thẩm Vô Độ, quả thật là kẻ không đơn giản.
“Vậy ta liệu còn có khả năng mang thai không?”
Lâm đại phu vuốt chòm râu bạc trắng, khẽ thở dài.
Trong lòng ta bất giác chùng xuống,
Nhưng ngay sau đó lại nghe ông nói:
“Phu nhân từ nhỏ thân thể khỏe mạnh, nếu cẩn thận điều dưỡng, vẫn có hy vọng mang thai.”
Ta thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy làm phiền đại phu, chỉ là…”
“Phu nhân việc gia sự, ta đã hiểu.”
Tiễn Lâm đại phu rời đi, ta như mất hết sức lực đã cố gắng chống đỡ bấy lâu nay, ngã phịch xuống giường, đôi tay run rẩy không ngừng.
Tất cả đều là giả dối, không hề có chút chân tâm nào.
Nhưng hắn, cũng thật sự quá mức tàn nhẫn.
Ánh mặt trời chậm rãi lặn xuống.
Đến khi tia sáng cuối cùng chìm hẳn sau áng mây, căn phòng trở nên tối tăm.
Ta đứng dậy, bước về phía viện của lão phu nhân.
Chưa kịp bước vào bên trong, đã nghe tiếng nói cười rộn ràng vọng ra.
“Ôi chao, con bé nghịch ngợm này, sau này không được trốn nữa đâu, con xem, mẹ con và cha con lo lắng biết bao!”
“Con nhớ rồi ạ!”
“Biểu tẩu à, đừng có chiều chuộng chúng quá, hai đứa trẻ này đều đã quen được nuông chiều rồi!”
“Ôi, ta không thương chúng thì thương ai đây?”
…
“Thôi nào, cẩn thận một chút, nhất định không để A Ly nghe thấy!”
“Nếu còn như vậy nữa, Trân Nương, ta sẽ không đến chỗ nàng nữa đâu!”
Đứng bên ngoài, ta như một kẻ xa lạ, hoàn toàn lạc lõng giữa gia đình họ.
“Ôi, phu nhân, sao người đến mà không sai nha hoàn bẩm báo một tiếng?”
Tiếng cười nói bên trong lập tức im bặt khi nghe thấy động tĩnh từ ngoài cửa.
Thẩm Vô Độ vội vàng chạy ra,
“A Ly…”
“Nàng…”
Ta nhìn vẻ mặt hoảng loạn của hắn, khẽ nở một nụ cười.