Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại NGUYỆT DAO KỲ NGUYÊN Chương 3 NGUYỆT DAO KỲ NGUYÊN

Chương 3 NGUYỆT DAO KỲ NGUYÊN

10:47 sáng – 20/01/2025

Kỳ Nguyên kiên nhẫn lắng nghe.

“Mẫu hậu nói xong chưa?”

Ta nói đến khô cả miệng, với tay lấy ấm trà bên cạnh, “ừng ực” uống mấy ngụm.

“Nói xong rồi.”

“Được thôi, mẫu hậu.”

Hắn thở dài một tiếng, thẳng thắn nói:

“Kỳ thực, tối qua nhi thần và Thẩm Thanh Ngọc không có chuyện gì xảy ra.”

“Phụt——”

Ta không nhịn được, một ngụm trà phun ra ngoài, rồi lập tức bị sặc, ho khan kịch liệt.

Kỳ Nguyên vội vàng vỗ lưng giúp ta thuận khí.

“Sao con không nói sớm… Con có biết… ta đã lo lắng thế nào, khụ khụ khụ…”

Nước mắt ta lã chã rơi xuống, chẳng rõ là do ho mà ra, hay vì mừng rỡ quá đỗi.

Hắn vô tội đáp: 

“Mẫu hậu cũng đâu có hỏi.”

“Ta làm sao dám trực tiếp hỏi…”

Đợi hơi thở ổn định, ánh mắt ta liếc thấy cổ tay hắn lộ ra một mảnh băng vải.

“Tay con làm sao vậy?”

Ánh mắt hắn né tránh, cố tình giấu tay ra sau lưng.

Ta nhanh tay lẹ mắt, chụp lấy, lật lên, lập tức sững sờ:

“Con làm cái gì thế này? Chuyện này là sao?”

Những vết khắc dao chằng chịt, sâu cạn không đều, máu vừa khô, còn chưa đóng vảy, hiện rõ đến rợn người.

Hắn cụp mắt xuống, im lặng không nói.

“Kỳ Nguyên, chuyện này là thế nào?”

 Ta nghiêm giọng.

 “Nếu không nói, ta sẽ nổi giận đấy!”

Hắn đành thú thật, không dám giấu:

“Mẫu hậu, dược tính của xuân dược quá mạnh, nhi thần phải tìm cách áp chế, cũng chỉ còn cách này.”

Ánh mắt hắn tràn đầy vẻ vô tội.

Hắn lúc nào cũng vậy, chỉ cần vài câu nói đã khiến lòng người ta đau nhói.

Ta bảo người mang thuốc tới, tự mình bôi cho hắn.

“Cách này con cũng nghĩ ra được, đúng là giỏi thật. Nhưng lần sau không được làm thế nữa, nghe rõ chưa?”

Ta cầm bông thấm thuốc nhẹ nhàng lau vết thương cho hắn, rồi cúi xuống thổi nhè nhẹ.

“Vâng.” Hắn đáp.

Rồi một tia cười ranh mãnh thoáng qua trong ánh mắt hắn:

“Nhi thần sẽ giữ mình vì mẫu hậu.”

Ta tức tối, chọc mạnh lên vết thương, khiến hắn đau đến hít sâu một hơi.

“Không được nói bậy!”

9

Xuân săn.

Trước đoàn người, Kỳ Nguyên khoác y phục rực rỡ, gió cuốn vạt áo phấp phới, tựa ngọn lửa rừng rực cháy.

Hắn cưỡi trên lưng ngựa, phong thái phóng khoáng, khí vũ hào hùng, chân mày vẽ nên nét kiêu hùng của tuổi trẻ đầy khát vọng chiếm lĩnh giang sơn.

Dẫu không phải con ruột, nhưng nhìn hắn trưởng thành đến thế, trong lòng ta không khỏi trào dâng niềm vui sướng.

“Mẫu hậu muốn đi săn không? Nhi thần sẽ dẫn người theo.”

Ta ngáp một cái, đáp:

“Buồn ngủ, không đi.”

Mấy ngày nay phải đi đường xa, thân thể mệt mỏi, ta chẳng được nghỉ ngơi tử tế, giờ chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc.

Hắn lại đề nghị:

“Vậy để nhi thần săn vài con hồ ly trắng, mang về làm cho mẫu hậu một chiếc áo khoác lông hồ ly, có được không?”

Ta nở nụ cười:

“Được, nhớ cẩn thận đấy.”

Hắn kéo dây cương, giơ cao roi ngựa, thúc mạnh vào bụng ngựa.

Ngựa hí vang, bụi đất tung mù mịt, hắn lao vào rừng sâu, bóng dáng nhanh chóng biến mất.

Nắng xuân ấm áp dễ chịu, ta muốn tìm một nơi nằm phơi nắng, bèn men theo lối nhỏ sau doanh trại mà leo lên đỉnh núi. Bước chân cứ thế dẫn ta đi, chẳng biết đã đi bao xa.

Nhưng ta không hay biết rằng, hiểm nguy đã cận kề.

Ta nhặt một nhánh cây khô, ngồi xổm trên khoảng đất trống, vẽ vời lung tung.

Bỗng nhiên, một luồng gió lạnh rít qua.

Một mũi tên lông vũ sượt qua mặt ta, làm rơi cây trâm ngọc trên đầu, khiến búi tóc ta rối tung.

Không biết là kẻ bắn tên không giỏi, hay cố ý lưu lại mạng ta.

Trong cơn hoảng loạn, ta cất tiếng gọi người bảo vệ:

“Người đâu! Hộ giá!”

Nhưng chẳng có bất kỳ thị vệ nào xuất hiện.

Sau lưng vang lên tiếng cười khúc khích của Thẩm Thanh Ngọc.

“Tỷ tỷ, đừng phí công nữa. Không nhận ra những người đó đã không nghe lệnh của tỷ sao?”

Nàng từng bước tiến lại gần.

Dẫu ngày trước nàng ngang ngược, ta chưa bao giờ thấy nàng như hôm nay – điên cuồng, tay cầm kiếm, môi nở nụ cười lạnh, ánh mắt tà mị như ma quỷ nhập hồn.

Rõ ràng, nàng tới đây để giết ta.

Còn ta, vũ khí duy nhất trong tay chỉ là… cây trâm ngọc vừa rơi trên đất.

Đó là lễ vật Kỳ Nguyên tặng ta nhân dịp sinh thần.

Hắn từng chỉ cho ta cách kích hoạt cơ quan, để cây trâm biến thành một con dao nhỏ, dùng làm vũ khí phòng thân khi gặp nguy hiểm.

Nhưng chênh lệch giữa ta và nàng quá lớn, món vũ khí nhỏ bé ấy chẳng đáng gì.

Không kịp hoảng loạn, ta nhanh chóng trấn tĩnh, lợi dụng cơ thể che chắn, lặng lẽ dùng tay khác lần tìm cây trâm trên đất, rồi khởi động cơ quan.

Nắm chặt con dao nhỏ, ta vừa cố kéo dài thời gian, vừa cố suy đoán động cơ của nàng, hy vọng tìm được cơ hội để thương lượng.

“Thẩm Thanh Ngọc, ngươi đang làm gì!”

Ta lớn tiếng quát hỏi nàng.

“Ta là tỷ tỷ ruột của ngươi, là Hoàng hậu đương triều, ngươi dám công khai hành thích ta, không sợ sau này bị truy cứu, kéo cả Thẩm gia xuống nước sao?”

Nếu không nói thì thôi, vừa nghe thấy, nàng càng kích động, cười lớn không kiềm chế được:

“Cả Thẩm gia? Tỷ tỷ, tỷ không biết à? Đứa con ngoan của tỷ hiếu thuận thế nào?”

Nàng trừng mắt nhìn ta:

“Hắn vì tỷ mà suýt nữa đoạn tuyệt với Thẩm gia rồi!”

Ta khổ không nói nổi.

Xem ra, chuyện này không còn đường xoay chuyển nữa.

Nàng nhướng mày nhìn ta:

“Tỷ tỷ, hắn bây giờ đã biết tỷ gặp nguy hiểm, tỷ đoán xem, hắn có tới cứu tỷ không? Nếu hắn dám tới cứu tỷ, vậy thì hôm nay hai người có thể cùng chết chung một chỗ đấy.”

Toàn thân ta như bị đông cứng, trong lòng âm thầm cầu nguyện:

Đừng cứu ta, ngàn vạn lần đừng.

Thẩm Thanh Ngọc điên cuồng tự lẩm bẩm:

“Không sao, có bao nhiêu người đang chờ tranh đoạt ngôi vị Thái tử kia mà. Nếu hắn muốn đoạn tuyệt với Thẩm gia, vậy chúng ta đổi người làm Thái tử. Dù sao… bất kể ai là Đông Cung Thái tử, Thái tử phi cũng sẽ là ta…”

Tim ta như bị một bàn tay lớn hung hăng bóp nghẹt.

Hóa ra ta chỉ là một quân cờ bị vứt bỏ.

Trong mắt phụ thân, ta mãi mãi là người bị hy sinh đầu tiên.

Vì để cho đứa con gái mà ông yêu thương nhất trở thành Thái tử phi, ông không ngần ngại đưa ta vào cung lấy lòng Hoàng đế; trong yến tiệc, khi Thẩm Thanh Ngọc mắc lỗi, ông bắt ta đứng ra gánh vác; nay lại ngầm cho phép nàng tự tay giết chết ta.

Thẩm Thanh Ngọc rút kiếm ra, cổ tay run nhẹ, mũi kiếm nhắm thẳng vào ta:

“Tỷ tỷ, đứa con ngoan của tỷ không phải từng dùng mũi kiếm chĩa vào ta sao?”

Nàng cười khinh bỉ:

“Hôm nay, để tỷ thử xem bị người khác chĩa kiếm vào người thì cảm giác thế nào?”

Ta tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại.

10

Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai:

“Đặt kiếm xuống.”

Hy vọng cuối cùng cũng tan biến.

Hắn, vì ta, thực sự đã tuân theo giao ước, một mình xông đến đây.

Ta ngây người nhìn hắn, từng bước từng bước tiến lại gần.

Ta run giọng quát lớn:

“Kỳ Nguyên, không được tiến thêm nữa!”

Hắn làm như không nghe thấy.

“Kỳ Nguyên! Bổn cung là mẫu hậu của con! Bổn cung lệnh cho con không được tiến thêm!”

“Đúng là tình mẫu tử sâu đậm.”

Thẩm Thanh Ngọc cười lớn, vỗ tay vang dội.

Từ bốn phương tám hướng, thích khách nhận lệnh, hình thành thế bao vây chặt chẽ.

Cục diện lập tức rơi vào hỗn loạn.

Một tên thích khách lao về phía ta,

Ta nắm chặt dao găm giấu trong tay, giữ vững bình tĩnh, chờ thời cơ.

Khi hắn lao đến gần, ta nhắm thẳng vào mắt hắn, dùng hết sức đâm mạnh.

Hắn ngã xuống đất, đau đớn rên rỉ, ta nhân cơ hội nhặt lấy trường đao của hắn, miễn cưỡng bảo vệ bản thân.

Bên kia, Kỳ Nguyên phá vòng vây, bắt được Thẩm Thanh Ngọc.

Hắn dùng trường kiếm kề vào cổ nàng, đe dọa:

“Ra lệnh cho thích khách rút lui, ta có thể tha cho ngươi.”

Nàng cười lạnh, từ trong tay áo rút ra một cây nỏ nhỏ, nhắm thẳng vào ta đang chật vật né tránh, bóp cò.

Lưỡi dao găm phát ra âm thanh nặng nề xuyên qua da thịt.

Bụng ta bị xuyên thủng, ta đau đến mức chỉ phát ra được một tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

Hắn lập tức đẩy nàng ra, lao về phía ta.

Nàng khẽ thì thầm:

“Ta vẫn có cách để mình không chết.”

Một lực mạnh đẩy ta lùi lại phía sau.

Không cẩn thận, chân ta dẫm vào khoảng không, cơ thể đột ngột mất trọng lượng, trượt dài xuống dốc núi.

Hắn cố vươn tay giữ lấy ta,

Nhưng không kịp nữa rồi.

“Thẩm Nguyệt Dao!”

Trong tiếng gọi đầy kinh hãi của hắn, ta lăn dài xuống triền núi, cuối cùng đầu đập mạnh vào một tảng đá lớn, bất tỉnh nhân sự.

11

Ta tỉnh lại trong một ngôi chùa.

Trước mắt là một người đang chăm chú nhìn ta.

“Thẩm Nguyệt Dao? Thẩm Nguyệt Dao?”

Hắn thăm dò xem ta có bị chấn thương đầu hay không.

Ánh mắt ta trống rỗng nhìn lên xà nhà.

Không phải ta không muốn trả lời hắn.

Mà là ta thật sự —— quá đau!

Hắn nghi hoặc thì thầm:

“Sao không phản ứng? Mất trí nhớ rồi sao?”

Ngay sau đó, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười gian xảo:

“Thật sự mất trí nhớ rồi à? Không nhận ra ta sao? Ta là phu quân của nàng mà.”

Ta đau đến nghiến răng nghiến lợi, cố nén đau mà mắng hắn một câu:

“Kỳ Nguyên… ta chỉ bị thương, không phải hóa ngốc.”

Đúng là không nên mong đợi được nghe lời tử tế từ miệng hắn.

Bị lật tẩy trò đùa, hắn ngượng ngùng rụt vai.

12

Hắn kể cho ta nghe những chuyện đã xảy ra sau khi ta bất tỉnh.

Dực Vương từ lâu đã dòm ngó ngôi Đông Cung.

Thế nhưng, Kỳ Nguyên là Hoàng thái tôn do tiên hoàng đích thân lập, muốn ép Hoàng thượng phế Thái tử gần như không thể, chỉ có thể chọn cách hành thích.

Hắn và Thẩm Thanh Ngọc đã đạt thành mưu kế chung:

Dùng ta làm mồi nhử để ám sát Thái tử, sau đó giả vờ như Thái tử gặp nạn khi săn bắn.

Hoàng đế bệnh nặng, không còn sức truy cứu. Dực Vương dùng vị trí Thái tử phi để đổi lấy sự ủng hộ của Thẩm gia.

Đây chính là lý do vì sao Thẩm Thanh Ngọc có thể thay thế ám vệ của ta, đưa thích khách vào, tất cả đều là bàn tay của Dực Vương.

Sau khi ta ngã xuống núi, để tự bảo vệ mình, Kỳ Nguyên cũng mạo hiểm nhảy theo.

Hắn biết khinh công, nên không bị thương quá nặng.

Vừa né tránh sự truy lùng của thích khách, hắn vừa lần theo vết máu, tìm được ta đang hôn mê bất tỉnh.

Tình trạng của ta rất tệ:

Bụng trúng tên, đầu bị trọng thương, chân thì gãy xương.

Hắn cõng ta ra khỏi vùng núi sâu, qua nhiều lần vất vả, tìm được một ngôi chùa để tạm dừng chân.

Trụ trì trong chùa biết y thuật, giúp nối lại xương chân cho ta, còn đút cho ta nước cơm và thuốc.

Năm ngày sau, ta mới từ từ tỉnh lại.

Ta không khỏi cảm thán, mạng ta đúng là lớn.