Chuyện này nói ra quá phức tạp, liên quan đến thanh danh của Kiều Nguyệt Thù, vẫn nên tạm thời giấu hắn vậy, liền chuyển chủ đề nói: “Hôm nay các huynh có gặp được Chử Công Tiện không?”
Tống Trường Sách quả nhiên bị chuyển hướng sự chú ý, gật đầu nói: “Gặp rồi.”
“May nhờ Kiều nhị ca quen thuộc địa hình bên trong, lại quen biết với cai ngục, mới có thể cải trang trà trộn vào được.”
Liễu Tương vội hỏi: “Thế nào, có hỏi ra manh mối gì không?”
Tống Trường Sách nghiêm mặt nói: “Chử Công Tiện nói giá sách trước giờ chưa từng bị mưa dột, mà mấy hôm trước vì đồ trạng nguyên, có rất nhiều học trò đến chúc mừng tặng quà, để đáp lễ, hắn đã từng tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại nhà.”
“Cộng lại có khoảng hai mươi người đã vào phòng của Chử Công Tiện, trong đó có Ninh Viễn Vi và Cao Du Thành.” Tống Trường Sách rót cho Liễu Tương một chén trà, đặt trước mặt nàng nói: “Còn các người, hôm nay có gặp Ninh Viễn Vi không? Có dò hỏi được gì không?”
Liễu Tương uống một ngụm trà, mới khẽ thở dài nói: “Gặp rồi, nhưng hắn ta chỉ biết chút võ nghệ mèo cào, không thể nào nhảy lên xà nhà được, tất nhiên cũng không loại trừ khả năng võ công hắn ta cao thâm, đã sớm nhận ra ta theo dõi, cố ý che giấu, nhưng ta quan sát người này… thật sự không giống người gian xảo.”
Tống Trường Sách liền trêu chọc: “Bởi vì hắn ta đẹp trai à?”
Liễu Tương: “..Ta đang nói chuyện nghiêm túc!”
Tống Trường Sách nhướng mày: “Ta cũng đang nói chuyện nghiêm túc.”
Nếu là bình thường, Liễu Tương nhất định sẽ tranh luận với hắn một hồi, nhưng hôm nay vì có tâm sự, nên không cãi nhau với hắn.
Nàng đang nghĩ, phía sau có Thái tử ở đó, Tạ Hành hẳn là không dễ gì rơi xuống nước, vậy thì tại sao hắn lại làm như vậy?
Chẳng lẽ, là vì bảo vệ nàng?
Nghĩ như vậy, trong đầu nàng lại hiện lên cảnh hắn quay người bước về phía nàng.
Hắn rõ ràng có thể đứng ngoài cuộc, nhưng vẫn cởi áo khoác ngoài che chở cho nàng, nàng cũng không cho rằng hắn có ý gì với nàng, mà càng cảm thấy hắn là người miệng cứng lòng mềm.
‘Đó cũng là cô nương”
Bên tai nàng dường như lại vang lên giọng nói nghiến răng nghiến lợi của hăn, khóe môi Liễu Tương vô thức cong lên.
Bởi vì bản thân hắn là một người tốt, cho nên dù có không thích nàng thế nào đi nữa, thì hắn cũng không bỏ mặc nàng ở đó một mình đối mặt.
Còn Tống Trường Sách thì thu hết mọi biểu cảm của nàng vào mắt.
Nếu là trước đây, hắn nhất định sẽ tò mò hỏi han, nhưng bây giờ không hiểu sao hắn lại cảm thấy trong lòng có chút chua xót, bởi vì trực giác mách bảo hắn, sự khác thường của nàng lúc này có liên quan đến Tạ Hành.
Nụ cười thoắt ẩn thoắt hiện trên khóe môi nàng, nụ cười mà hắn chưa từng thấy, quá chói mắt.
Nhưng hắn không hiểu tại sao lại như vậy.
Lúc đầu, khi nhìn nàng say rượu dựa vào lòng Tạ Hành, hắn không như vậy, khi nhìn nàng cứu Tạ Hành khỏi cơn mưa hoa hạnh, hắn cũng không như vậy, cho đến Quỳnh Lâm yến, hắn hiểu lầm bọn họ…
Hình như chính từ lúc đó, hắn đã đề phòng Tạ Hành hơn một chút.
Mười mấy năm qua, bất kể nam hay nữ, chỉ cần là người đẹp, nàng đều rất hứng thú, nhưng chưa từng có ai dây dưa với nàng nhiều như vậy.
“Tống Trường Sách?”
Tống Trường Sách giật mình hoàn hồn, lại thấy Liễu Tương đang nhìn hắn với vẻ nghi ngờ: “Huynh đang ngẩn người đấy à?”
Tống Trường Sách nhất thời không thể nào hiểu được, bèn dứt khoát đè nén cảm giác chua xót không rõ ràng kia xuống, hỏi: “Sao vậy?”
“Ta hỏi có danh sách những học trò đã đến nhà Chủ
Công Tiện không?”
Liễu Tương hỏi lại lần nữa.
Tống Trường Sách lúc này mới lấy từ trong lòng ra một tờ danh sách đưa qua, chỉ từ sau ra trước nói:
“Đây là bản sao chép, chỗ Kiều nhị ca còn một bản nữa, chúng ta chia nhau điều tra, từ chỗ này đến chỗ này.”
“Đúng rồi, Kiều nhị ca hôm nay hỏi ta mượn Xích Vũ.”
Liễu Tương nhận lấy danh sách nhìn qua, xác nhận ngoài Ninh Viễn Vi và Cao Du Thành ra thì đều không quen biết ai, bèn cẩn thận gấp lại, nói: “Nhị biểu ca vẫn chưa từ bỏ ý định.”
Tống Trường Sách nhún vai: “Đúng vậy, nhưng gần đây võ công của Kiều nhị ca quả thật có tiến bộ.”
Liễu Tương tò mò hỏi: “Tiến bộ đến mức nào rồi?”
Tống Trường Sách suy nghĩ một chút rồi đưa tay ra:
“Có thể đỡ được mười chiêu của ta.”
Liễu Tương hơi nhướn mày, có chút bất ngờ: “Xem ra Xích Vũ đã không phí công dạy dỗ.”
“Vậy phải làm sao, cho mượn hay không cho mượn?”
Tống Trường Sách hỏi.
Câu hỏi này thật sự khiến Liễu Tương chững lại, nàng có chút rối rắm gãi đầu.
Ban đầu nàng chỉ nghĩ nhị biểu ca nhất thời hứng
thú, thật không ngờ trong chuyện này hắn lại kiên trì như vậy.
“Thật ra ta thấy, Kiều gia đã cho phép Kiều nhị ca vào Hình bộ, thì hẳn là sẽ tôn trọng ý nguyện của
Kiều nhị ca.” Tống Trường Sách nói: “Hơn nữa năng lực lĩnh hội của Kiều nhị ca trong phương diện này rất mạnh, nói không chừng thật sự có thể học thành công.”
Liễu Tương chống cằm nhìn hắn: “Huynh thật sự nghĩ như vậy sao?”
Tống Trường Sách gật đầu: “Mấy ngày nay tiếp xúc với Kiều nhị ca, tuy rằng đôi khi hắn có chút không đáng tin cậy, nhưng nếu đã quyết định một việc, nhất định sẽ dốc toàn lực để làm.”
“Nhưng mà, nếu Kiều gia thật sự đồng ý cho nhị biểu ca theo nghiệp võ, tại sao còn cần mượn Xích Vũ chứ?” Liễu Tương nói: “Hơn nữa võ công của mấy ám vệ bên cạnh nhị biểu ca cũng rất tốt mà.”
Tống Trường Sách lắc đầu: “Vậy thì không biết rồi, có lẽ là thấy hợp duyên với Xích Vũ?”
Liễu Tương không nói gì nữa.
Hai người úp mặt trên bàn, mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, cuối cùng mới chợt nhớ ra một chuyện.
Bọn họ ở đây thảo luận lâu như vậy, nếu Xích Vũ không muốn thì có ích gì?
Vì vậy, Tống Trường Sách liền gọi Xích Vũ đến hỏi, nhưng chưa kịp hỏi, Xích Vũ đã nói: “Ta đều nghe thấy rồi.”
Tống Trường Sách bèn hỏi: “Vậy ngươi nghĩ thế nào?”
Bị hai đôi mắt đồng thời nhìn chằm chằm, Xích Vũ một lúc lâu sau mới nói ra được một câu: “Ta nghe theo công tử.”
Liễu Tương lại nhìn về phía Tống Trường Sách.
Tống Trường Sách: “..”
Hắn bực bội gãi đầu, cuối cùng quyết định: “Vậy ngươi lén đi đi, cứ coi như ta không biết, sau này
Kiều gia trách tội, ngươi cứ đổ lên đầu Kiều nhị ca, nói hắn uy hiếp ngươi.”
Liễu Tương: “..”
Xích Vũ im lặng một lúc, rồi chắp tay đáp: “Vâng.”
Mạng của Xích Vũ là do Tống Trường Sách cứu, những năm nay bất kể Tống Trường Sách ra lệnh gì, hắn đều không từ chối, dù hắn không hiểu.
Nói đến đây, Tống Trường Sách có chút ngứa ngáy nhìn về phía Liễu Tương, vừa lúc Liễu Tương cũng nhướng mày nhìn hắn.
Nhìn nhau một lúc, không cần nói nhiều, đồng thời đứng dậy: “Đi, luyện võ trường!”
Tống Trường Sách: “Thua thì mời ăn chân giò nhé?”
Liễu Tương: “Thêm một vò rượu Lê Hoa say nữa.”
“Được!”
Tống Trường Sách: “Đúng rồi, ta nghe nói gần đây đám người kia đang mở sòng bạc.”
“Thật sao? Xem ra về kinh thành quá nhàn rỗi rồi.”
Nửa canh giờ sau, hai bóng người sóng vai rời khỏi luyện võ trường.
Mà phía sau bọn họ, có người vui có người buồn.
“Tại sao tướng quân lại thua?”
“Ai mà biết được, rõ ràng là so đao, là vũ khí tướng quân giỏi nhất mà.”
“Ơi, lần sau đặt cược trung lang tướng thắng vậy!” Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau bọn họ: “Thật sao? Trùng hợp vậy, ta cũng đặt cược ta thắng.”
Đám binh sĩ sợ hãi vội vàng quay đầu lại, lại thấy hai người vốn đã rời đi không biết từ lúc nào lại đứng phía sau bọn họ, khoanh tay nhìn bọn họ với vẻ mặt như cười như không.
Đám binh sĩ cảm thấy áp bức nặng nề, xong đời rồi, bị bắt rồi!
“Công khai mở sòng bạc, nên phạt như thế nào?”
Liễu Tương thong thả nói.
Mọi người cúi đầu im re như chim cút.
Liễu Tương đưa tay ra, gã cao gầy vừa làm nhà cái lúc nay cung kính đưa bạc qua.
Liễu Tương ước lượng, nhướng mày: “Nhiều người đặt cược ta thắng vậy sao?”
“Tịch thu, mỗi người mười vòng, ngươi đếm đấy.”
Lần này đợi Liễu Tương và Tống Trường Sách đi xa, những người khác xúm lại đè gã cao gầy xuống:
“Tên phản bội!”
“Ta đã nói so đao pháp tướng quân làm sao có thể thua, hóa ra là ngươi cấu kết với tướng quân và trung lang tướng!”
“Ta cũng bị ép mà, ai bảo các ngươi không nên thân đều mắc bẫy, mười vòng, các ngươi không chạy thì trời sắp tối rồi!”
“Ngươi cứ đợi đấy!”
“..”
Tiếng ồn ào phía sau truyền đến, Liễu Tương và
Tống Trường Sách nhìn nhau cười, ném bạc lại cho hắn: “Lát nữa trả lại cho bọn họ.”
Tống Trường Sách cất bạc đi, nói: “Ta thắng rồi, tướng quân nên mời ta ăn chân giò.”
Liễu Tương nhíu mày nhìn hắn: “Đâu có đánh thật, không tính.”
“Vậy không được, tướng quân sao có thể nói mà không giữ lời.” Tống Trường Sách bất mãn nói.
Liễu Tương rốt cuộc mới phản ứng lại, nheo mắt nhìn hắn: “Huynh tính kế ta?”
Trước tiên là lập sòng bạc với nàng, lại nói với nàng đám người kia dạo này làm loạn, sau đó xúi giục nàng nhường để trị bọn họ, sao dạo này tên này lại lắm mưu mẹo thế.
Tống Trường Sách thoắt cái đã chuồn mất: “Bây giờ mới phát hiện thì đã muộn rồi!”
“‘Tối mai ta để bụng đó.”
Liều Tương: “..”
“Huynh chờ đó cho ta!”
Mặt trời sắp lặn, ráng chiều đỏ rực cả nửa bầu trời.
Liễu Tương thay một bộ y phục rồi ra khỏi cửa.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui trong lòng cứ thấy bất an, vẫn quyết định đi xem rốt cuộc Tạ Hành rơi xuống nước là chuyện như thế nào.
Vừa hay đưa danh sách cho hắn xem, xem hắn có quen biết ai trên đó không.
Cũng mang theo giấy cam kết mà hắn yêu cầu nàng viết cho hắn.
Liễu Tương quen cửa quen nẻo đến viện của Tạ
Hành.
Thị vệ canh giữ ngoài viện thấy nàng liền quay người vào trong bẩm báo, rất nhanh liền đi ra: “Mời Vân Huy tướng quân.”
Liễu Tương gật đầu nói lời cảm tạ, chậm rãi bước vào trong viện.
Chẳng mấy chốc, nàng đã nhìn thấy người đang ngồi bên cửa sổ.
Ánh hoàng hôn buông xuống một nửa trên khung cửa, như một luồng ánh sáng chiếu rọi lên người hắn.
Hắn đã thay một bộ trường bào bằng gấm màu tím nhạt, tóc dường như vừa mới khô, chỉ dùng một cây trâm cài hờ hững, mái tóc đen buông xõa trong ánh chiều tà, như cảm nhận được điều gì đó, hắn ngước mắt lên nhìn lại, trong đôi mắt phượng dường như bớt đi chút kiêu ngạo của ngày thường.
Bước chân Liễu Tương không dừng lại, nhưng nhịp tim lại lỡ mất một nhịp.
Nhưng nàng cũng nhanh chóng dời mắt đi, không dám nhìn thêm nữa.
Mỹ nhân dù có đẹp đến đâu, cũng đã định sẵn là người dưng nước lã với nàng.
Bước lên bậc thang, nàng nhanh chóng đi qua cửa số.
Nàng không liếc mắt nhìn, cũng không biết ánh mắt của Tạ Hành xuyên qua ánh hoàng hôn đang dừng trên người nàng.
Liễu Tương vào phòng đi đến gần bàn trà, vừa chắp tay hành lễ, ánh mắt đang cúi xuống liền rơi vào cái chuông bạc trên bàn trà.
Nàng hơi sững sờ, đây là chuông của nàng mà, sao lại ở chỗ hắn thế.
Hơn nữa nàng nhớ rất rõ, lúc ở Quốc công phủ, hắn cho nàng xem là một cái chuông màu đỏ, không phải cái chuông trước mắt này.
Nàng còn chưa kịp nhớ ra, mấy ngón tay thon dài đã nhặt cái chuông bạc lên, giọng nói không nhẹ không nặng: “Đây là của cô sao?”
Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại là khẳng định.
Liễu Tương chậm rãi ngước mắt lên nhìn vào mắt hắn, cuối cùng cũng nhớ ra điều gì đó.
Vào cái ngày mưa to gió lớn ấy, khi nàng cứu hắn ở ngoài miếu Thành Hoàng đã từng làm rơi một cái chuông.
Và ngày hôm đó, nàng đeo đúng là chuông bạc này.
Liều Tương nhớ lại ngày hôm đó sau khi xuống núi, nàng phát hiện mình đánh rơi một quả chuông bạc nhỏ. Vì nó được treo ở vị trí đầu tiên nên nàng mới nhận ra. Nhưng lúc đó trời mưa to như vậy, nàng nghĩ một quả chuông nhỏ như thế không thể nào trùng hợp đến mức bị Tạ Hành nhặt được, không ngờ trên đời này lại thực sự có chuyện trùng hợp như vậy.
Ở phủ Quốc công, hắn đã thử dò hỏi nàng, quả chuông nhỏ màu đỏ kia giống hệt quả chuông trước mặt, giờ phút này nàng có phủ nhận cũng hoàn toàn vô nghĩa.
“Là của ta.” Liễu Tương thành thật nói.
Ngón tay Tạ Hành hơi co lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng.
Nàng không hề ngạc nhiên khi quả chuông bạc này đến tay hắn như thế nào, chẳng lẽ điều đó chứng tỏ nàng biết người nàng cứu vào ngày hôm đó là hắn.
“Ngày hôm đó, cô đã mở mặt nạ của ta ra?”
Liễu Tương lập tức phủ nhận: “Không có.”
Vừa dứt lời, Liễu Tương liền ý thức được điều gì đó.
Bất kể nàng trả lời là có hay không có, đều là thừa nhận người cứu hắn ngày hôm đó là nàng.
Nhưng mà, nàng dường như cũng không thể phủ nhận, bởi vì nàng không biết hắn nhặt được quả chuông này ở đâu, nếu là bên cạnh hắn, sự phủ nhận của nàng sẽ trở nên thừa thãi.
Hơn nữa lúc đó nàng không muốn để hắn biết chỉ vì cảm thấy hắn rất phiền phức, mà nàng không muốn rước phiền toái vào người, cho nên mới lựa chọn rời đi trước khi người của hắn đến.
Nhưng bây giờ, hắn có biết hay không dường như cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Tạ Hành nhìn chằm chằm vào nàng, tiếp tục hỏi:
“Vậy làm sao cô biết là ta?”
Liễu Tương nhớ rất rõ vấn đề này: “Lúc đó trên cổ tay Thế tử có một vết sẹo đỏ do bị bỏng, ta nhận ra nhờ vào đó.”
Tạ Hành sững người, vẻ mặt hơi phức tạp: “Sao cô lại biết ta từng bị bỏng ở cổ tay?”
Liễu Tương chỉ có thể thành thật nói: “Ngày hôm đó
Thế tử bị tiểu nhị trong quán trọ va phải, ta đang dùng bữa ở phía đối diện, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng của Thế tử, nhận ra nhờ vào xe ngựa của Thế tử.”
Thì ra là vậy.
Tạ Hành thản nhiên thu hồi ánh mắt.
Hắn vô thức nắm chặt quả chuông bạc trong tay, vành tai hơi ửng đỏ.
Nàng biết là hắn, còn cởi hết quần áo của hắn ra sao?!
Vậy là nàng đã sớm có ý đồ với hắn!
Liễu Tương cảm thấy hơi thở của hắn càng lúc càng kỳ lạ, liếc mắt nhìn thấy vành tai đỏ ửng của hắn, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, cuối cùng cũng nhận ra có lẽ hắn đã hiểu lầm điều gì đó, vội vàng giải thích: “Ngày hôm đó Tống Trường Sách cũng ở đó, sau khi ta đưa Thế tử từ trong mưa vào miếu Thành Hoàng, là hắn hong khô quần áo cho Thế tử.”
Những ngón tay đang nắm chặt của Tạ Hành đột nhiên buông lỏng, nhanh chóng ngấng đầu nhìn chằm chằm vào nàng.
Liễu Tương sợ hắn không tin, giơ ngón tay lên nói:
“Ta thề thật sự là Tống Trường Sách, lúc đó ta cũng bị ướt nên ra phía sau hong quần áo, ta không có nhìn thấy cái gì hết, cũng không chạm vào Thế tử.”
Màu đỏ trên vành tai Tạ Hành dần dần nhạt đi.
Thì ra là Tống Trường Sách.
Hắn từ từ thu tay về, đồng thời lấy đi quả chuông bạc.
Sau đó, hắn giơ tay lấy một chén trà, rót cho Liễu Tương một chén trà nóng.
Liễu Tương trừng mắt nhìn chén trà, vừa thụ sủng nhược kinh vừa không khỏi nghĩ, bên trong không có độc đúng không?
Nếu không sao hắn lại hạ mình rót trà cho nàng?
Mãi đến khi Tạ Hành thản nhiên liếc nhìn nàng, nàng mới vội vàng ngồi xuống nói: “Đa tạ Thế tử.”
Sau đó không thấy Tạ Hành lên tiếng, Liễu Tương liền hỏi: “Hôm qua sao Thế tử biết quả chuông đó là của ta vậy?”
Vừa dứt lời, trong lòng nàng đã có đáp án.
Loại chuông nhỏ này ở Ngọc Kinh không có, mà người từ phương Bắc trở về bên cạnh Kiều Nguyệt Thù chỉ có mình nàng, hắn tự nhiên sẽ hoài nghi đến nàng.
Đương nhiên, tiền đề là hắn đã kiểm tra chiếc chuông nhỏ này rồi.
Ban đầu nàng cho rằng Tạ Hành sẽ không trả lời câu hỏi ngó ngẫn này của nàng, nhưng rất nhanh lại nghe hắn nói: “Trọng Vân nói, nó đến từ phương
Bắc.”
Ánh mắt Liễu Tương khẽ lóe lên, ồ lên một tiếng.
Quả nhiên hắn đã kiểm tra.
Hôm nay Tạ Hành dường như dễ nói chuyện hơn,
Liều Tương không khỏi tò mò hỏi thêm một câu:
“Kẻ ám sát Thế tử hôm đó cũng là người Bắc Cần sao?”
Còn cả tên tiểu nhị làm bỏng hắn, cũng là do Bắc Cần sắp xếp sao?
Tạ Hành khẽ liếc nhìn nàng, Liễu Tương chạm phải ánh mắt của hắn, tưởng rằng hắn không muốn nói, đang định nói xem như nàng chưa hỏi, liền nghe hăn nói: “Không phải'”
Không phải?
Liễu Tương không khỏi nhíu mày.
Lúc đó nàng hoài nghi vụ ám sát kia có liên quan đến Thái tử hoặc Nhị hoàng tử, cho nên mới cảm thấy phiền phức, không muốn dính líu vào, nhưng theo như nàng tìm hiểu, nàng không cho rằng bọn họ sẽ giết hắn.
Nàng có thể nhìn ra, cho dù là Thái tử hay Nhị hoàng tử đều rất khoan dung với Tạ Hành, thậm chí có thể nói là nuông chiều.
Nhị hoàng tử thân thiết với hắn thì không cần phải nói, hôm qua Thái tử tuy nói là thay hắn xin lỗi nàng, nhưng nàng nghe ra được, trong lời nói của
Thái tử không hề có nửa điểm trách cứ Tạ Hành, ngược lại ý tứ bênh vực rất rõ ràng.
Hơn nữa hôm qua Thái tử còn khoác mãng bào bốn móng lên người hắn, tự mình đưa hắn về Minh vương phú.
Nếu vụ ám sát hôm đó thật sự có liên quan đến bọn họ, vậy nàng chỉ có thể nói, vở kịch của bọn họ diễn quá tốt
Nhưng ngoài mật thám Bắc Cần và hai người bọn họ, nàng cũng không cho rằng ở Ngọc Kinh này còn có ai có thể bức Tạ Hành đến mức độ đó.
Liễu Tương bèn mang theo vài phần nghi hoặc nhìn về phía Tạ Hành.
Hôm nay hắn tuy có vẻ dễ nói chuyện hơn, nhưng nàng cũng không cho rằng hắn sẽ có hỏi tất đáp với nàng, hơn nữa chuyện này xem ra dường như phức tạp hơn nàng tưởng tượng, vì vậy, nàng cân nhắc đổi cách hỏi: “Thế tử có biết là ai không?”
Tạ Hành hơi cụp mắt, im lặng.
Ngay khi Liễu Tương cho rằng hắn sẽ không trả lời, hắn thản nhiên mở miệng: “Biết.”
Liễu Tương nghe vậy trong lòng hơi yên tâm.
Trong lòng hắn có tính toán là tốt rồi.
Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, ráng chiều trên bầu trời vẫn rực rõ.
Giống như buổi chiều tà nhiều năm trước.
Tạ Hành đến giờ vẫn có thể cảm nhận được cảm giác ngạt thở khi nước hồ lạnh lẽo tràn vào khắp người, lúc đó hắn nghĩ mình không sống nổi nữa.
Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn sống sót.
Cái giá phải trả là mang bệnh suốt đời.
Thể chất yếu ớt của hắn quả thực là bẩm sinh, nhưng nếu không có lần đó, cũng sẽ không đến mức này.
Hắn vốn dĩ có thể học cưỡi ngựa bắn cung.
Liễu Tương thấy Tạ Hành nhìn chằm chăm ráng chiều trên trời thất thần, liền im lặng, bưng chén trà nhấp từng ngụm nhỏ, thỉnh thoảng lại không nhịn được len lén nhìn người đối diện.
Tuy toàn thân vẫn toát lên vẻ kiêu ngạo bẩm sinh, nhưng lại có vẻ uể oải, mong manh, đây là Tạ Hành mà nàng chưa từng thấy qua.
Nhìn mà thấy đau lòng.
Trạng thái này của hắn, có liên quan đến những kẻ ám sát hắn sao?
Trọng Vân đứng từ xa nhìn cảnh này, sau một thoáng ngẩn người, liền dừng bước.
Thế tử và Vân Huy tướng quân từ lần đầu gặp mặt đa kết thù, sau đó thù này càng lúc càng sâu, gặp mặt không phải đánh đánh giết giết thì cũng là trừng mắt nhìn nhau, đây hình như là lần đầu tiên bọn họ ngồi cùng nhau hòa thuận như vậy.
Hình như là đang ngắm hoàng hôn?
Kỳ lạ thay lại rất đẹp, rất xứng đôi.
Có lẽ không nỡ phá hỏng bức tranh này, Trọng Vân lặng lẽ ngăn thị nữ định mang điểm tâm đến.
Không biết qua bao lâu, Tạ Hành cuối cùng cũng quay đầu lại, nói: “Tìm ta làm gì?”
Trong nháy mắt, hắn lại biến thành Thế tử cao cao tại thượng của Minh vương phủ, bễ nghễ chúng sanh.
Liễu Tương ngẩn người, mới nhớ ra mục đích lần này mình đến đây, vội vàng nói: “Ta nghe nói Thế tử bị rơi xuống nước, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tạ Hành thản nhiên nhìn nàng, không đáp mà hỏi ngược lại: “Hay là, cô muốn gả cho bổn Thế tử?”
Liễu Tương sững sờ, rất nhanh đã hiểu ý hắn.
Chuyện hôm qua náo loạn không nhỏ, dù sao cũng phải có một lời giải thích với bên ngoài, nàng rơi xuống nước được hắn cứu truyền ra ngoài, theo phong tục Ngọc Kinh, nàng chỉ có thể gả cho hắn, hơn nữa còn bị tổn hại thanh danh.
Vậy là nàng đoán đúng rồi.
Hắn đang bảo vệ nàng.
Liễu Tương không khỏi mỉm cười: “Đa tạ Thế tử.”
Tạ Hành lại không nhận, lạnh lùng nói: “Bổn Thế tử chỉ muốn phủi sạch quan hệ với cô thôi.”
Nếu là tiểu thư khuê các khác thấy vậy sẽ khó tránh khỏi cảm thấy tự mình đa tình mà xấu hổ vài phần, nhưng Liễu Tương vẫn tươi cười nhướn mày.
Hắn đường đường là Thế tử của Minh vương phủ, nếu không muốn cưới nàng thì ai có thể ép buộc được, toàn thân trên dưới người này, chắc chỉ có cái miệng là cứng nhất.
“Cô chỉ vì chuyện này thôi sao?”
Tạ Hành thấy nàng vẫn cười mãi, dường như bị nhìn thấu tâm tư, có chút không kiên nhẫn nói.
Liễu Tương vội vàng lấy danh sách từ trong ngực đưa qua: “Đây đều là những người đã từng vào nhà của Chử Công Tiện, đều là những tiến sĩ lần này, những người biết võ công đều được đánh dấu, biểu ca nói chia nhau điều tra, huynh ấy và biểu tỷ điều tra từ đầu, chúng ta điều tra từ cuối.”
“Hôm qua ta đã thử thăm dò Ninh Viễn Vi, võ công của hắn rất yếu, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng nội lực thâm hậu nên phát hiện ra ta.”
Tạ Hành liếc mắt nhìn rồi đưa danh sách lại.
“Ta điều tra ba người ở giữa, ngày kia, gặp nhau ở
Bách Thiện lâu.”
Liễu Tương gật đầu: “Được'”
Khi thu hồi danh sách, tay chạm vào thứ gì đó trong ngực, nàng khựng lại, lấy ra đưa cho Tạ Hành: “Đây là giấy cam kết ta viết, xin Thế tử xem qua.”
Tạ Hành liếc nhìn nàng một cái, nhận lấy, chậm rãi mở ra.
Hắn im lặng một lúc lâu, Liễu Tương liền lặng lẽ chờ đợi, không biết qua bao lâu mới nghe hắn nói: “Cô có ân cứu mạng với bổn Thế tử, bổn Thế tử có thể làm một việc cho cô.”
Liễu Tương nghe vậy không khỏi sững sờ.
Lúc cứu hắn, nàng chưa từng nghĩ đến việc báo đáp, hiện tại lại càng không, vì vậy liền nghiêm mặt nói:
“Chỉ là việc nhỏ, Thế tử không cần để tâm, hơn nữa lần đó dù ta không cứu, đợi Trọng Vân đến thì Thế tử cũng không sao.”
Nàng nói không sai, dù không gặp nàng thì hắn cũng không chết, nhưng ngất xỉu giữa trời mưa to chắc chắn cũng sẽ bị bệnh nặng, lúc đó hắn đã nghĩ có lẽ mình gặp được một người tốt bụng, bây giờ xem ra, về cơ bản cũng không đoán sai.
Một lúc sau, Tạ Hành thản nhiên nói: “Ân cứu mạng mà bổn Thế tử nói là viên thuốc ở Thừa Phúc tự.”
Trọng Vân nói viên thuốc đó có lẽ rất quý giá, cũng khó cầu.
Nếu trúng kịch độc như vậy mà không kịp thời uống thuốc giải, dù cuối cùng có thể giữ được mạng sống, cũng sẽ bị giảm thọ.
Liễu Tương không ngờ hắn còn nhớ viên thuốc giải độc ở Thừa Phúc tự, đang định từ chối, lại nghe Tạ Hành thản nhiên nói: “Đã nói sau này sẽ không qua lại với nhau nữa, vẫn nên tính toán rõ ràng, không ai nợ ai thì tốt hơn.”
Liễu Tương không khỏi nhìn giấy cam kết do chính tay mình viết, sau đó khẽ mim môi: “Được.”
Không ai nợ ai cũng tốt.
Im lặng một lát, Liễu Tương hỏi: ‘Làm gì cũng được sao?”
Tạ Hành chậm rãi nhìn vào mắt nàng: “Cái gì cũng được.”
Liễu Tương không nhịn được nói: “Thế tử tin tưởng ta như vậy sao?”
Hắn không sợ nàng bảo hắn đi giết người phóng hỏa, hoặc làm chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng sao?
Tạ Hành dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, cười lạnh một tiếng, dường như đang nói, chỉ dựa vào nàng, có thể nghĩ ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng chứ?
Liễu Tương: “..”
“Được rồi.”
Đây quả là cơ hội tốt hiếm có, trước khi trở về biên quan, nàng thế nào cũng phải nghĩ ra thứ gì đó làm hắn khó xử.
Lúc này, Tạ Hành không biết từ đâu lấy ra cái chuông nhỏ màu đỏ, đưa cho Liễu Tương: “Cầm lấy'”
Liễu Tương vội vàng đưa tay ra nhận, nàng sợ chạm vào ngón tay của hắn, hắn lại cảm thấy nàng đang chiếm tiện nghi của hắn, liền chìa lòng bàn tay ra.
Tạ Hành dừng một chút, xoay tay đặt cái chuông nhỏ màu đỏ vào lòng bàn tay nàng.
Liễu Tương nhìn cái chuông nhỏ màu đỏ trong lòng bàn tay, muốn nói lại thôi, nhanh chóng liếc nhìn Tạ Hành.
Cái chuông nhỏ bằng bạc đâu? Không trả lại cho nàng sao?
Nhưng thấy Tạ Hành dường như có chút mệt mỏi, nàng liền không hỏi hắn.
Có lẽ là nhất thời quên mất, đợi nhớ ra sẽ trả lại cho nàng.
Đương nhiên nàng cũng không phải là quan tâm một cái chuông nhỏ, mà là cảm thấy có lẽ hắn sẽ không muốn giữ đồ của nàng ở bên người.
Thế nhưng Tạ Hành lại nhìn ra suy nghĩ của nàng, nói: “Chờ việc xong xuôi, hai bên không ai nợ ai, cô hãy lấy lại.”
Liễu Tương ừ một tiếng không tỏ ý kiến gì, sau đó như chợt nhớ ra điều gì liền hỏi: “Đúng rồi, hôm qua
Thế tử làm sao phát hiện ra Tứ biểu muội gặp chuyện vậy?”
Lần này Tạ Hành không trả lời nàng nữa, chỉ lạnh lùng liếc nàng.
Liễu Tương lập tức chắp tay nói: “Cáo từ.”
Ra khỏi sân, Liễu Tương không khỏi quay đầu nhìn lại, lại thấy Tạ Hành ngồi bên cửa sổ nhìn về phía ráng chiều trên bầu trời.
Có lẽ là trời dần tối nên nhìn không rõ, nàng lại thấy trong mắt hắn có một tia đau buồn.
Nhưng Tạ Hành cao cao tại thượng, có gì có thể khiến hắn đau buồn chứ.
Liễu Tương cúi đầu nhìn cái chuông nhỏ màu đỏ trong tay, trong lòng mơ hồ có suy đoán.
Có lẽ, hắn nhận ra cái chuông nhỏ trên eo Kiều Nguyệt Thù giống với cái của nàng, cho nên mới đi theo Kiều Nguyệt Thù muốn hỏi cho rõ ràng, không ngờ lại tình c cứu được Kiều Nguyệt Thù.
Nếu hôm qua Tạ Hành và Tạ Đạm không kịp thời xuất hiện, chỉ dựa vào sức một mình nàng có lẽ rất khó xoay chuyển tình thế.
Lúc đầu khi tặng cái chuông nhỏ này, thật không ngờ nó lại giúp Kiều Nguyệt Thù tránh được một kiếp nạn.
Như vậy, nó cũng coi như là đại công thần rồi.
Liễu Tương mỉm cười tung cái chuông nhỏ lên rồi lại bắt lấy, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.
Tạ Hành chậm rãi dời tầm mắt, nhìn về phía bóng dáng xinh đẹp đang dần khuất xa.
Chắc là hắn hoa mắt, lại thấy nàng như đang hòa vào ánh ráng chiều.
“Đây là người cuối cùng chúng ta cần điều tra.”
Liễu Tương và Tống Trường Sách cùng nhau bước nhanh ra cửa, nói: “Nếu không còn vấn đề gì nữa, chỉ có thể hy vọng vào Kiều nhị ca và Thế tử.”
Liều Tương ừ một tiếng.
Tống Trường Sách lại nói: “Bên Chử Công Tiện chỉ còn lại hai ngày cuối cùng, nếu vẫn không có chứng cứ chứng minh hắn bị oan, thì phải kết án.”
Liễu Tương bước nhanh hơn: “Đi điều tra người này trước, rồi đến Bách Thiện lâu.”
Chỉ còn hai ngày nữa, bọn họ phải tìm được chứng cứ để bảo vệ Chử Công Tiện.
Ngay khi hai người vừa bước ra khỏi cửa, trên bầu trời bùng nổ một bông hoa bảy màu rực rỡ, sắc mặt hai người đồng thời thay đổi: “Có chuyện rồi!”
Đây là tín hiệu riêng của năm người bọn họ!
Hai người nhanh chóng lên ngựa, giục ngựa phi đi.
Khoảng một khắc sau, hai người đến gần nơi phát tín hiệu.
Đây là một khu dân cư khá tốt, được xây dựng ven sông, bốn bề thông thoáng.
Hai người nghe thấy tiếng đánh nhau, liền lần theo tiếng động tìm đến.
Vừa vào đầu ngõ, liền thấy mười mấy người áo đen đang vây công hai người ở giữa.
Liễu Tương ngồi cao trên lưng ngựa, dễ dàng nhìn thấy Tạ Hành ở giữa, sắc mặt nàng biến đổi, rút kiểm trên lưng ngựa phi thân tới, Tống Trường Sách theo sau nhảy tới.
Hai người lần lượt đáp xuống trước mặt Tạ Hành, cùng Trọng Vân tạo thành thế gọng kìm bảo vệ Tạ Hành ở giữa, đỡ được một đợt tấn công, Liễu Tương mới có thời gian hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
Trọng Vân trầm giọng đáp: “Người sống ở đây là một vị cử tử đứng cuối bảng, tên là Trương Áo, hành tung của hắn ta vào ngày hôm đó rất đáng ngờ, ta và Thế tử vừa tra được đến đây, thì những người này liền xuất hiện.”
Liễu Tương nhíu mày: “Hắn ta đâu?”
Trọng Vân đang định nói không biết, thì Tạ Hành đột nhiên lên tiếng: “Chạy rồi.”
Trọng Vân vì mải đánh nhau với thích khách nên không để ý, nhưng hắn lại thấy có người lén lút ôm bọc đồ chạy trốn, nhưng bị thích khách vây chặt, hăn không thể nào thoát ra được.
Liễu Tương vội vàng hỏi: “Chạy về hướng nào?”
Tạ Hành hất cằm về một hướng: “Bên đó.”
Liễu Tương đang định phi thân đuổi theo, nhìn Tạ Hành một cái, nói: “Ta đưa Thế tử đi.”
Những người này đều là cao thủ, Trọng Vân đã bị thương, nếu để Tạ Hành ở lại đây, bọn họ khó tránh khỏi bị ràng buộc.
Trọng Vân bèn quay đầu nhìn Tạ Hành, Tạ Hành thản nhiên ừ một tiếng.
Liễu Tương không chần chừ nữa, lập tức ôm lấy eo hắn, dưới sự yểm trợ của Trọng Vân và Tống Trường Sách, phi thân về phía chiến mã, đợi Tạ Hành ngồi vững, nàng liền kéo dây cương đuổi theo hướng
Trương Áo bỏ chạy.
Chạy chưa được bao xa thì gặp Kiều Hựu Niên cũng nhìn thấy tín hiệu mà đến, với võ công của hắn lúc này thì qua đó cũng không giúp được gì, Liễu Tương từ xa liền hét lớn về phía hắn: “Trương Áo chạy rồi, đuổi theo.”
Kiều Hựu Niên nghe vậy nhìn về phía sâu trong ngõ, sau khi ngựa của Liễu Tương chạy vụt qua, hắn lập tức quay đầu ngựa đuổi theo.
Sau khi hỏi rõ người đó chạy về hướng nào, Kiều Hựu Niên lập tức rẽ vào một con hẻm.
Nhờ phúc của Tạ Hành, sau Quỳnh Lâm yến, hắn liên tục xử lý mấy chục vụ án, vừa đúng lúc đến đây, nên khá quen thuộc đường xá ở đây.
Khoảng nửa khắc sau, hai bên gặp nhau ở đầu hẻm gần phố chính, đồng thời ghìm ngựa lại.
Kiều Hựu Niên nhíu mày nói: “Nếu hắn ta vào phố chính, thì khó mà đuổi theo được.”