4
Lên xe ngựa, ta nặng nề thở phào một hơi.
Những giọt lệ kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng tuôn trào không dứt.
Ta từng nghĩ nước sông Vong Xuyên đã giúp ta dửng dưng với tất cả, nào ngờ khi đối diện gương mặt lạnh lùng dứt khoát của người ấy, tim ta vẫn đau nhói.
Hôn sự với Tiêu gia năm ấy là do dì ta hao tâm tổn trí mà định.
Những năm Tiêu gia chưa gặp biến cố, quả thực là ta trèo cao.
Chẳng ai ngờ Tiêu gia sẽ bị lưu đày.
Lại càng không ngờ Tiêu lão phu nhân sẽ đích thân đến nhà ta, cầu xin ta theo Tiêu Tử Dụ đi Lĩnh Nam.
Bà lo lắng cháu trai đi rồi không ai chăm sóc, cũng hy vọng ngày nào đó được minh oan, chúng ta sẽ thành phu thê đồng cam cộng khổ.
Ta chỉ là một thứ nữ, thân phận thấp hèn, suy nghĩ không đến nửa nén hương liền gật đầu đồng ý.
Hắn từng đối xử tốt với ta.
Khi ta ăn không nổi vì không quen khí hậu, hắn từng múc từng muỗng cơm đút cho ta.
Khi ta nổi mẩn khắp người vì khí độc, hắn từng thức trắng đêm chăm sóc.
Hắn từng ôm ta, khi ta sốt cao không dứt, không ngừng nói rằng nếu ngày nào đó được minh oan trở về kinh, hắn nhất định không phụ ta, còn muốn dành cho ta danh phận cáo mệnh phu nhân.
Những lời hứa son sắt ấy cuối cùng cũng tan biến trong màn khí độc mịt mù của rừng sâu.
Hắn bắt đầu buông tay, không còn nắm đôi tay chai sần của ta, ngoảnh đầu không nhìn khuôn mặt vàng vọt của ta nữa.
Sau khi Tiêu lão phu nhân qua đời, hắn chẳng buồn che giấu sự khinh miệt của mình.
Hắn cho rằng ta không còn xứng với hắn, thậm chí dùng thân phận thứ nữ của ta để công kích.
Cho đến khi được minh oan trở về, ta nghe hắn bàn bạc với trưởng bối, muốn cầu hôn tỷ tỷ ta.
Khi đó, ta mới biết, hóa ra trong những năm hắn là vị hôn phu của ta, đã sớm lén lút qua lại với tỷ tỷ.
Ba năm nương tựa lẫn nhau, hóa ra chỉ là một trò cười.
Ta không muốn làm thiếp của hắn, ta chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt hôn ước với hắn, để hoàn thành lời hứa với nam quỷ kia, mong cầu một kiếp sau khác.
Diêm Vương đã hứa với ta rằng kiếp sau sẽ không để ta làm thân nữ nhi, cũng sẽ được tự do tự tại, không bị ai khống chế.
Chỉ là mất đi hồi môn, e rằng khi gặp nam quỷ, sẽ có phần thiệt thòi.
Thôi thì, hai mươi năm thọ mệnh xem như là hồi môn vậy.
Từ khi trở về từ phủ tướng quân, phụ thân và kế mẫu chẳng lấy gì làm vui.
Ta bị phạt quỳ trong từ đường hai ngày.
Họ vừa chê ta mất mặt, theo người ba năm mà không giữ được lòng hắn, vừa trách ta thân phận thấp kém mà lòng lại cao.
Ta bình thản nhận lấy, quỳ thẳng lưng mà không một lời oán trách.
Ngày trở về hồi hương viện, tỷ tỷ đến gặp ta.
Nàng nhìn ta, ánh mắt cao cao tại thượng:
“Nghe nói, ngươi không muốn làm thiếp?”
Ta khẽ gật đầu, không muốn nhiều lời.
Sắc mặt nàng thoáng trầm xuống:
“Tiêu lang rất tức giận, bảo ta đến khuyên ngươi.”
“Giang Âm, ngươi biết rõ, người Tiêu lang thực sự yêu là ta. Nếu không phải Tiêu gia bị kết tội, hắn đã sớm từ hôn với ngươi. Hắn đưa ngươi đến Lĩnh Nam, một là vì lão phu nhân cầu xin, hai là vì sợ liên lụy đến ta.”
Ta trầm mặc giây lát, rồi gật đầu.
Ba năm Lĩnh Nam, ta từng nghĩ rằng mình có thể sưởi ấm trái tim hắn.
Nhưng cuối cùng, đó chỉ là ta vọng tưởng.
“Cho nên nhị muội—”
Nàng ngồi xuống đối diện ta, mỉm cười mà chẳng phải nụ cười:
“Ngươi không tranh được với ta đâu. Bá phủ ngày càng suy tàn, Tiêu tướng quân là chỗ dựa tốt nhất mà ta có thể tìm được. Ta sẽ không nhường cho ngươi.”
“Cũng mong ngươi thức thời, đừng làm những việc vô ích mà—”
“Đại tiểu thư!”
Lời còn chưa dứt, một nha hoàn bất ngờ xông vào, cắt ngang câu nói.
Là Kinh Tước, nha hoàn thân cận của tỷ tỷ.
Nàng thở hổn hển, vịn lấy bình phong, đầu tiên liếc nhìn ta một cái, rất nhanh quay sang tỷ tỷ, mừng rỡ hô:
“Tiểu thư, thái tử điện hạ đã từ Tây Bắc trở về! Trong cung truyền ra tin tức, điện hạ muốn chọn một cô nương họ Giang làm thái tử phi.”
Tỷ tỷ mặt mày rạng rỡ, lập tức đứng bật dậy:
“Ngươi nói gì? Điện hạ muốn chọn ta làm thái tử phi sao?”
Ta sững người, trong đầu có thứ gì đó lóe lên.
Nhìn vẻ mặt vui mừng của tỷ tỷ, ta mấp máy môi nhưng không nói được lời nào.
Nàng đứng trước mặt ta, bóp chặt tay, đi qua đi lại mấy vòng, hân hoan lẩm bẩm:
“Sao điện hạ lại đột nhiên để ý đến ta? Thật không ngờ, làm thái tử phi…”
Ta khẽ nhếch môi, lạnh lùng nói:
“Tỷ tỷ chẳng phải vừa nhận lễ hỏi của Tiêu gia?”
Toàn thân nàng run lên, lập tức dậm chân mạnh một cái, rồi chạy thẳng về hướng chính viện.
Ta nhún vai, chẳng rõ vì sao, lòng lại dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Cô nương họ Giang, ngoài tỷ tỷ, chẳng lẽ còn ai khác?
Là trùng hợp, hay nam quỷ ấy thực sự là thái tử?
5
Tin tức cô nương họ Giang sẽ làm thái tử phi nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.
Giang gia vốn ngày thường cửa đóng then cài, nay lại nhộn nhịp hẳn lên. Không ít phu nhân, tiểu thư quyền quý tới chúc mừng, ra sức lấy lòng thái tử phi tương lai.
Mục tiêu của họ, dĩ nhiên là tỷ tỷ.
Cũng phải, một nữ tử bị lưu đày ba năm, thanh danh khó tỏ, sao có thể là người được chọn làm thái tử phi?
Họ đương nhiên chẳng thèm đếm xỉa đến ta.
Những sính lễ Tiêu gia đưa đến cũng bị an bài lên danh nghĩa của ta.
Khi Tiêu Tử Dụ dâng sính lễ, người ngoài không biết rõ là dành cho ai, đều nghĩ hắn muốn cưới ta làm chính thê.
Giờ đây, tỷ tỷ chẳng cần phí công giải thích nữa.
Có vị phu nhân quyền quý cười tủm tỉm đoán:
“Nhị tiểu thư theo Tiêu tướng quân lưu đày ba năm, Tiêu tướng quân đối đãi với nhị tiểu thư tình thâm nghĩa trọng, thật khiến người ta hâm mộ.”
Cuối cùng, Tiêu Tử Dụ cũng tới gặp ta.
Khuôn mặt hắn tràn đầy giận dữ, nhưng cũng xen lẫn vài phần phức tạp và một chút nhẹ nhõm khó nhận ra.
Hắn ngẩng cao đầu, ánh mắt ban ơn nhìn ta:
“Ngươi hao tâm tổn trí làm loạn lâu như vậy, chẳng phải chỉ muốn làm chính thê của ta sao? Ta đồng ý rồi!”
Nói xong, hắn ngừng lại, như chờ đợi phản ứng của ta, thấy ta không biểu lộ gì, hắn lại nói tiếp:
“Giang Âm, ngươi thắng rồi, ta đồng ý cưới ngươi làm chính thê.”
“Những sính lễ gửi sang nhà họ Giang đều thuộc về ngươi. Chẳng phải ngươi đòi lại hồi môn sao? Tất cả đều cho ngươi, giờ thì ngươi vừa lòng chưa?”
Ta thoáng nhìn khuôn mặt kiêu ngạo ấy, thản nhiên đáp:
“Ta chỉ cần hồi môn của mình, những thứ khác tướng quân cứ tùy ý.”
“Vị trí chính thê của tướng quân, ta trèo cao không nổi, tướng quân cứ chọn thiên kim khác mà cưới.”
Sắc mặt hắn lập tức sa sầm, sự khinh mạn biến thành lửa giận:
“Đủ rồi, Giang Âm, có phải ta quá dung túng ngươi nên ngươi mới hết lần này đến lần khác giở trò với ta?”
“Hay ngươi nghĩ rằng tỷ tỷ ngươi làm thái tử phi, ta nhất định không thể bỏ ngươi? Đừng có làm chuyện ngu xuẩn rồi mất cả chì lẫn chài!”
Nói xong, hắn vung tay áo, bước đi thật mạnh mẽ.
Ta cúi đầu, nén lại nỗi đau âm ỉ trong lòng.
Nghe nói hắn với tỷ tỷ cãi vã không vui, hà tất phải trút giận lên ta?
Trong phủ bắt đầu chuẩn bị cho việc tỷ tỷ tiến cung làm thái tử phi.
Tỷ tỷ mỗi ngày đều dẫn theo một đoàn nha hoàn, bà tử, dáng vẻ phô trương như đã là thái tử phi.
Còn Tiêu Tử Dụ cũng chẳng chịu thua, những vật dụng chuẩn bị cho hôn sự đều dồn cả về phía ta.
Ta nhìn bộ hỉ phục không vừa với vóc dáng mình, lạnh nhạt bảo bà tử mang đồ đến:
“Vẫn là mang trả về chỗ cũ đi, nhắn với tướng quân, đừng gửi thêm gì nữa, kẻo ta lại phải mất công gửi trả.”
Lời này truyền ra, chắc Tiêu Tử Dụ lại bảo ta giở trò, cố ý đối nghịch với hắn.
Thôi cũng được, tính theo ngày, nam quỷ ấy cũng sắp đến tìm ta rồi.
Đợi gả cho hắn xong, hẳn là Tiêu Tử Dụ sẽ không còn làm phiền ta nữa.
Vài ngày sau, nam quỷ chưa thấy đến, lại nhận được thánh chỉ sắc phong thái tử phi.
Phụ thân, kế mẫu, và tỷ tỷ quỳ ở hàng đầu, vui mừng đến mức cả người run rẩy.
Ta quỳ ở góc phía sau, chỉ cảm thấy có một ánh nhìn đặc biệt đang rơi thẳng lên người mình.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Hộ Bộ lang trung Giang Miên nhị nữ Giang Âm hiền thục, đoan trang, đức hạnh thuần hậu, nhan sắc xuất chúng, trẫm nghe qua lòng rất vui, nay ban hôn cho hoàng thái tử, chọn ngày thành hôn.”
Toàn thân ta chấn động, ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải một đôi mắt phượng đầy ý cười.
“Âm nhi, tiếp chỉ đi.”
Vẫn là phụ thân ta phản ứng đầu tiên, vội vàng nhắc nhở.
Ta đứng dậy, từng bước tiến đến gần nam tử đứng gần nhất.
Hắn vận áo gấm xanh thẫm, đứng dưới ánh sáng mờ nhạt, dáng vẻ tuấn tú, phong lưu thoát tục, khóe môi đang khẽ cười, nhướng mày nhìn ta.
Khuôn mặt này, dường như có vài phần quen thuộc.