Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 10

7:45 chiều – 25/01/2025

22.

Năm Thừa Khánh thứ hai mươi tám, một trận tuyết lớn phủ trắng kinh thành.

Ta khoác chiếc đại bào bằng bạch hồ cừu, thuần khiết tựa tuyết, không nhiễm chút bụi trần. Lam Quan tiễn ta đến trước cung môn. Ta quay đầu nhìn hắn, hắn liền cười rạng rỡ với ta. Đôi mắt đen nhánh mà trong trẻo ấy, trong ánh sáng tuyết rơi lấp lánh, chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng ta.

Ta khẽ nói:

“Lam Quan, đừng rời khỏi nàng, hãy giúp nàng thoát khỏi nơi này.”

Lam Quan cau mày, nhìn ta đầy hoang mang.

Hắn vẫn là một tên ngốc, chẳng hề hay biết chuyện gì sắp xảy ra, hắn chờ ta bên trong cung môn.

Cánh cổng hoàng cung chậm rãi mở ra, lại chậm rãi đóng lại. Ngoài cửa, thiên quân vạn mã đang chờ đợi.

Ngụy Trường Thiết khoác trọng giáp bạc, cưỡi ngựa cao lớn, gương mặt tuấn tú như ngọc, ánh mắt lạnh nhạt như tuyết trời bay lả tả. Thấy ta, hắn khẽ nhướng mày, rồi hắn nhanh chóng xuống ngựa, từng bước tiến về phía ta.

Trong trời tuyết mịt mùng, thần sắc hắn dần trở nên ôn hòa, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt.

“Thôi Âm.”

“Tiểu Hầu gia.”

Ta mỉm cười, cúi đầu hành lễ, cũng từng bước đi về phía hắn.

Khoảnh khắc còn cách một bước chân, ta không hề chần chừ, rút thanh đao giấu trong đại bào, đâm thẳng vào hắn.

Mọi thứ bỗng nhiên lặng đi.

Hắn nhìn ta, sửng sốt, rồi bật cười, giọng nói mang theo ý cười trêu chọc:

“Lần đầu tiên ta gặp nàng, nàng cũng như vậy, giương kiếm về phía ta, ánh mắt tràn đầy sát ý.”

Nhưng—

Ta không cảm nhận được lưỡi đao đâm vào da thịt.

Diêu Cảnh Niên đã lừa ta.

Đây là một thanh đao có cơ quan.

Ta lập tức nhận ra, ánh mắt trầm xuống, nhanh chóng rút trâm cài tóc, đâm thẳng vào cổ họng hắn. Tựa như năm đó trong trà lâu, Ngụy Trường Thiết vững vàng giữ lấy cổ tay ta.

Khoảng cách quá gần, hắn nhìn ta, đôi mắt đỏ lên, giọng nói khàn khàn:

“Thôi Âm, nàng ra tay tàn nhẫn như vậy, là vì tin chắc rằng ta sẽ không giết nàng ư?”

…..

Diêu Cảnh Niên thua rồi, ta cũng thua rồi.

Năm Thừa Khánh thứ hai mươi tám, tuyết lớn ngập trời, Thập Tam hoàng tử bị giam cầm.

Ngày biến loạn trong cung, Lam Quan suất lĩnh cấm vệ quân phá vòng vây, hắn nghe lời ta, giúp Diêu Cảnh Niên thoát ra. Nhưng chính hắn, bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết.

Từ khi mười tuổi quen nhau, ta cùng hắn đi qua mười lăm huyện của Ung Châu, lên núi bắt rắn, gặp mưa lớn thì cùng trốn trong sơn động. Hắn luôn là người nướng thịt trước, cười rạng rỡ, đưa cho ta ăn. Hắn hái hoa cho ta, bảo rằng rất đẹp.

Sau này, hắn nói—

“Âm Âm, dù xuống địa ngục, ta cũng cam nguyện.”

“Âm Âm, ta nhớ nàng.”

“Ta thích nàng.”

Hắn đi trước ta một bước, chết mất rồi.

Trên thế gian này, không còn một Lam Quan nào nữa, không còn ai toàn tâm toàn ý yêu thương Âm Âm của hắn nữa.

Diêu Cảnh Niên trốn thoát.

Vất vả trăm bề, vị công tử nhà họ Tạ của nàng rốt cuộc cũng đưa nàng đi về phía Tái Bắc. Vậy có phải từ nay về sau, trời cao lồng lộng, đại mạc khói bay, trường hà lặn nắng, nàng có thể đạt được tâm nguyện rồi chăng?

Không.

Không phải.

Trên đường chạy trốn, bọn họ bị bao vây, bị truy sát, tổn thất nặng nề.

Ngụy Trường Thiết nói:

“Tạ Tuyên có quân đội lớn tại Tái Bắc, nếu hắn vẫn còn dã tâm, câu kết cùng Khương Nhung nhất tộc, khó đảm bảo không gây ra họa loạn.”

Sẽ như vậy sao? Ta không biết.

Ta chỉ biết bọn họ sống không dễ dàng.

Lương thảo, quân nhu cần để nuôi quân, ngân phiếu từ tiền trang nhà họ Lê, tất cả đều không thể gửi đến nữa.

….

Ta ở trong phủ Vĩnh Ninh Hầu, một năm bảy tháng. Bởi vì, ta mang thai con của Lam Quan.

Ngày Diêu Cảnh Niên sai ta đi giết Ngụy Trường Thiết trước cung môn, ta đã mang thai gần ba tháng.

Chuyện này, chỉ có ta và nàng biết.

Ban đầu, Ngụy Trường Thiết sắc mặt lạnh như băng, trong mắt chất chứa cuồng phong bão tố, hắn chỉ muốn ép ta bỏ đứa bé. Nhưng ta chỉ lặng lẽ nhìn hắn, nhìn rất lâu, rất lâu, hắn rốt cuộc chịu thua.

Hắn nói:

“Vậy thì sinh đi, ta sẽ coi nó như con ruột của ta.”

Hắn quả thật đã làm được.

Hắn phong ta làm chính thất phu nhân của Hầu phủ, hơn nữa, bên người cũng chỉ có một mình ta. Ta đối với hắn thập phần lãnh đạm, lời ít ý sơ, hắn cũng không để tâm. Về sau, hắn thậm chí còn áp mặt lên bụng ta, khóe môi mang ý cười, dịu giọng hỏi:

“Nàng đoán xem, là nam hay nữ?”

Bảy tháng sau, ta hạ sinh một nữ hài tử, Ngụy Trường Thiết đặt tên cho con bé là Ngụy Doanh. Hắn thực sự rất yêu thương con bé, ôm ấp không rời, đôi mắt vốn luôn thanh lãnh, lúc này lại mang theo vài phần ôn nhu hiếm có.

Hắn nói:

“Đây là nữ nhi của ta, đích trưởng nữ của Hầu phủ.”

Căn bệnh mộng tưởng triền miên của ta dường như đã thuyên giảm từ lâu, nhưng ta vẫn chẳng hề vui vẻ.

Ta thường ngẩn ngơ nhìn lên trời cao.

Đời người dài đằng đẵng, mà ta, dường như đã già cỗi lắm rồi.

Nhìn Ngụy Doanh trong vòng tay, có đôi khi, ta lại nhớ đến mẫu thân. Từ một hài tử bé bỏng mà dưỡng dục trưởng thành, tháng năm lại dài đến thế.

Lâu đến vậy.

Ta ở tại Tây viện của Hầu phủ, nơi vắng vẻ nhất. 

Ngụy Trường Thiết thỉnh thoảng ghé qua, cùng ta nói vài câu. Ngụy Doanh được hắn phó thác cho mẫu thân nuôi dưỡng, trở thành viên ngọc quý trên tay bà. Mà ta, vốn chẳng thể làm một mẫu thân tốt.

Từ nhỏ, ta đã lãnh huyết vô tình, tay vấy máu tanh, trên người đầy rẫy sát nghiệp, thôi thì… đừng ôm con bé nữa.

Ngụy Trường Thiết thường nói:

“Lòng thành có thể lay động cả vàng đá, đến một ngày, nàng sẽ chấp nhận ta.”

Có lẽ vậy.

Ai mà biết được chứ?

——–

Khi Ngụy Doanh tròn một tuổi, Tái Bắc đại loạn.

Ngụy Trường Thiết nói rằng Tạ Tuyên và Diêu Cảnh Niên đã câu kết cùng Khương Nhung nhất tộc, cướp đoạt mấy thành biên quan, giết chóc, cướp bóc vô số.

Ta không tin.

Binh lính từng tử thủ biên cương, làm sao có thể quay lưng đồ sát chính những bách tính mà họ bảo hộ?

Thế nhưng Ngụy Trường Thiết lại nhàn nhạt đáp:

“Bởi vì bọn họ đã bị dồn đến đường cùng.”

Từ khi Tạ Tuyên thống lĩnh quân đội Tái Bắc, binh mã này chưa từng chịu khuất phục triều đình, do đó bị xem là phản quân, bị đủ loại chèn ép. 

Quân nhu không đủ như trước, giặc Khương Nhung lại liên tục quấy nhiễu. Trong cảnh nội ưu ngoại hoạn, lòng quân sớm đã tan rã, có thể trụ vững hơn một năm, đã là cực hạn. Tạ Tuyên không thể quy thuận triều đình, bởi vì Tạ gia đã chết quá nhiều người.

Ta không biết Diêu Cảnh Niên bây giờ ra sao.

Tái Bắc của nàng, không còn khói cát mịt mù, cũng chẳng còn trường hà lặn nắng. Nơi đó chỉ còn một tuyệt cảnh, một vết thương lở loét bị thực tế nghiền nát.

Ngụy Trường Thiết bảo bọn họ mặc kệ giặc Khương Nhung tàn sát lê dân. Ta không tin, chỉ bình tĩnh nhìn hắn, nhẹ giọng nói:

“A tỷ của ta không phải người như vậy.”

Ngụy Trường Thiết cười nhạt:

“Con người rồi sẽ thay đổi.”

Ta lắc đầu:

“Nàng cả đời kiêu ngạo, sẽ không đổi thay.”

Một tháng sau, tin tức từ Tái Bắc lại truyền về.

Diêu Cảnh Niên tự tay giết Tạ Tuyên cùng một vị vương tử Khương Nhung, dẫn binh phá vây nhưng thất bại, bị bắt sống.

Nàng, chết chắc rồi.

Cho dù không chết, lọt vào tay bọn man di kia, nàng cũng thà chết còn hơn sống.

Triều đình đã phái quân tiến về biên ải, nhưng không một ai sẽ cứu nàng, chỉ có một mình Tiểu Bạch.

Khi mới vào Vĩnh Ninh Hầu phủ, ta vốn bị giam lỏng, mãi đến khi sinh hạ Ngụy Doanh, Ngụy Trường Thiết mới dần buông lỏng sự đề phòng với ta, nhưng ta không phải một mẫu thân tốt.

Vì muốn rời khỏi nơi này, ta không ngần ngại lợi dụng cả chính nữ nhi ruột thịt của mình, ta mang theo Ngụy Doanh trốn đi.

Tại vùng ngoại thành, ta gặp lại Hoè Hoa. Hơn một năm qua, nàng đã trở về Ung Châu. Nguyên bản nàng định nghĩ cách vận chuyển quân nhu cho Diêu Cảnh Niên, nhưng triều đình giám sát quá chặt, căn bản không thể làm gì.

Hiện tại trong tay chúng ta, bạc trắng đầy ắp.

Chúng ta tuyển một đội binh mã, từng người đều tinh thông võ nghệ.

Ta muốn đi cứu nàng.

Năm đó, nàng cùng ta kết nghĩa kim lan, ta từng nói:

“Nguyện noi theo Phùng Hoan, tích cốc phòng cơ, mong tiểu thư có thể cao gối vô ưu.”

Nàng đáp:

“Ngày sau nếu ta một bước lên đỉnh cao, nhất định sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho ngươi.”

Khi ấy, Thôi Âm mười lăm tuổi, Diêu Cảnh Niên mười bảy tuổi. Chúng ta, đều không thể quên lời đã nói năm xưa.

Ngụy Trường Thiết phái binh truy đuổi, đuổi đến ngoài thành. Hắn nhìn ta, ánh mắt lộ rõ sự sốt ruột:

“Nàng cứu không nổi nàng ấy, đi cũng chỉ là con đường chết. Mau trở về cùng ta!”

Ta lặng lẽ nhìn hắn, thản nhiên đáp:

“Nàng không phải thua ngươi, mà là thua cái thế đạo này.”

Ngụy Trường Thiết sững sờ.

Ta tiếp tục nói:

“Nữ nhân trên thế gian này, vốn chẳng thua kém gì nam nhân. Nếu không phải vì ràng buộc gông xiềng, các ngươi chưa chắc có thể thắng.”

“A tỷ của ta đường cùng lối tận, thà rằng tự tay giết Tạ Tuyên, cũng không chịu cùng lũ giặc Khương Nhung làm loạn. Đó là khí tiết, cũng là đại nghĩa của nàng.”

“Người đời nói ‘minh triết bảo thân’, lại cúc cung tận tụy hầu hạ một người, nhà họ Diêu miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, đến cuối cùng lại đẩy nàng vào chỗ chết. Đó chính là phong cốt của thế gia, là phong thái của bậc quân tử hay sao?”

“Nếu năm đó Diêu Cảnh Niên thắng, nàng vì thiên hạ bách tính mà thắng. Nếu nàng thua, ta vì nàng mà chiến đấu.”

“Mong Hầu gia ghi nhớ, trăm năm sau, nhất định sẽ có một ngày, nữ nhân trong thiên hạ có thể đứng lên, khiến các ngươi tận mắt chứng kiến sự đổi thay của thế đạo này.”

Ta lệnh cho binh mã của hắn lui về phía cổng thành. Sau đó, ta đặt Ngụy Doanh xuống đất, chậm rãi xoay người lên ngựa, cùng Hoè Hoa, cùng những huynh đệ của ta, phi thẳng về phương Bắc.

Con đường phía trước, mờ mịt vô định. 

Có lẽ, đó là con đường chết.

Nhưng như vậy thì đã sao?

Diêu Cảnh Niên có khí tiết của nàng. Ta, cũng có nghĩa khí của ta.

Nếu nàng còn sống, ta sẽ giúp nàng thoát khỏi xiềng xích. 

Nếu nàng đã chết, ta sẽ thay nàng thu liệm di hài.

Chỉ cần ta còn đây, Ung Châu Hoài Lý, ta nhất định đưa nàng trở về.

( Chính văn hoàn. )