Hắn trao thánh chỉ cho ta, ý cười ngập tràn, khẽ ghé sát tai nói nhỏ:
“Chúc mừng nhé, đồ xui xẻo.”
Ba chữ cuối vang lên bên tai ta như sấm nổ, hình ảnh một nam quỷ tóc tai bù xù, trước ngực cắm một thanh đao lập tức hiện lên trong đầu.
Ta nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng ghép được khuôn mặt xui xẻo ấy với người đứng trước mặt.
Hóa ra, hắn thực sự là thái tử.
6
Tỷ tỷ lúc này mới tỉnh ngộ, khuôn mặt trắng bệch, vội vã lao đến trước mặt, ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn thái tử.
“Điện hạ, có phải đã nhầm lẫn chăng? Ta mới là trưởng nữ đích tôn của Giang gia. Giang Âm rõ ràng là con thứ, hơn nữa nàng còn dây dưa không rõ với Tiêu tướng quân—”
“Vô lễ!”
Thái tử cắt ngang lời nàng, sắc mặt lạnh lùng đến mức nước cũng có thể đóng băng:
“Thái tử phi của bản cung, há có thể để ngươi tùy tiện bàn luận?”
Ánh mắt phượng nghiêm nghị quét một vòng, khí thế uy nghi bức người:
“Lần sau còn để bản cung nghe thấy những lời như vậy, đừng trách bản cung không khách khí.”
Nói rồi, hắn nắm lấy tay ta, kéo đi vào phía trong.
Ta mơ hồ đi theo, cho đến khi bị kéo đến một rừng trúc nhỏ mới dừng lại.
Hắn nửa tựa vào một thân trúc, ánh mắt tinh nghịch nhìn ta cười:
“Chả trách ngươi lại muốn chết, hóa ra cuộc sống của ngươi còn tệ hơn cả ta?”
Ta cúi mắt, im lặng hồi lâu, giọng nói khô khốc:
“Tạ ơn điện hạ.”
“Nhưng lời tỷ tỷ nói… là thật. Điện hạ có thể tra xét. Nếu sau này điện hạ hối hận, ta nguyện ý lui hôn.”
Thái tử liệu có chấp nhận quá khứ của ta hay không?
Hắn bỗng đứng thẳng dậy, nâng cằm ta lên, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt ta, giọng nói như không thể tin nổi:
“Giang Âm, ngươi đang đùa đấy à? Ngươi muốn ta lại chết thêm lần nữa sao?”
Ta nhíu mày, chợt nhớ đến lời Diêm Vương: chỉ có phu thê mới có thể chia sẻ thọ mệnh, mà thái tử, hắn đã từng chết rồi.
Nghĩ đến đây, lòng ta chợt trĩu nặng.
Hắn vỗ nhẹ vai ta, nụ cười phóng khoáng:
“Thôi nào, Giang Âm, đừng nghĩ nhiều. Sau này có ta ở đây, ai dám ức hiếp ngươi? Ngươi muốn gì thì làm, có chuyện gì cứ để ta gánh, được không?”
“Ngươi chỉ cần sống tốt, không chết là được. Nếu thực sự muốn chết, chờ ta xử lý xong mọi việc, ta sẽ cùng ngươi chết, được không, Giang Âm?”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, giọng điệu có vẻ bông đùa, nhưng ánh mắt lại đầy nghiêm túc.
Lâu thật lâu, ta nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của mình:
“Được.”
Tiêu Tử Dụ đến rất nhanh.
Gần như ngay sau khi thái tử vừa rời đi, hắn đã xuất hiện.
Không giống lần trước vẻ cao ngạo, lần này hắn như bị kích thích tột độ, đôi mắt đầy tia máu, ánh lên vẻ hung hãn như dã thú.
“Giang Âm, làm sao ngươi có thể là thái tử phi?”
“Ngươi ngay cả làm chính thê của ta cũng không xứng, sao lại có thể làm thái tử phi?”
Hắn nghiêng người, đè ta xuống, gương mặt vặn vẹo lại mang theo chút hy vọng:
“Ngươi đồng ý rồi sao? Ta không phải đã hứa với ngươi vị trí chính thê rồi sao? Chẳng phải ngươi một lòng muốn gả cho ta sao? Làm sao ngươi có thể gả làm thái tử phi, ngươi nói đi, Giang Âm!”
Ta vùng ra, lùi lại một bước, lạnh lùng nhìn hắn:
“Tướng quân nghĩ, có điều gì đáng để ta từ bỏ vị trí thái tử phi, chống lại thánh chỉ mà làm phu nhân của tướng quân?”
“Tiêu Tử Dụ, ngươi xứng sao?”
Hắn trừng mắt nhìn ta không tin nổi, loạng choạng suýt ngã, giọng nói như rít từ lồng ngực ra:
“Giang Âm, ngươi dám—”
“Ngươi rốt cuộc, vì sao có thể làm thái tử phi? Chẳng lẽ đã sớm quen biết hắn? Có phải ngươi đã giấu ta từ lâu—”
Ta vỗ nhẹ lên vai, nơi bị hắn nắm lấy, ánh mắt sâu xa nhìn hắn:
“Ta đã chết, chết trong nước sông Vong Xuyên, sau khi chết mới gặp được hắn. Ngươi nghe vậy đã hài lòng chưa?”
Khuôn mặt hắn cứng đờ, ánh mắt lạnh băng, bật cười nhạt:
“Lý do nhảm nhí, Giang Âm, ngươi tự nghe có tin được không?”
Ta khẽ lắc đầu.
Ngươi thấy đấy, ta nói sự thật nhưng ngươi vẫn không tin.
Không muốn nhiều lời với hắn, trước khi rời đi, ta yên lặng nhìn hắn, từng lời nhấn nhá rõ ràng:
“Tướng quân, ba năm nơi Lĩnh Nam, là ta đã trao nhầm tình cảm. Nếu có kiếp sau, dù phải mang tiếng xấu, ta cũng quyết không đồng hành cùng tướng quân thêm một lần nào nữa.”
Nói xong, ta không nhìn ánh mắt chấn động co rút của hắn, cũng chẳng bận tâm cánh tay đang run rẩy của hắn, chỉ xoay người rời đi.
7
Hôn kỳ với thái tử được định vào tháng ba năm sau.
Từ đó, Tiêu Tử Dụ như biến mất, không còn tìm đến ta.
Tỷ tỷ cũng im ắng không một chút động tĩnh.
Ngược lại, phụ thân ta mỗi ngày mặt mày rạng rỡ, nhờ danh xưng nhạc phụ thái tử mà đi đến đâu cũng được người người tâng bốc, vô cùng đắc ý.
Kế mẫu vì thân phận thái tử phi của ta mà không dám lơ là, gắng sức chuẩn bị hôn sự và hồi môn.
Những ngày bình yên không ai làm khó dễ như vậy, đã lâu lắm rồi ta chưa từng trải qua.
Tất cả những điều này, đều nhờ vào nam quỷ kia.
Đông qua xuân đến, khi cây đào trong viện bắt đầu trổ nhánh, ngày thành thân cũng dần cận kề.
Đến tháng ba, ta khoác lên mình hỷ phục đỏ rực, đội mũ phượng khăn voan, ngồi trên giường cưới, mới ý thức được rằng mình thật sự đã gả đi.
Gả cho đương triều thái tử, Tạ Trường Chu.
Tấm khăn voan đỏ rực trượt xuống, đập vào mắt ta là một gương mặt đang mỉm cười.
Trong hỷ bào đỏ tươi, Tạ Trường Chu mặt tựa ngọc quan, dáng vẻ phong lưu, nhìn ta ánh mắt dịu dàng, đôi môi khẽ nhếch, bật cười nhẹ:
“Vì để kéo dài mạng sống cho ta, thật uất ức cho nàng rồi.”
Ta khẽ cắn môi dưới, không biết nên đáp lời thế nào.
Hai mươi năm thọ mệnh đổi lấy vị trí thái tử phi, tất cả giống như một giấc mộng.
Dường như nhận ra sự bất an của ta, hắn nhẹ nắm lấy cổ tay ta:
“Nàng không cần lo lắng. Chúng ta sống lại một đời, vận mệnh đã được sắp đặt lại. Nếu sau này ta chết, thọ mệnh sẽ trả lại cho nàng. Nếu nàng chết, ta hưởng mệnh của nàng, tự nhiên cũng chẳng thể sống một mình.”
“Nàng không tin nam nhân, nhưng hẳn phải tin vào vận mệnh?”
“Vận mệnh chúng ta đã buộc chặt với nhau, dù ta ở tình cảnh gian nan, cũng tuyệt đối không phụ nàng. Vì vậy, nhị tiểu thư Giang gia, hãy thử tin vào nhân gian thêm một lần nữa, được không?”
Ta chần chừ hồi lâu, cuối cùng khẽ gật đầu.
Hắn bật cười trầm thấp đầy vui vẻ, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán ta.
Màn đỏ khép lại, một đêm tân hôn êm đềm.
Ngày hôm sau, là ngày ta cùng thái tử tiến cung bái kiến hoàng thượng.
Trước điện Càn Thanh, ta và Tạ Trường Chu đứng đợi hồi lâu, nhưng không thấy hoàng thượng triệu kiến.
Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười nhàn nhạt mang theo chút giễu cợt.
Thấy ta nhìn, hắn bóp nhẹ tay ta, ánh mắt trấn an.
Qua thêm một khắc, mới có người đến gọi chúng ta vào.
Trong phòng ngủ, hoàng đế đang nằm trên trường kỷ uống thuốc, bên cạnh là một nữ tử vận cung trang, vừa đút thuốc vừa cẩn thận lau khóe miệng cho ngài.
Thấy chúng ta quỳ xuống hành lễ, hoàng đế đột nhiên giơ tay, mạnh mẽ ném bát thuốc xuống đất.
Nước thuốc bắn tung tóe, tiếng quát giận dữ vang vọng khắp đại điện:
“Cánh của thái tử thật sự cứng cáp rồi, phụ hoàng như ta có phải đã nên nhường ngôi hay chưa?”
Tạ Trường Chu giơ tay chắn ta khỏi những giọt nước bắn lên, cung kính đáp:
“Phụ hoàng có ý gì, nhi thần không hiểu.”
Hoàng đế hừ lạnh:
“Thái tử cướp đoạt thê tử của người khác, giờ còn làm bộ làm tịch? Thái tử phi của ngươi rõ ràng là người của Tiêu tướng quân. Ngươi là thái tử mà dám làm càn, ngay cả ta cũng bị ngươi lừa gạt. Bước tiếp theo, ngươi có phải định cướp luôn ngôi vị hoàng đế?”
Lòng ta chợt lạnh toát.
Tiêu Tử Dụ, hắn lại giở trò gì đây?
Tạ Trường Chu khẽ nhíu mày, định mở miệng, nhưng bị nữ tử vận cung trang bước lên trước cắt lời:
“Xin bệ hạ nguôi giận, đều là lỗi của thần thiếp.”
Nàng quỳ xuống trước trường kỷ, gương mặt tinh xảo nhuốm vẻ đau buồn, tự trách đầy thương cảm:
“Tất cả đều là lỗi của thần thiếp. Thái tử nhất quyết muốn cưới nhị tiểu thư Giang gia, thần thiếp nghĩ rằng điện hạ vốn luôn cẩn trọng, nên không điều tra thanh danh của nhị tiểu thư. Đều là lỗi của thần thiếp.”
Trước khi vào cung, ta từng nghe thái tử nhắc đến, từ sau khi hoàng hậu băng hà, trong cung quyền hành đều nằm trong tay quý phi.
Dưới gối nàng có tam hoàng tử, từ lâu đã dòm ngó ngôi vị, nhưng vì thái tử trong triều và quân đội có uy vọng lớn, hắn vẫn chưa có cơ hội.
Nghe ý trong lời nàng, hóa ra muốn bôi nhọ cả thanh danh của ta, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài—
Bên cạnh, Tạ Trường Chu đột nhiên đứng dậy, giọng lạnh như băng:
“Nương nương nói vậy là có ý gì? Thái tử phi và Tiêu tướng quân vốn không có danh phận phu thê, cũng chẳng có thực, nương nương vừa mở miệng liền bôi nhọ thanh danh người khác, chỉ e không thỏa đáng.”
“Nếu theo lời nương nương, thì những nữ tử chẳng may gặp phải kẻ phụ bạc trên đời này, chẳng phải đều không có đường sống sao?”
Quý phi bị hắn làm cho hoảng sợ, đôi mắt đẹp ngân ngấn nước, quay người úp mặt vào lòng hoàng đế mà khóc.
“Hỗn xược!”
Hoàng đế lửa giận bùng lên trong mắt, tiếng quát như sấm động:
“Nghịch tử, cút ra ngoài cho trẫm!”