Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại NGUYỆT DAO KỲ NGUYÊN Chương 5 NGUYỆT DAO KỲ NGUYÊN

Chương 5 NGUYỆT DAO KỲ NGUYÊN

10:49 sáng – 20/01/2025

21

Ta trở về Giang Nam.

Nhiều năm không gặp, mẫu thân chuẩn bị cho ta một món quà lớn:

“Nào, tùy ý chọn đi.”

Bà đưa tới trước mặt ta một chiếc hộp gỗ, bên trong đầy ắp sổ đỏ, khế đất, mà đều là những mảnh đất nằm ở khu vực trung tâm.

Ta tròn mắt kinh ngạc:

“Nhà chúng ta giàu đến thế sao?”

“Nương nương à, nhà ngoại của con chẳng có chút quyền lực nào.” 

Mẫu thân vừa bóc hạt dưa, vừa cắn rôm rốp.

 “… Nhưng nhà chúng ta có tiền.”

Ngoại tổ phụ vốn xuất thân là thương nhân xứ Huệ, độc quyền kinh doanh trà và lụa ở vùng Huệ Châu.

“Năm đó phụ thân con chỉ là một thư sinh nghèo kiết xác, đi kinh ứng thí cũng là ta cho hắn tiền lộ phí.”

Vừa nhổ vỏ hạt dưa, bà vừa trách mắng:

“Hắn thi đỗ vào Hàn Lâm Viện, liền khinh thường ta xuất thân thương nhân. Nhưng lại muốn ăn bám, dùng của hồi môn của ta để kết giao quan hệ, hừ! Ta nào chịu được loại đàn ông đó, liền đuổi hắn đi! Hắn mất mặt, xấu hổ, bèn viết hưu thư…”

Mắng mệt, bà quay sang nhìn ta: 

“Ê, nương nương, sao không ăn hạt dưa? Mới rang đấy, thơm lắm.”

Ta vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc.

Sao mọi chuyện lại khác xa so với tưởng tượng của ta thế này?

22

Ta tiếp quản một cửa hàng lụa, lòng đầy nhiệt huyết, quyết định sẽ làm nên một sự nghiệp lớn.

Nhưng rất tiếc, ta hoàn toàn không có năng khiếu kinh doanh.

Một hồi thao tác hùng hổ, nhìn lại sổ sách, lỗ mất hai vạn năm.

Mắt ta tối sầm.

Mẫu thân thở dài: “Xin con, con cứ sống những ngày tháng xa hoa là được, đừng cố chứng minh bản thân nữa.”

Thế là, ta bắt đầu sống những ngày tháng chỉ mở cửa hàng mà không kinh doanh, nuôi một con mèo, mỗi ngày ngồi trên lầu uống trà, phơi nắng.

23

Khắp phố phường vang lên tiếng chiêng trống rộn ràng——Hoàng đế muốn ngự giá tuần du Giang Nam.

Ta ngây người.

Hóa ra, ta đã rời đi ba năm rồi.

Ba năm qua, ta không hề hỏi thăm tin tức gì về hắn.

Hắn hẳn không phải đến để gặp ta.

Nếu muốn gặp, ba năm qua hẳn đã gặp rồi.

24

Thật sự không phải đến gặp ta sao?

Đã năm ngày trôi qua, vì sao vẫn chưa xuất hiện? Hử? 

Thật sự không gặp ta à?

Aisss.

Không gặp thì thôi, dù sao ta cũng không phải rất muốn gặp hắn.

25

Con mèo của ta lại chạy đi đâu nghịch ngợm rồi.

Ta phe phẩy quạt, nhàn nhã uống trà, chợt nghe có tiếng gọi bên dưới lầu:

“Chưởng quầy, công tử nhà ta muốn may hai bộ y phục.”

Ta cất giọng đáp: “Chỗ này không kinh doanh——”

Người bên dưới làm như không nghe, tiếp tục lớn tiếng gọi:

“Chưởng quầy——chưởng quầy——”

Bị làm phiền đến không chịu nổi, ta vội xỏ giày, xách váy, lạch bạch chạy xuống lầu:

“Thôi thôi, đừng giục nữa, chỗ này không kinh…”

Nửa câu còn lại nghẹn trong cổ, không thốt ra nổi.

Người gọi liền nhanh chóng lủi mất.

Trong đại sảnh, chỉ còn lại hai người.

Con mèo của ta ngoan ngoãn nằm trong tay áo của người đối diện, đang liếm lông một cách thỏa mãn.

Còn hắn, vận trường bào đen thêu chỉ vàng, đứng dưới ánh dương rực rỡ, dung mạo tuấn tú, phong thái phi phàm.

Ta ngây người tại chỗ.

Hắn mỉm cười, chậm rãi tiến lại gần:

“Trên đường, bị con mèo nhỏ này quấn lấy,”

“Ta nghĩ, có lẽ là chủ nhân của nó rất muốn gặp ta.”

26

“Ngươi… ngươi đến rồi à.” 

Ta lắp bắp, cố giấu vẻ xúc động, bĩu môi nói: 

“Lâu không gặp, ta còn tưởng ngươi quên ta rồi.”

Hắn đặt con mèo xuống, khẽ xoa đầu ta: 

“Không quên, ba năm qua, ta luôn phái ám vệ theo bảo vệ nàng, lúc nào cũng nhớ đến nàng.”

“Cái gì?”

Ta túm lấy cổ áo hắn: 

“Ngươi giám sát ta!”

“Không phải giám sát, thật sự chỉ là ám vệ. Lúc ta vừa đăng cơ, bè đảng của Thẩm gia và Dực Vương còn nhiều, chưa kịp quét sạch. Ta sợ nàng gặp nguy hiểm, nên mới phải làm vậy. Giờ thì không cần lo nữa, tất cả đã kết thúc rồi.”

Ta truy hỏi: “Vậy ám vệ của ngươi ngày thường ở đâu? Tại sao ta chưa từng phát hiện?”

“Ví dụ——ở đó.”

Hắn chỉ vào một cây ăn quả gần đó.

“Từng có ám vệ trốn trên cây này. Vì vậy, mỗi lần nàng đến đứng dưới gốc cây, đều có quả chín rơi xuống đúng lúc.”

Ta bừng tỉnh ngộ.

Thảo nào, thảo nào mỗi lần ta lắc cây đều có quả vừa chín rơi xuống, nhưng sau đó, lắc thế nào cũng không rơi thêm.

Hắn cười, ánh mắt đầy yêu chiều nhưng bất đắc dĩ: 

“Bởi vì ám vệ bị nàng lắc đến mức nôn rồi.”

Trong đầu ta đột nhiên bật ra một ý nghĩ.

“Ngươi biết ta ở đây, vậy ba năm qua ngươi có từng tới không?”

Hắn gật đầu:

“Đương nhiên rồi, rất nhiều lần. Khi nhớ nàng đến không chịu nổi, ta sẽ đến nhìn một chút, nhưng lại sợ đột nhiên xuất hiện sẽ khiến nàng hoảng sợ, nên chỉ dám đứng từ xa trộm nhìn. Sau khi nàng rời cung, trông nàng vui vẻ hơn rất nhiều. Ta cũng cảm thấy nhẹ lòng. Quyết định không dùng thủ đoạn ép nàng ở lại khi đó, quả là đúng đắn.”

Tất nhiên là đúng rồi.

Ta vừa độc thân, vừa giàu có, những kẻ ta ghét cũng đều không còn, lẽ nào lại không vui?

“Đã không nỡ rời xa, tại sao lúc ấy lại dễ dàng đồng ý để ta đi?”

“Khi chúng ta dưỡng thương trong chùa năm đó, có một lần nàng sốt cao mê man, ta ôm lấy nàng, nàng khóc gọi ‘mẫu thân’ rất nhiều lần.”

Hắn mím môi, nói:

“Vậy nên khi nàng nói muốn trở về bên mẫu thân, ta không có cách nào từ chối. Vậy còn ta thì sao, nàng đã từng nghĩ đến ta chưa?”

Ta chột dạ, im lặng.

Ba năm qua, ta cố tình né tránh nghe tin tức liên quan đến hắn. Vì sợ rằng, một khi nghe thấy, ta sẽ không buông được;

Nhưng lại càng sợ, rằng bản thân thật sự đã buông tay.

“Nàng thật sự không nhớ ta chút nào? Thật là vô tâm.”

Hắn cúi xuống, đôi mắt tràn đầy chiều chuộng, tựa trán vào trán ta, tay kéo lấy tay ta, nhẹ nhàng xoa trong lòng bàn tay, giọng nói thấp trầm đầy dụ dỗ:

“Nhưng ta thực sự rất nhớ nàng. Theo ta về được không?”

Câu nói nhẹ nhàng như thế, lại mang theo sự nhẫn nại và khát khao sâu sắc, khiến nó nặng tựa ngàn cân.

Ta thử rút tay ra, nhưng bị hắn giữ chặt, không thể động đậy.

“Ừm… không được.”

Có những người, gặp lại một lần là đủ, không nhất thiết phải có một kết cục mới coi là hoàn hảo.

Ta bĩu môi, né tránh ánh mắt hắn.

“Trước đây ta nghĩ ngươi chỉ là bốc đồng. Nhưng đã ba năm rồi, lẽ nào ngươi vẫn chưa bình tâm lại sao? Ngươi muốn mỹ nhân thế nào mà chẳng được, chỉ cần nạp vào hậu cung. Cớ gì phải nhất quyết treo cổ trên cây này?”

“Ta chỉ cần một mình nàng.” Hắn nói.

“Nhưng ta không cần ngươi.” Ta đáp.

Hắn khẽ tặc lưỡi, đưa tay bóp lấy hai má ta: 

“Có biết nói chuyện tử tế không? Ra khỏi cung rồi, chẳng học được điều hay, ai dạy nàng ăn nói thế này?”

Hắn không giận, chỉ nhẹ nhàng trách mắng, giọng điệu giống như một tiên sinh đang giảng dạy.

“Chẳng ai dạy, tất cả đều là lời từ tâm ta mà ra.” Ta cứng miệng nói.

21

Ta trở về Giang Nam.

Nhiều năm không gặp, mẫu thân chuẩn bị cho ta một món quà lớn:

“Nào, tùy ý chọn đi.”

Bà đưa tới trước mặt ta một chiếc hộp gỗ, bên trong đầy ắp sổ đỏ, khế đất, mà đều là những mảnh đất nằm ở khu vực trung tâm.

Ta tròn mắt kinh ngạc:

“Nhà chúng ta giàu đến thế sao?”

“Nương nương à, nhà ngoại của con chẳng có chút quyền lực nào.” 

Mẫu thân vừa bóc hạt dưa, vừa cắn rôm rốp.

 “… Nhưng nhà chúng ta có tiền.”

Ngoại tổ phụ vốn xuất thân là thương nhân xứ Huệ, độc quyền kinh doanh trà và lụa ở vùng Huệ Châu.

“Năm đó phụ thân con chỉ là một thư sinh nghèo kiết xác, đi kinh ứng thí cũng là ta cho hắn tiền lộ phí.”

Vừa nhổ vỏ hạt dưa, bà vừa trách mắng:

“Hắn thi đỗ vào Hàn Lâm Viện, liền khinh thường ta xuất thân thương nhân. Nhưng lại muốn ăn bám, dùng của hồi môn của ta để kết giao quan hệ, hừ! Ta nào chịu được loại đàn ông đó, liền đuổi hắn đi! Hắn mất mặt, xấu hổ, bèn viết hưu thư…”

Mắng mệt, bà quay sang nhìn ta: 

“Ê, nương nương, sao không ăn hạt dưa? Mới rang đấy, thơm lắm.”

Ta vẫn còn trong trạng thái kinh ngạc.

Sao mọi chuyện lại khác xa so với tưởng tượng của ta thế này?

22

Ta tiếp quản một cửa hàng lụa, lòng đầy nhiệt huyết, quyết định sẽ làm nên một sự nghiệp lớn.

Nhưng rất tiếc, ta hoàn toàn không có năng khiếu kinh doanh.

Một hồi thao tác hùng hổ, nhìn lại sổ sách, lỗ mất hai vạn năm.

Mắt ta tối sầm.

Mẫu thân thở dài: “Xin con, con cứ sống những ngày tháng xa hoa là được, đừng cố chứng minh bản thân nữa.”

Thế là, ta bắt đầu sống những ngày tháng chỉ mở cửa hàng mà không kinh doanh, nuôi một con mèo, mỗi ngày ngồi trên lầu uống trà, phơi nắng.

23

Khắp phố phường vang lên tiếng chiêng trống rộn ràng——Hoàng đế muốn ngự giá tuần du Giang Nam.

Ta ngây người.

Hóa ra, ta đã rời đi ba năm rồi.

Ba năm qua, ta không hề hỏi thăm tin tức gì về hắn.

Hắn hẳn không phải đến để gặp ta.

Nếu muốn gặp, ba năm qua hẳn đã gặp rồi.

24

Thật sự không phải đến gặp ta sao?

Đã năm ngày trôi qua, vì sao vẫn chưa xuất hiện? Hử? 

Thật sự không gặp ta à?

Aisss.

Không gặp thì thôi, dù sao ta cũng không phải rất muốn gặp hắn.

25

Con mèo của ta lại chạy đi đâu nghịch ngợm rồi.

Ta phe phẩy quạt, nhàn nhã uống trà, chợt nghe có tiếng gọi bên dưới lầu:

“Chưởng quầy, công tử nhà ta muốn may hai bộ y phục.”

Ta cất giọng đáp: “Chỗ này không kinh doanh——”

Người bên dưới làm như không nghe, tiếp tục lớn tiếng gọi:

“Chưởng quầy——chưởng quầy——”

Bị làm phiền đến không chịu nổi, ta vội xỏ giày, xách váy, lạch bạch chạy xuống lầu:

“Thôi thôi, đừng giục nữa, chỗ này không kinh…”

Nửa câu còn lại nghẹn trong cổ, không thốt ra nổi.

Người gọi liền nhanh chóng lủi mất.

Trong đại sảnh, chỉ còn lại hai người.

Con mèo của ta ngoan ngoãn nằm trong tay áo của người đối diện, đang liếm lông một cách thỏa mãn.

Còn hắn, vận trường bào đen thêu chỉ vàng, đứng dưới ánh dương rực rỡ, dung mạo tuấn tú, phong thái phi phàm.

Ta ngây người tại chỗ.

Hắn mỉm cười, chậm rãi tiến lại gần:

“Trên đường, bị con mèo nhỏ này quấn lấy,”

“Ta nghĩ, có lẽ là chủ nhân của nó rất muốn gặp ta.”

26

“Ngươi… ngươi đến rồi à.” 

Ta lắp bắp, cố giấu vẻ xúc động, bĩu môi nói: 

“Lâu không gặp, ta còn tưởng ngươi quên ta rồi.”

Hắn đặt con mèo xuống, khẽ xoa đầu ta: 

“Không quên, ba năm qua, ta luôn phái ám vệ theo bảo vệ nàng, lúc nào cũng nhớ đến nàng.”

“Cái gì?”

Ta túm lấy cổ áo hắn: 

“Ngươi giám sát ta!”

“Không phải giám sát, thật sự chỉ là ám vệ. Lúc ta vừa đăng cơ, bè đảng của Thẩm gia và Dực Vương còn nhiều, chưa kịp quét sạch. Ta sợ nàng gặp nguy hiểm, nên mới phải làm vậy. Giờ thì không cần lo nữa, tất cả đã kết thúc rồi.”

Ta truy hỏi: “Vậy ám vệ của ngươi ngày thường ở đâu? Tại sao ta chưa từng phát hiện?”

“Ví dụ——ở đó.”

Hắn chỉ vào một cây ăn quả gần đó.

“Từng có ám vệ trốn trên cây này. Vì vậy, mỗi lần nàng đến đứng dưới gốc cây, đều có quả chín rơi xuống đúng lúc.”

Ta bừng tỉnh ngộ.

Thảo nào, thảo nào mỗi lần ta lắc cây đều có quả vừa chín rơi xuống, nhưng sau đó, lắc thế nào cũng không rơi thêm.

Hắn cười, ánh mắt đầy yêu chiều nhưng bất đắc dĩ: 

“Bởi vì ám vệ bị nàng lắc đến mức nôn rồi.”