Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại GIANG ÂM KHÔNG XỨNG Chương 4 GIANG ÂM KHÔNG XỨNG

Chương 4 GIANG ÂM KHÔNG XỨNG

2:37 chiều – 20/01/2025

8

Trên đường trở về, ta cúi đầu, lặng lẽ không nói lời nào.

Có lẽ với thân phận như ta, vốn dĩ không nên lập gia đình.

Như nhìn thấu suy nghĩ của ta, Tạ Trường Chu bật cười khẽ, kéo ta vào lòng:

“Không phải lỗi của nàng. Dù không có nàng, bọn họ cũng sẽ tìm cách khác để làm khó ta. Âm Âm, đừng bận lòng.”

“Muốn ta cưới một thái tử phi không quyền không thế, lại muốn dùng quá khứ của nàng để làm ta khó chịu, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn:

“Tại sao bọn họ muốn làm khó điện hạ?”

Khóe môi Tạ Trường Chu nhếch lên, cười nhạt như không:

“Thần mạnh thì vua yếu, con mạnh thì cha yếu, từ xưa tới nay đều là như vậy.”

“Muốn ta làm một thái tử tốt, lại sợ ta cánh chim quá rộng, không phải chính là thế này sao?”

Ta cúi mắt.

Ngoài kia ai ai cũng ca ngợi thái tử Tạ Trường Chu đức tài song toàn, trí tuệ hơn người, trong triều thì nắm quyền, ngoài biên cương thì bảo vệ giang sơn, quả thực là hình mẫu của một thái tử lý tưởng.

Nhưng mấy ai biết những gian truân mà hắn phải đối mặt.

Ta chợt nhớ lại đêm tân hôn, câu nói “ta ở trong tình thế khó khăn” của hắn, lại nghĩ đến hình ảnh thanh đao cắm trước ngực hắn khi ở điện Diêm Vương.

Tạ Trường Chu, hắn quả thực là quá khó khăn.

Cằm ta bị nâng lên, hắn nhẹ bóp má ta, khóe môi cong lên, ánh mắt sáng rực:

“Vậy nên, thái tử phi của ta, đừng cứ nghĩ đến chuyện đầu thai làm nam nhân nữa có được không? Chỉ cần cắn răng chịu đựng, chúng ta cũng có thể sống tốt qua đời này mà, đúng không?”

Ta mím môi, khẽ gật đầu.

Sau khi trở về Đông Cung, thái tử bị cấm túc.

Tạ Trường Chu dường như đã lường trước, chỉ yên tâm ở trong phủ bầu bạn cùng ta.

Tin đồn về mối quan hệ không rõ ràng giữa thái tử phi và Tiêu tướng quân chỉ lan truyền trong cung được nửa ngày đã hoàn toàn lắng xuống.

Thay vào đó, là tin thái tử chống đối hoàng thượng, khiến ngài bệnh nặng, nên bị cấm túc tại Đông Cung.

Nhìn nam tử trước mắt đang cẩn thận vẽ tranh cho ta, lòng ta thoáng dâng lên cảm giác kỳ lạ.

Chắc chắn, trong chuyện này có bàn tay của Tạ Trường Chu.

Hắn muốn giữ mạng, cưới ta làm vợ đã đủ, cần gì phải làm những việc không cần thiết này?

Ta cắn chặt môi, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.

Thời gian trôi qua, Tạ Trường Chu dường như ngày càng bận rộn, thậm chí không còn thời gian dùng bữa cùng ta.

Lòng ta thấp thỏm, cảm giác như sắp có đại sự xảy ra.

Ngày hắn được giải cấm túc, cảm giác đó đã thành hiện thực.

Người Thổ Phồn xâm phạm, tướng thủ ở Bắc Cương liên tiếp thất bại, triều đình hạ chỉ thái tử phải thân chinh ra trận để chấn an lòng dân.

Lòng ta bồn chồn, đặt tay lên tay hắn:

“Điện hạ, đây là một cái bẫy.”

Hoàng thượng đang bệnh nặng, thái tử không ở bên cạnh. Nếu ngài xảy ra chuyện, cung đình tất sẽ hỗn loạn, chắc chắn có kẻ nhân cơ hội nổi dậy.

Đến lúc đó, Tạ Trường Chu cách xa ngàn dặm, nhẹ thì ngôi vị rơi vào tay kẻ khác, nặng thì hắn phải táng thân nơi đất khách quê người.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi rùng mình một trận.

Tạ Trường Chu đôi mắt đen láy, sáng rực như sao, mỉm cười nắm chặt tay ta:

“Học nhanh thật đấy, cả chuyện này cũng bị nàng đoán ra.”

Ta cụp mắt, những ngày qua hắn đã không ít lần dạy ta chuyện cung đình, ta cũng có thể đoán ra đôi chút.

“Vậy mà chàng vẫn đi?”

Tạ Trường Chu đứng dậy, khoanh tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng kiên định:

“Người Thổ Phồn ngày càng áp sát, nếu Lê Châu thất thủ, triều đình ta sẽ chịu tổn thất nặng nề. Bọn chúng tàn bạo, ngang ngược, đi qua nơi nào nơi ấy như bị bầy châu chấu cắn sạch, nhân dân lầm than. Trận này, ta nhất định phải đi.”

Nói xong, hắn quay đầu nhìn ta:

“Ta biết, trong đó chắc chắn có bẫy. Nhưng Âm Âm, thân là thái tử, ta không thể không đi.”

“Nàng yên tâm, trong cung ta đã sắp xếp ổn thỏa, cũng để lại vài người tâm phúc cho nàng sai khiến. Nàng cứ yên lòng chờ ta trở về.”

9

Tạ Trường Chu rốt cuộc vẫn lên đường đến Bắc Cương.

Hắn đi vội vã, thậm chí còn chưa kịp để ta nói cho hắn biết.

Hắn sắp làm cha rồi.

Ta khẽ vuốt bụng mình, hạ quyết tâm phải bảo vệ thật tốt đứa trẻ này.

Tin thái tử phi có thai được giữ kín, ta không muốn Tạ Trường Chu lo lắng, cũng không muốn để đứa trẻ này trở thành mục tiêu.

Đến tháng thứ ba, bụng ta đã bắt đầu lộ ra đôi chút.

Tạ Trường Chu vẫn chưa trở về.

Chỉ có những tin chiến thắng liên tiếp gửi về, khiến ta cảm thấy an tâm phần nào.

Nhưng khi ta còn nghĩ rằng mình có thể kéo dài thêm chút nữa, thì tin từ trong cung truyền đến: Hoàng thượng nguy kịch.

Thái tử không có mặt, thân là thái tử phi, ta không thể không vào cung hầu hạ.

Đã lâu không vào cung, ta mới phát hiện ra cung đình đã đổi thay.

Hoàng thượng từng dù yếu ớt nhưng vẫn đầy uy nghi, nay mặt méo lệch, mắt lờ đờ, nói năng ngập ngừng, khóe miệng còn chảy nước dãi.

Khi nhìn thấy ta, ngài cố gắng muốn ngồi dậy, nhưng lại bị quý phi ấn mạnh xuống giường.

Nàng ta vẫn trang điểm lộng lẫy như trước, nhưng chút dịu dàng khéo léo ngày nào đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ khinh bỉ và chán ghét:

“Hoàng thượng nên yên tĩnh một chút, bệnh tình thế này rồi còn cựa quậy cái gì?”

Nói xong, nàng liếc mắt nhìn ta một cái, rồi quay mặt đi:

“Sao còn đứng đực ra đó? Mau dẫn thái tử phi đi nghỉ ngơi!”

Rất nhanh, hai cung nữ đến, mỗi người nắm một bên tay ta kéo ra ngoài.

Lúc này ta mới hiểu, cung đình đã đổi thay.

Ta bị giam lỏng trong Tiêu Tương điện, ngoài những lúc được phép hầu hạ hoàng thượng, ngày thường không được phép ra ngoài.

Tại đây, ta gặp lại Tiêu Tử Dụ, người mà ta đã lâu không thấy.

Nghe nói hắn đã trở thành tâm phúc của tam hoàng tử.

Hắn vận quan phục, chậm rãi bước đến trước mặt ta, vẻ đắc ý không che giấu được:

“Thế nào, Giang Âm? Một số người dù đổi mệnh thế nào cũng không thể thoát khỏi kiếp hèn. Ngươi dù làm thái tử phi, chẳng qua cũng chỉ là một mệnh tiện.”

“Ngươi nói xem, với thân phận của ngươi, ta để ngươi làm thiếp có tính là ủy khuất không?”

Thấy ta không đáp lại, hắn lại tự ý ngồi xuống đối diện, ung dung rót cho mình một chén trà, thảnh thơi nói:

“Đừng mong thái tử nữa. Chiến sự ở Bắc Cương căng thẳng, hắn đã bị vây trong Vọng U Cốc nhiều ngày, chỉ sợ không thể trở về.”

Ta khẽ giật mình, ánh mắt cuối cùng cũng hướng về phía hắn.

Nụ cười trên mặt Tiêu Tử Dụ cứng lại:

“Xem ra, ngươi thật sự quan tâm đến hắn.”

Ta hít sâu một hơi, giọng nói lạnh băng:

“Hắn sẽ không chết.”

Tiêu Tử Dụ hừ lạnh, đặt mạnh chén trà xuống bàn:

“Bây giờ trong cung triều đình đều là thiên hạ của tam hoàng tử. Ngươi nghĩ hắn sẽ để thái tử sống mà trở về sao?”

Hai tay ta siết chặt thành quyền, quả nhiên, loạn ở Bắc Cương là do tam hoàng tử bày ra.

Hắn không ở lại lâu, rất nhanh đã bị người của tam hoàng tử gọi đi.

Trước khi rời đi, hắn để lại một câu đầy hàm ý:

“Nếu ngươi ngoan ngoãn một chút, đợi điện hạ lên ngôi, ta có thể xin ngài tha mạng cho ngươi.”

Ta khẽ nhắm mắt.

Xin hắn, thà rằng ta chết còn hơn.

10

Hoàng thượng thân thể ngày một suy yếu, mỗi lần nhìn thấy ta, ánh mắt đều mang theo hổ thẹn.

Ngài thường ngồi một mình ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như đang đợi một ai đó trở về.

Ta biết, ngài đã hối hận.

Từ những câu nói đứt quãng của ngài, ta ghép lại được sự thật.

Quý phi đã hạ độc ngài, muốn đưa ngài vào chỗ chết.

Tam hoàng tử muốn đoạt ngai vàng, luôn ép ngài viết chiếu truyền ngôi.

Ngài nghĩ đến thái tử, người con trưởng mà ngài từng hết mực yêu thương.

Người con mà ngài đã làm tổn thương đến tận cùng.

Ta lo lắng cho Tạ Trường Chu, như kẻ chết đuối vớ được cọc, hỏi một cách tuyệt vọng:

“Điện hạ bị vây tại Vọng U Cốc, phụ hoàng có kế sách gì không?”

Ta vốn không hy vọng gì, nhưng ánh mắt ngài bỗng sáng lên, từ dưới giường lôi ra một miếng ngọc bài, vừa ấp úng vừa chỉ trỏ.

Sắc mặt ta trầm lại, cuối cùng cũng hiểu ý ngài.

Miếng ngọc bài này có thể triệu tập một lực lượng giang hồ, giúp thái tử thoát khỏi hiểm cảnh.

Ta hít sâu một hơi, đè nén sự kích động trong lòng, giấu miếng ngọc bài vào thắt lưng.

Người Tạ Trường Chu để lại cho ta, khi vào cung đều bị cản lại.

May mắn, chúng ta đã mua chuộc được cung nhân phụ trách đưa cơm. Ta giấu ngọc bài vào ngăn kín trong hộp cơm, lặng lẽ chuyển ra ngoài.

Không lâu sau, cung nhân báo Tiêu Tử Dụ đến.

Từ hôm đó, hắn thường xuyên ghé qua, mỗi lần đều mang dáng vẻ đắc ý, như nắm chắc phần thắng trong tay.

Lần này cũng không ngoại lệ, nhưng trong lời nói đã mang thêm vài phần thận trọng.

Cuối cùng, hắn vẫn hỏi ta đã suy nghĩ thế nào, có nguyện ý hạ mình theo hắn hay không.

Khi nhận được câu trả lời khinh thường của ta, hắn giận dữ quay người bỏ đi.

Nghe nói hắn đã cưới tỷ tỷ ta làm vợ, không rõ vì sao lại cố chấp với ta như vậy.