Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 7

7:44 chiều – 25/01/2025

16.

Còn năm ngày nữa là đến ngày giỗ của mẫu thân, ta gặp lại Lam Quan.

Giờ hắn đã không tầm thường nữa, là Ngự tiền đới đao thị vệ của đương kim Thánh thượng.

Năm đó, hắn theo Diêu Cảnh Niên vào kinh, được Diêu gia nhận làm nghĩa tử, sau đó được tiến cử vào cung làm thị vệ.

Lam Quan từ nhỏ đã lăn lộn chốn dân gian, sức mạnh kinh người, hơn nữa còn có thân thủ xuất sắc. Hắn lại là kẻ không biết sợ chết, cũng vì thế, khi Hoàng đế bị thích khách tập kích, hắn xông lên đầu tiên giết thích khách, còn đỡ cho Hoàng đế một nhát đao. Từ đó, hắn trở thành Ngự tiền đới đao thị vệ, lại vì tâm tính đơn thuần, như một kẻ ngốc, nên càng được Hoàng đế tin tưởng.

Ta bị Thôi gia giam lỏng chưa bao lâu, Tô thị đột nhiên sai Dương di nương mang đến cho ta một bộ y phục mới may. Áo lụa thêu kim tuyến, xa hoa lộng lẫy, ánh sáng lưu chuyển, vô cùng mỹ lệ.

Dương di nương cười tít mắt, nói:

“Thôi phu nhân ngày mai sẽ đến Thẩm phủ chúc mừng, tiểu thư mặc bộ này, cùng đi với phu nhân.”

“Thẩm phủ?”

Thẩm gia là dòng dõi của Đại Tông Chính phủ.

Cháu trai mới sinh của Thẩm công, chính là con trai độc đích của Thẩm Chiêu và Tam công chúa, hoàng thân quốc thích, e rằng cả triều đình sẽ đến chúc mừng. Thế tử Quận công phủ—Triệu Dần—tất nhiên cũng sẽ tới.

Hóa ra bọn họ muốn ta ăn mặc lộng lẫy, để cho hắn nhìn trước.

Khó cho Dương di nương, sốt sắng và tận tụy đến thế. Nếu ta không đi, người bị gả vào Quận công phủ chắc chắn sẽ là nữ nhi của bà ta—Thôi Thư.

Ta cười nhìn khuôn mặt sốt sắng của bà ta, nhẹ nhàng đáp ứng.

Ta vốn định chờ đến ngày giỗ của mẫu thân, mới giết bà ta. Nhưng bây giờ, họ còn muốn chơi trò này, vậy thì ta bồi họ chơi đến cùng.

———–

Ngày đầy tháng của cháu đích tôn Thẩm gia, Phủ Thẩm công đông nghịt khách, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Thôi Uyển và Thôi Cẩm Trạch đương nhiên cũng đến.

Một người ngồi trong đình, cùng đám công tử thế gia đối cờ giải trí. Một người ngồi giữa đám quý phu nhân quây quần trò chuyện.

Còn ta, ta mặc bộ y phục mà Dương di nương chuẩn bị, ngoan ngoãn, hiền lành.

Chỉ là khi bọn họ đang thưởng thức cảnh sắc trong hoa viên Thẩm phủ, ta lại tựa vào lan can, ngáp dài lười biếng. Miệng vừa há ra, chưa kịp khép lại, đã vô tình chạm vào một ánh mắt sâu thẳm, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, ta ngồi thẳng người.

Người đứng xa xa nơi lầu các, dáng vẻ cao lớn, một thân trường bào tím sẫm xa hoa, mày mắt lãnh đạm như tuyết.

Là Tiểu hầu gia Ngụy Trường Thiết.

Trước đây ta cố ý trêu chọc hắn, chỉ để cho Khương tiểu thư kia mất mặt một chút. Nhưng bản tính của ta xưa nay làm việc luôn ba phần hứng thú, ba phần bốc đồng. Nếu vượt quá ba phần, ta lại chẳng còn hứng thú nữa.

Ngụy Tiểu hầu gia tuy dung mạo xuất chúng, phong thái tựa thần tiên. Nhưng thật ra trong lòng ta, kinh diễm qua đi, cũng chỉ có vậy.

Lam Quan cũng đâu kém cạnh về dung mạo.

Hắn chẳng phải cũng theo ta mang một con dao mổ chó, đi chân trần khắp mười lăm huyện Ung Châu hay sao?

Ta từ nhỏ đã sống thực tế.

Số mệnh không phải do ta định đoạt, vậy thì đi đến đâu, phải chấp nhận cách sống ở đó. Bụng no cơm áo ấm, mẫu thân chết rồi, ta chẳng khác nào một hồn ma lưu lại nhân gian.

Ta chẳng muốn phí lời với hắn nữa.

Ta khẽ quay đầu, liền thấy Giang Tri Hàm và Thôi Uyển đi về phía mình.

Cháu gái của Giang Thái phó, đi đến đâu cũng như ánh trăng được muôn sao vây quanh. Nàng ta đoan trang, lúc che miệng cười, trông chẳng khác nào tiên nữ trên trời. Nếu không phải hôm nay, khi thấy ta, trong mắt nàng ta lại thoáng qua một tia chán ghét và khó chịu, ta vốn không định trêu chọc Ngụy Trường Thiết nữa.

Nàng ta cực kỳ ghét ta, bởi vì hôm đó, trong trà lâu, ta đã làm bị thương nam nhân trong lòng nàng ta.

Ta nghe nàng ta hạ giọng nói với Thôi Uyển:

“Hôm nay là dịp thế này, sao ngay cả ả ta cũng đến? Nhà các ngươi lại còn dám để ả xuất hiện trước mặt người khác sao?”

Hoa viên Thẩm phủ rất rộng, cảnh sắc tuyệt mỹ, nổi danh khắp kinh thành. Ngụy Trường Thiết đứng ở một đình đài không xa. Chỗ đó cây cối um tùm, vắng vẻ thanh tĩnh, bên cạnh hắn chỉ có một tên thị vệ.

Ta đứng dậy, xung quanh, đám tiểu thư khuê các trò chuyện rôm rả, không ai chú ý đến ta. Ta tiến đến đình đài, tìm hắn. Hành lễ xong, ta hỏi hắn:

“Thương thế của Tiểu hầu gia đã khá hơn chưa?”

“Chỉ là vết thương nhỏ, đã không còn đáng ngại.”

Hắn vẫn lãnh đạm như mọi khi, xa cách mà cao quý. Nhưng đúng lúc này, ta bỗng muốn trêu chọc hắn, muốn xé rách lớp vỏ đoan chính đứng đắn của hắn, muốn nhìn xem khi hắn mất đi vẻ tự chủ nghiêm trang, sẽ như thế nào.

Ta khẽ liếm môi, nhưng gương mặt vẫn là dáng vẻ mềm yếu, vô tội, tiến lên một bước, nhẹ giọng nói:

“Nếu không còn đáng ngại, có thể để A Âm nhìn một chút không? Nếu không, mỗi ngày ta đều nhớ mong, thao thức không ngủ được.”

Ta cúi đầu, chờ hắn đáp.

Ngụy Trường Thiết đứng yên không động, cũng không từ chối, ta lại nhẹ kéo tay áo hắn.

“Tiểu hầu gia, ta chỉ muốn nhìn một chút thôi.” Giọng nói mềm mỏng, đầy vẻ cầu xin.

Ngụy Trường Thiết vẫn không nhúc nhích, nhưng tên thị vệ bên cạnh hắn đã lặng lẽ xoay người, lui ra ngoài.

Ta kéo hắn ngồi xuống ghế đá trong đình. Mặc kệ ánh mắt hắn trầm xuống, chằm chằm nhìn ta, ta kéo tay áo hắn lên.

Vết thương trên cánh tay hắn đã lành, không cần băng bó nữa. Làn da cánh tay hắn rắn rỏi, đường nét rõ ràng.

Ta đưa tay lướt qua vết sẹo kia, vuốt ve một lúc, ta chậm rãi nắm lấy tay hắn. Lòng bàn tay hắn ấm áp, rộng lớn, vết chai trên ngón tay thô ráp.  Ta nhẹ nhàng vuốt ve vết chai trong lòng bàn tay hắn, khẽ cười, giọng nói mềm mại như tơ lụa:

“Mỗi ngày ta đều nghĩ về Tiểu hầu gia, giống như bị ma quỷ ám ảnh, trong đầu toàn là ngài. Rõ ràng biết ngài là người ta không thể với tới, nhưng vẫn không kiềm chế nổi bản thân, muốn đến gần, muốn ngưỡng vọng, dù chỉ là được nhìn thêm một chút. Tiểu hầu gia, ngài có thể cho ta một cơ hội không?”

Mắt phượng của Ngụy Trường Thiết hơi dài, sâu thẳm tựa như hồ nước tĩnh lặng, phủ lên một tầng sương mờ mông lung, dù không cười, cũng đủ để câu hồn đoạt phách. Hắn chăm chú nhìn ta, trong mắt ẩn giấu điều gì đó không rõ ràng, đôi môi mím nhẹ, trầm giọng gọi:

“Thôi tiểu thư…”

Thế gia tiểu thư phải đoan trang, phải giữ lễ. Nhưng ta muốn để hắn biết, nữ nhân lớn lên ở thôn dã hoang dại, ngông cuồng như thế nào.

Hắn chỉ vừa gọi ta một tiếng, ta lập tức siết chặt tay hắn, hơi dùng lực, trực tiếp ngồi vào lòng hắn. Ta vươn tay ôm lấy cổ hắn, dán mặt vào tai hắn, thấp giọng nói:

“Tiểu hầu gia, gọi ta là A Âm.”

Hắn toàn thân cứng đờ, vành tai đỏ ửng, mày cau chặt, định đẩy ta ra.

Cười chết mất.

Từ nhỏ ta mổ chó, sức lực mạnh cỡ nào.

Người ta dán chặt vào hắn, bất chấp mọi thứ, ôm lấy hắn, chủ động hôn lên môi hắn.

“Chỉ một lần này thôi, Tiểu hầu gia, đừng từ chối ta. Ta thật sự rất thích ngài, thích đến phát điên rồi…”

Trong đình đài yên tĩnh, ta nóng lòng muốn chiếm lấy hắn, mạnh mẽ quấn lấy hắn, như sợ không đạt được mục đích. Nhưng đột nhiên, bàn tay hắn đặt lên lưng ta, mạnh mẽ kéo ta lên. Ta biến sắc, còn tưởng hắn muốn ném ta ra ngoài.

Kết quả, ta vẫn ngồi trên người hắn, chỉ là đổi sang một tư thế thuận tiện hơn. Thuận tiện để hắn ấn ta vào lòng, hoàn toàn chiếm thế chủ động.

Hắn siết chặt ta, lông mi dài khẽ run, khép mắt lại, chủ động hôn ta. Trong một khoảnh khắc, đầu óc ta trống rỗng, từ nôn nóng cướp đoạt, biến thành kẻ đần độn.

Ta vốn định trêu chọc hắn, để hắn trải nghiệm sự buông thả, ai ngờ hắn còn buông thả hơn ta.

Ta không vui.

Từ nhỏ đến lớn, ta luôn là người nắm thế chủ động. Lúc này, ta nhất định phải phản công. Vì vậy, hai tay ta bắt đầu không ngoan ngoãn.

Kết quả là, ta và hắn trong đình đài ôm nhau hôn đến khó rời, suýt nữa không kiềm chế nổi.

Ta vốn định nhìn xem Giang Tri Hàm và đám người Thôi gia sẽ suy sụp thế nào. Bọn họ mất mặt, ta mới thấy sảng khoái. Đáng tiếc, tên thị vệ trung thành tuyệt đối của hắn cấm không cho bất cứ ai lại gần.

Ngụy Trường Thiết vẫn còn chút tự chủ, ta vẫn còn ngồi trên người hắn, nhưng hắn đột ngột chấm dứt nụ hôn kéo dài kia. Hắn ấn đầu ta vào lòng, khàn giọng nói:

“Đừng động đậy.”

Giọng hắn khàn đặc, cảnh cáo pha lẫn đau khổ. Ta có thể nghe được tiếng nhịp tim hắn đập kịch liệt, cơ thể căng cứng, hơi thở cũng hỗn loạn. 

Ta tựa vào ngực hắn, vòng tay ôm lấy hắn, khóe môi cong lên, ánh mắt lóe lên tà ác, cố ý khẽ động một chút. Hắn không nhịn được, khẽ rên một tiếng, như thể đang cực lực kiềm chế. Bàn tay đặt trên lưng ta, siết chặt hơn.

“Thôi Âm, đừng động.”

Giọng nói từ cảnh cáo, biến thành bất đắc dĩ cầu xin.

17.

Hôm ấy, ta ngồi trong lòng Ngụy Trường Thiết. Ngón tay hắn lướt qua môi ta, bạch ngọc ban chỉ chạm vào da thịt, lạnh lẽo mà mờ ảo.

Hắn hỏi:

“Ngươi và Tri Hàm cùng gả vào Hầu phủ, thế nào?”

A, đây là muốn cho ta một danh phận rồi sao?

Ta khẽ mỉm cười, hỏi ngược lại:

“Tiểu hầu gia muốn A Âm làm thiếp?”

Hắn bình tĩnh nhìn ta, tay vẫn đặt trên eo ta, trả lời không chút do dự:

“Trước làm thiếp, sau này có cơ hội sẽ nâng lên bình thê.”

Giọng điệu bình thản, tựa như mọi chuyện đã sắp đặt đâu vào đấy, quả là không tệ.

Dù sao một thứ nữ xuất thân từ phủ Thị lang như ta, làm sao có thể so bì với cháu gái Giang Thái phó. Ta có thể được nâng thành bình thê đã là ưu ái lớn nhất hắn có thể cho. Hắn dường như thực lòng muốn thu nhận ta.

Nhưng ta lại cười.

“Tiểu hầu gia, dù A Âm có yêu mến ngài, nhưng làm thiếp hay bình thê, ta đều không bằng lòng.”

Ngụy Trường Thiết thoáng sững người.

“Tiểu hầu gia từng nói, thảo dược trong thiên hạ, chỉ cần có thể chữa lành vết thương, thì không có cao thấp sang hèn. Vậy cớ sao nữ nhân trong thiên hạ, lại phải phân ba bảy loại? Có lẽ nữ nhân còn chẳng bằng một nhành cỏ. Phụ nhân hữu tam tòng chi nghĩa, vô chuyên dụng chi đạo’—đạo lý này như một xiềng xích, thoát chẳng thoát được, tránh cũng tránh chẳng xong. Cuối cùng chỉ là bắt người ta phải nhận mệnh, cúi đầu mà thôi.”

“Không một nữ nhân nào cam tâm làm thiếp cả. A Âm nguyện ý cùng ngài một đêm hoan lạc, chỉ vì lòng ta khao khát, vì trong mắt ta, ngài khác biệt với thiên hạ nam nhi. Ngài vô song, nên ta ngưỡng vọng ngài, dù đời này không gả cho ai, xuất gia làm ni cô cũng được. Chỉ cần nghĩ đến ngài, ta cũng thấy đời này đáng giá. Nhưng nếu ngài cũng muốn ta phải nhận mệnh, phải cúi đầu…”

Ta khẽ cười chua xót, khe khẽ thở dài:

“Quân như bàn thạch, thiếp như bồ thảo—vậy thì cứ xem như ta và ngài chưa từng quen biết đi.”

Khi ta rời khỏi đình đài, ánh mắt Ngụy Trường Thiết sâu thẳm dõi theo bóng lưng ta, chân mày nhíu chặt, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ra khỏi đình đài, ta dừng chân, khẽ cười lạnh.

Nếu ta muốn chơi, nhất định sẽ khiến Giang Tri Hàm biết rằng, thứ nàng ta có thể sở hữu, sẽ bị kẻ nàng ta ghét bỏ và khinh miệt nhất, cướp sạch không còn gì.

Nhưng làm người, đôi khi cũng nên có chút lương thiện, kẻo lại rước họa vào thân.

Tô thị tìm ta.

Sắc mặt bà ta có chút khó coi. Nhưng dù sao cũng là con cáo già, bà nhanh chóng khôi phục dáng vẻ dịu dàng, đến nắm lấy tay ta, nhẹ giọng cười nói:

“Đi đâu vậy? Vườn Thẩm phủ rộng lớn thế này, bên cạnh lại không có nha hoàn theo hầu, đừng chạy lung tung.”

Bà ta kéo ta đi, dẫn ta đến gặp Triệu Thế Tử của Quận công phủ. Quả nhiên như Thôi Cẩm Trạch nói, cũng coi như là một nam nhân tuấn tú.

Ánh mắt hắn dán chặt lên ta, ngang nhiên đánh giá từ đầu đến chân. Sau đó, hắn khẽ cười, hướng về phía Tô thị hành lễ. Xem ra, rất hài lòng với món hàng.

Mối hôn sự này xem như đã định.

Tô thị mừng rỡ không thôi.

Sau đó, bà ta chẳng buồn để ý đến ta nữa, chỉ sai một nha hoàn theo bên cạnh, bảo ta cùng Triệu Thế Tử trò chuyện vài câu.

Nhìn bề ngoài, Triệu Thế Tử ngoại trừ có chút ngạo mạn, thì không thể tìm ra khuyết điểm nào. Nhưng rất rõ ràng, trong cốt tủy, hắn khinh thường ta. Dù sao, thân phận trưởng nữ Thôi gia của ta, còn chẳng trong sạch bằng một thứ nữ. 

Hắn vẫn giữ lễ, dù sao cũng đang ở phủ Thẩm công, nhàn nhạt cùng ta trò chuyện vài câu.

Đột nhiên, biến cố xảy ra.

Là vì ta nhìn thấy Lam Quan.

Hắn xuất hiện trong hoa viên Thẩm phủ, mặc quan phục thị vệ thêu chỉ vàng, đầu đội mũ cuộn tông, tay nắm chuôi kiếm, dáng người cao ráo, eo thon gọn.

Hắn nhỏ hơn ta vài tuổi, trong lòng ta, hắn luôn là đệ đệ.

Hai năm không gặp, gương mặt tuấn mỹ ấy, ánh mắt vẫn sạch sẽ thuần khiết như xưa, tinh xảo đến mức không tưởng.

Chỉ là, khoảnh khắc ánh mắt hắn dừng lại trên người ta, lại tràn đầy bi thương, phẫn nộ, cùng ấm ức tột cùng, ngay cả hốc mắt cũng ửng đỏ.

Ta tưởng rằng, giây tiếp theo hắn sẽ lao đến trước mặt ta, vừa tức giận vừa tủi thân mà nói:

“A Âm, ta nhớ ngươi.”

Không ngờ, hắn lại có tiến bộ, không lao đến ôm chầm lấy ta, mà sải bước thật nhanh, chìa tay về phía ta—

“Cho.”

Giọng nói trong trẻo, chỉ một chữ, lại mang theo vô số cảm xúc tủi thân.

Lúc này ta mới nhận ra, trên tay hắn cầm một bó lan rực rỡ. Bất giác trong lòng có chút cảm khái.

Năm xưa cùng hắn lang bạt, khi bắt rắn trên núi, hắn luôn thích ngắt hoa ngắt cỏ, ngốc nghếch chìa ra tặng ta. Ta bảo ta không thích hoa. Hắn lại bĩu môi, cố chấp lẩm bẩm:

“Đẹp.”

Sau đó, lại quên sạch, lần sau vẫn cứ hái hoa đưa cho ta.

Nhưng lần này, hoa lan trong vườn Thẩm phủ đều là giống quý hiếm. Hắn cứ thế bứt một bó mang đến.

Lam Quan đúng là kẻ ngốc, nhưng hắn là kẻ ngốc bên cạnh Hoàng đế. Vậy nên ngay cả Triệu Thế Tử cũng phải giữ thể diện cho hắn, chủ động hành lễ chào hỏi:

“Hộ vệ Diêu.”

Đáng tiếc, Lam Quan không nể mặt, lạnh lùng liếc hắn một cái, phun ra một chữ:

“Cút!”

Triệu Thế Tử đen mặt, lửa giận bốc lên, vậy mà lại tranh cãi với một tên ngốc.

“Diêu Kim An, ngươi chỉ là một tên thị vệ nho nhỏ, bổn Thế Tử là đang nể mặt ngươi hay sao?”

A, đúng rồi.

Lam Quan từ khi được Diêu gia thu làm nghĩa tử, đã đổi tên thành Diêu Kim An.

Ta còn tưởng hắn có tiến bộ, ai ngờ hắn lại chẳng có chút tiến bộ nào.

Quả nhiên, đầu óc của kẻ ngốc không giống người bình thường. Hắn nhìn Triệu Thế Tử một cái, đột nhiên rút lại bó hoa đưa cho ta, rồi dúi vào tay hắn.

“Cho!”

Triệu Thế Tử sững sờ, không hiểu ra sao, hắn lại lặp lại:

“Cầm lấy!”

Triệu Dần vừa mới nhận lấy bó hoa, sắc mặt Lam Quan đột nhiên thay đổi. Hắn vung tay, một chưởng chặt xuống, Triệu Dần bị đánh ngã nhào xuống đất.

Tiếp theo, đôi mắt xinh đẹp kia ánh lên một tia tàn nhẫn. Hắn giẫm lên ngực Triệu Dần, hung hăng đạp mấy cước. Sau đó, nhắm thẳng vào lồng ngực hắn, đá mạnh một cú. Triệu Dần phun ra máu, kêu thảm thiết liên tục.

Tiếng động quá lớn, rất nhiều người vây lại. Đích tôn Thẩm gia chạy đến, sắc mặt biến đổi:

“Diêu hộ vệ, dừng tay! Không thể đánh tiếp được nữa!”

Nếu còn đánh nữa, người sẽ chết.

Lam Quan trên mặt không có chút cảm xúc nào. 

Đích tôn Thẩm gia gấp giọng hỏi:

“Ngươi vì sao đánh hắn?”

Hắn nghiêm túc trả lời:

“Hắn cướp hoa của ta.”

Trên mặt đất, bó lan kia rơi lặng lẽ.

Một bên, ta vẫn đứng yên.

Trong khoảnh khắc, vô số ánh mắt đổ dồn lên người ta. Bao gồm cả Ngụy Tiểu hầu gia, người vừa cùng đích tôn Thẩm gia đến đây.