Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

9:58 chiều – 26/01/2025

10

Bên hồ, chính là Trương Lệnh và Đổng Chi Vi.

Nàng búi tóc lộng vân, đầu mày nhíu chặt, dùng khăn thêu chấm nhẹ khóe mắt, nức nở.

“Lục lang, ta há không biết tâm ý chàng dành cho ta.”

“Chỉ là, phụ thân gặp nạn, nếu không dựa vào thế lực nhà họ Tiêu, tất không thể giữ được tính mạng.”

Trương Lệnh quay lưng về phía ta, không thấy được biểu tình, chỉ nghe giọng điềm đạm.

“Trương gia cũng không phải không thể bảo hộ nàng.”

“Đương nhiên.”

Đổng Chi Vi vội vàng nói.

“Lục lang đủ bản lĩnh để đối chọi với hắn.

“Chỉ là Thục Trung binh loạn, bệ hạ đang thịnh nộ. Nếu ta trốn đến chỗ chàng, chẳng phải sẽ khiến chàng cũng bị liên lụy sao?”

Nàng đau đớn lau nước mắt.

“Ta vô dụng, năm xưa không thể tranh giành với hắn vì chàng.

“Nay sao có thể để chàng vì ta mà lún sâu thêm một bước?”

Lặng im một lúc, nàng khẽ nói:

“Huống hồ, chàng còn có vị phu nhân đến từ Lâm Xuyên kia.”

“Nếu ta đến, nàng ấy nên tự đặt mình vào đâu?”

Trương Lệnh không đáp.

Đổng Chi Vi vén lại sợi tóc bên tai, cúi mắt.

“Kỳ thực, nàng ấy đối với chàng quả thực có lòng.”

“Trước kia ta từng nghe nói, áo quần, giày tất của chàng đều do chính tay nàng ấy khâu vá.”

“Chàng thường ở lại công đường không về phủ, dẫu trời mưa gió bão bùng, nàng ấy vẫn mang áo quần, cơm canh đến cho chàng, chỉ sợ chàng lạnh, chàng đói…”

Nàng tự giễu mà cười nhẹ.

“So với ta, tốt hơn nhiều lắm.

“Ta cái gì cũng phải nhờ vào chàng, chỉ cần không vừa ý là khóc lóc làm mình làm mẩy…”

Nói đến đây, nàng khó xử lấy khăn che mặt, nghẹn ngào.

“Gả đi rồi, vậy mà vẫn chẳng thể rời xa chàng…”

Thì ra, kẻ được thiên vị lại có thể tùy ý khóc lóc, tùy ý giận hờn, không chút sợ hãi.

Ta lặng lẽ dời mắt đi, nhưng lại không đề phòng mà chạm phải ánh nhìn dò xét của Tiêu Duyên Hà.

Lúc kéo ta vào đây, ngón tay hắn thoáng dừng nơi cổ tay ta, rồi lập tức nhìn sang yết hầu ta.

Giữa trưa, nắng thu gay gắt, ta hoa mắt một chút, không kịp nhìn rõ ánh mắt hắn lúc ấy.

Hình như là thương xót.

Hình như… là cảm giác đồng bệnh tương liên.

Ta còn đang thất thần, hắn đã thản nhiên dời mắt.

Đúng lúc ấy, nghe thấy Trương Lệnh nói với Đổng Chi Vi.

“Chỉ cần nàng đến, vị trí bên cạnh ta sẽ là của nàng, không cần bận tâm đến kẻ khác.”

“Chỉ là—”

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt cố chấp.

“Giữa ta và Tiêu Duyên Hà, nàng chỉ có thể chọn một.”

“Nếu nàng còn chọn hắn, vậy tức là đối địch với ta. Khi ấy, ta tuyệt đối không còn mềm lòng mà giúp đỡ thê tử của kẻ thù chính trị nữa.”

Sắc mặt Đổng Chi Vi trắng bệch.

Nàng lo lắng nắm chặt khăn tay, thấp giọng lẩm bẩm.

“Để ta suy nghĩ đã…”

11

Tình thế không còn cho phép Đổng Chi Vi chần chừ.

Lúc nàng còn do dự giữa hai người, thì lửa loạn của Thục Trung đã lan đến Dương Môn Quan, áp sát Kinh Châu.

Đổng tướng quân liên tiếp chiến bại, binh lính tan rã, tình thế bi đát không thể cứu vãn.

Bệ hạ hạ chỉ, lệnh Tiêu Duyên Hà đích thân mang hổ phù đi trấn áp Thục Trung.

Để xoa dịu dân tình nơi ấy, ngoài việc giảm bớt thuế trà đã áp bức Thục Trung nhiều năm, còn đặc biệt ra lệnh cho Tiêu Duyên Hà đưa thê tử theo cùng, biểu lộ ý chí trọng thị vùng đất này.

Đổng Chi Vi lúc này thực sự hoảng sợ.

Là nữ nhi của vị tướng quân bị dân Thục oán hận, nếu theo phu quân vào đất Thục, nàng có thể còn ngày tháng tốt đẹp nữa sao?

Trừ phi…

“Ngươi thay nàng đi.”

Lưỡi kéo khẽ khàng, một đóa thu hoa rơi xuống đất.

Ta thản nhiên cúi người nhặt lên, cắm vào lọ hoa trước Phật.

Đối với lời của Trương Lệnh, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Chỉ cần có thể rời xa hắn, đi đâu cũng được.

Nói xong, Trương Lệnh không rời đi ngay, mà ngồi xuống bên cạnh, cầm lấy chén trà, ánh mắt có chút suy tư nhìn ta.

“Người nhà ngươi, ta sẽ chăm sóc.”

“Còn về giọng nói của ngươi, cứ chờ trở về từ Thục Trung rồi hẵng chữa.”

Ta lặng lẽ cúi đầu.

Bóng người bên cạnh vẫn đứng yên bất động, ta cảm thấy ngột ngạt, rốt cuộc nhịn không được mà quay sang nhìn kẻ khiến ta kinh sợ kia.

Từ lần vạch trần chân tướng hôm trước, ta và hắn chưa từng đối diện như thế này.

“Lần này đi, coi như ngươi đã chuộc hết tội nghiệt của phụ thân ngươi.”

“Thục Trung tuy loạn lạc, nhưng ngươi thay Đổng Chi Vi gánh họa, ta nghĩ Tiêu Duyên Hà cũng sẽ không bỏ mặc ngươi.”

Ánh mắt hắn vẫn lạnh lẽo, chỉ là thoáng có thêm vài phần phức tạp.

Ta xưa nay chưa từng hiểu rõ hắn, cũng chẳng muốn phí tâm suy đoán.

Những lời dài dòng về “ân đức”, về “gia tộc”, về “ân oán”, hắn nói cứ như thể ta là kẻ tội ác tày trời, nay nhờ hắn ban ơn mà được khoan thứ.

Tất cả những trừng phạt này, những cay độc này, chỉ bởi ta là nữ nhi nhà họ Tạ.

Hắn không trút giận lên kẻ gây ra đấu đá chính trị, mà chỉ giáng xuống kẻ yếu thế.

Hắn tranh đoạt một nữ nhân, lại không quang minh chính đại mà giao phong với tình địch, chỉ biết đẩy một nữ nhân khác xuống vũng bùn.

Khoảnh khắc này, ta không còn sợ hãi nữa, chỉ cảm thấy khinh miệt.

Kẻ được danh thần phụ thân giáo dưỡng, kẻ đọc sách thánh hiền, quân tử trong mắt thế nhân, hóa ra chỉ có thế.

12

Trước lúc ta rời đi, Đổng Chi Vi đã lén lút vào phủ, được Trương Lệnh an trí tại Đông viện.

Việc này chỉ có rất ít người biết, ngoại trừ hai lão quản sự trung thành và nhũ mẫu của Trương Lệnh.

Hắn mượn cớ ta đang an dưỡng, để giấu người trong lòng.

Hai người kia nhìn ta, chỉ thở dài.

“Phu nhân…”

Ta nhẹ nhàng cười trấn an họ, giao sổ sách mà ta đã quản lý mấy năm nay lại.

Cùng lúc ấy, ta bán hết của hồi môn, đổi thành ngân phiếu để tiện mang theo.

Hai người họ nhìn ta, mặt mày thê lương, dù sao cũng ở chung nhiều năm, không đành lòng để ta ra đi tay trắng, cuối cùng gom góp một ít bạc đưa cho ta.

Ta liên tục lắc đầu từ chối, nhưng lão quản sự lại nhét thẳng vào tay nải của ta.

“Phu nhân đối đãi người dưới rộng lượng, phủ này có ai chưa từng nhận ân tình của phu nhân?”

“Kể cả hạ nhân thấp kém nhất, phu nhân cũng để tâm lo liệu hỉ tang, phu nhân thậm chí còn dạy con gái ngu dốt của ta học chữ.”

Hắn lắc đầu.

“Tiểu nhân nói thật, chủ quân làm như vậy, sau này phủ này sẽ ra sao, thật không biết nữa.”

“Còn phu nhân, biết đâu rời đi rồi, sẽ có nơi trời quang mây tạnh.”

Nhũ mẫu Trương Lệnh sắc mặt trầm trọng, xưa nay bà luôn ít lời, lúc này cũng không nói gì nhiều.

Bà chỉ lấy ra một tay nải nhỏ, bên trong toàn là lọ thuốc.

“Nô không hiểu y thuật, chỉ là vô tình thấy trong thư phòng chủ quân có mấy thứ này.”

“Phu nhân vào Thục Trung rồi, hãy tìm đại phu xem có thứ nào chữa được cổ họng hay không.”

“Nếu không được, hãy bí mật gửi thư cho nô, nô sẽ nghĩ cách khác.”

Ta cúi đầu, nhìn những lọ thuốc ấy, hốc mắt nóng bừng.

Đêm đã khuya, xe ngựa đưa ta rời đi đã đỗ sẵn ở cửa hông.

Hai người họ hỏi ta có muốn đợi Trương Lệnh hay không.

Hắn vẫn còn ở Đông viện.

Ta lắc đầu.

Có những người, nhìn thêm một lần, cũng có thể thành cơn ác mộng.

Bánh xe lăn trên con đường ngập tràn ánh trăng bạc xám của cuối thu.

Ta bước lên xe, không chút lưu luyến, thẳng hướng Thục Trung mà đi.

13

Loạn Thục gấp gáp, Tiêu Duyên Hà vừa nhận lệnh liền lên đường.

Đối với chuyện “đổi thê gánh họa”, hắn dường như để mặc Trương Lệnh định đoạt.

Khi tiếp nhận ta, hắn cũng không nói nhiều.

Mãi đến lúc gần tiến vào Thục Trung từ Tương Dương, hắn đột nhiên xuống ngựa, bước lên xe của ta.

Hắn không nhiều lời, chỉ đưa cho ta một gói thuốc.

“Thứ này có thể giải độc khiến ngươi câm. Ngươi vốn vô tội, không cần vào Thục Trung chịu thay kẻ khác.”

Ta thoáng hoang mang.

Vốn dĩ, điều ta lo ngại nhất trong chuyến đi này chính là hắn.

Dù sao, ta biết bí mật hắn trúng độc, lại bị Trương Lệnh lợi dụng để đoạt đi thê tử hắn.

Ta đã nghĩ rất nhiều khả năng.

Hắn có thể trút giận lên ta, ghét bỏ ta, thậm chí một đao lấy mạng ta.

Điều duy nhất ta không ngờ tới—hắn lại giúp ta.

Thấy ta không động đậy, hắn nói:

“Yên tâm, không có độc.”

Nói rồi, hắn lấy một viên nuốt ngay trước mặt ta.

Hắn thản nhiên nói:

“Ta giúp ngươi, chỉ là ta thấy chướng mắt.”

“Vì thế, ta đã xin bệ hạ cho ta mang thê theo cùng vào Thục Trung.”

“Hai người họ tất nhiên mắc bẫy, đưa ngươi tới đây.”

Nhắc đến Đổng Chi Vi, hắn chỉ nhếch mép châm chọc, lướt qua không để tâm.

Sau đó, hắn bảo ta:

“Chờ trời sáng, người của ta sẽ đưa ngươi đi.”

Nói xong, hắn buông tay kéo rèm xe xuống, nhảy xuống đất, cười nhạt.

“Sau này mở to mắt ra, đừng chọn nhầm lang quân nữa.”

Trong xe, ánh đèn lay động.

Ta nhìn viên thuốc kia thật lâu, rồi nhắm mắt, nuốt xuống.

Đánh cược một lần.

Nào ngờ, giữa đêm mưa ào ào trút xuống, tiếng sấm vang dội đánh thức ta.

Ngoài xe có người cố gắng kìm giọng, gấp gáp gọi ta.

“Phu nhân, chủ tử phát bệnh rồi, xin người mau đến xem!”

Những vị tướng đi theo Tiêu Duyên Hà đều chưa từng gặp Đổng Chi Vi, nha hoàn hầu cận cũng đã thay mới một lượt, tự nhiên liền cho rằng ta chính là phu nhân của hắn.

Ta theo bản năng mở miệng, thanh âm khàn khàn, nhưng đã thực sự có thể phát ra tiếng.

Có lẽ, căn bệnh quái dị của Tiêu Duyên Hà không thể để người ngoài hay biết.

Bên ngoài, vị tướng kia cầm ô, đuổi hết đám nha hoàn đi, vẻ mặt lo lắng đỡ ta xuống xe.

Hắn một mặt tin tưởng ta, một mặt vừa dìu ta vừa thấp giọng nói:

“Từ lần trước không biết bị kẻ nào ám hại, chủ tử trúng dược, phát tác lại căn bệnh cũ, từ đó cứ cách một thời gian lại tái phát một lần.”

“Mọi phương thuốc trước kia đều không có tác dụng, chỉ có thể gắng gượng chịu đựng.”

“Đêm nay nếu vượt qua được thì tốt, chỉ sợ nếu không ổn, tất sẽ làm dao động quân tâm.”

Nghe vậy, trong lòng ta rối như tơ vò, không rõ phải làm gì, cứ thế theo hắn bước vào xe ngựa của Tiêu Duyên Hà.

Còn chưa kịp nhìn rõ bóng dáng hắn, một bàn tay lạnh lẽo như băng đột nhiên kéo ta lại.

14

Cũng giống như lần trước, Tiêu Duyên Hà lần này lại trúng độc không nhẹ.

Hắn gắng gượng kiềm chế, nhưng toàn thân vẫn không nhịn được mà run rẩy.

Ta nhìn hắn bị dày vò đến mức tóc mai ướt đẫm, khóe môi bị cắn đến rách toạc, khẽ nhíu mày.

Theo lời vị tướng kia, căn bệnh này của hắn đã có từ thuở nhỏ.

Rốt cuộc là kẻ nào mà có thể tuyệt tình đến vậy, lại xuống tay hạ độc một đứa trẻ bằng thứ tà dược độc ác như thế?

Nhìn xuống bàn tay và cổ tay hắn, chằng chịt vết cắn, rỉ máu đầm đìa, gần như không còn chỗ nào có thể cắn tiếp.

Nghĩ đến chuyện hắn không để bụng mà giúp ta lần này, ta cắn răng, kiên quyết đưa tay đến gần.

“Nếu không chịu nổi, cứ cắn ta đi.”

Tiêu Duyên Hà mở mắt, ánh nhìn yếu ớt.

Ta hoài nghi hắn căn bản không nhận ra ta là người hay là thú, không chút khách khí, cúi đầu liền cắn một ngụm.

Ta đau đến suýt bật dậy, nhưng cố nhẫn nhịn, để mặc hắn dựa vào ta, không trốn tránh.

Qua một lúc lâu, quốc công gia cuối cùng cũng chịu buông.

Ta cúi xuống nhìn, cả một mảng máu loang lổ.

Ngược lại, hắn lại ngây người, cứ nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay ta.

Ta đau đến hít một hơi, đang định rút tay về, không ngờ ngay khoảnh khắc sau, hắn cúi xuống.

Ta từ từ trừng lớn mắt.

Nhìn hắn dịu dàng, cẩn thận từng chút một, chậm rãi liếm đi vết máu trên ngón tay ta.

Giọng hắn trầm thấp, mơ hồ vỗ về.

“Không đau nữa, không đau nữa.”

Không biết là đang dỗ chính hắn, hay đang dỗ ta.

Dần dần, trời hửng sáng, ánh ban mai sau cơn mưa nhẹ nhàng xuyên qua rèm xe, phủ lên thân ảnh của ta và Tiêu Duyên Hà.

Hắn vẫn mê man, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay ta.

Bên ngoài, vị tướng kia có chút khó xử, nhỏ giọng hỏi:

“Phu nhân, chủ tử đã dặn trước, hiện tại người có muốn rời đi không?”

Ta cúi đầu, nhìn Tiêu Duyên Hà đang ngủ, hàng mi khẽ động, tựa như hài tử mơ màng, bất an.

Không hiểu vì sao, ta luôn thấy bóng dáng của bản thân khi còn nhỏ trên người hắn.

Cũng là bệnh tật, cũng từng mong cầu một cái ôm từ phụ mẫu, nhưng rốt cuộc chẳng thể có được, chỉ có thể tự mình chịu đựng.

Gió thổi mưa vương, rèm xe khẽ bay.

“Thôi vậy.”

Gió rừng khe khẽ, như một tiếng thở dài.

Ta khẽ khàng đáp:

“Không đi nữa.”

Vị tướng kia rõ ràng thở phào, vui mừng nói:

“Tốt quá, chỉ có phu nhân ở bên, bọn thuộc hạ mới yên tâm.”

Như thế, đoàn xe tiếp tục hành trình.

Khi Tiêu Duyên Hà tỉnh lại, đã đi qua Tương Dương.

Hắn nhìn ta ngồi bên cửa sổ, ngạc nhiên hỏi, giọng khàn khàn:

“Vì sao không đi?”

Ta quay đầu lại, bình tĩnh đáp:

“Ngươi đã giúp ta.”

Huống chi, ta còn có thể đi đâu?

Trở về Lâm Xuyên, phụ mẫu chắc chắn không chấp nhận.

Kinh thành, càng không thể quay lại.

Thục Trung tuy loạn, nhưng như lời lão quản sự, có lẽ lại là nơi trời quang mây tạnh đang chờ ta.

Đại quân Tiêu Duyên Hà tiến vào Thục Trung, hoàn toàn khác hẳn phong cách của Đổng tướng quân trước đó.

Đối với phần lớn dân chúng khởi nghĩa vì thuế trà, hắn chủ trương chiêu an, trừ phi là kẻ cướp bóc hung tàn, tuyệt không động can qua.

Vào thành, binh lính kỷ luật nghiêm minh, không hề quấy nhiễu dân chúng.

Cái gọi là “Tiêu phủ” cũng chỉ là một gian viện cũ kỹ phía sau nha môn.

Chỉ cần một trận mưa lớn, mái hiên liền dột như rây, tí tách rơi suốt đêm.