Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại NGUYỆT DAO KỲ NGUYÊN Chương 2 NGUYỆT DAO KỲ NGUYÊN

Chương 2 NGUYỆT DAO KỲ NGUYÊN

10:46 sáng – 20/01/2025

Mẫu thân ta là con gái nhà buôn, lúc gả cho phụ thân, ông chỉ là một tiểu quan nhỏ bé.

Về sau, phụ thân càng leo cao, cần một vị phu nhân có xuất thân cao quý hơn làm chính thất.

Vậy nên, khi ta vừa chào đời chưa bao lâu, mẫu thân liền bị phế, để nhường chỗ cho thiên kim nhà Thượng thư.

Mười mấy năm ở phủ, ta chịu không biết bao nhiêu uất ức từ kế mẫu và muội muội.

Vào cung rồi, lại phải tiếp tục chịu đủ mọi ủy khuất.

Ta càng khóc càng thương tâm, đem hết nỗi khổ tích tụ bao năm trút ra sạch sẽ.

Mặc cho Kỳ Nguyên dỗ dành, khuyên nhủ thế nào, ta vẫn ngồi lì dưới đất, không chịu đứng dậy.

Hắn dứt khoát cởi áo choàng ngoài khoác lên người ta.

Mặt đất lạnh lẽo, áo ngoài mang theo hơi ấm cơ thể hắn làm ta thấy dễ chịu hơn chút ít. Cuối cùng, khóc đến kiệt sức, ta mới chịu dừng lại, chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào.

Hắn đỡ ta lên ghế, bưng một bát nước đường đến trước mặt.

Ta giận dỗi, dùng khuỷu tay đẩy ra.

“Mẫu hậu, là nhi thần sai. Người ăn chút gì cho tỉnh táo lại đi.”

Đứa trẻ này hiếm khi biết dỗ người, hơn nữa ta cũng đã trút hết nỗi lòng, lại thấy tiếp tục làm loạn cũng không phải cách. Vậy nên, ta nhận bát nước đường uống.

4

Thẩm Thanh Ngọc tiến cung để “thăm hỏi” ta.

Ngày trước ở phủ, nàng luôn đối đầu với ta. Giờ ta đã làm Hoàng hậu, nàng lại như mất trí nhớ, trở nên chân thành ân cần, miệng không ngớt gọi “tỷ tỷ” một cách thân thiết.

Nhưng chẳng còn cách nào khác.

Nàng là muội muội trên danh nghĩa của ta, trước mặt người khác, ta cũng phải diễn cho trọn vai.

Trời trong xanh, ta thiết đãi nàng bữa cơm trong ngự hoa viên.

“Tỷ tỷ…” — nàng vừa cầm chén rượu vừa hỏi bóng gió.

“Thái tử điện hạ chừng nào tới cùng chúng ta dùng bữa?”

Kỳ Nguyên đang luyện kiếm, giờ cũng đến giờ ăn, ta liền sai cung nữ đi gọi hắn.

Khi Kỳ Nguyên đến, bước chân bỗng khựng lại.

“Thứ dưới đất này, là của mẫu hậu sao?”

Ta nhìn theo ánh mắt hắn, thấy trên đất có một túi thơm màu phấn sen không rõ của ai rơi lại, ta chưa từng dùng qua.

“A, không phải…”

Ta vừa định lên tiếng thì bị Thẩm Thanh Ngọc ngắt lời.

“Điện hạ, là của ta.”

Nàng mỉm cười đầy ý tứ.

 “Điện hạ có thể giúp ta nhặt lên không?”

Kỳ Nguyên chỉ liếc qua nhàn nhạt, ánh mắt bỗng lạnh lẽo như băng, toát lên khí chất không giận tự uy, khiến người khác vô thức cảm thấy phải khuất phục.

“Mẫu hậu đang nói chuyện, ngươi chen ngang là cớ gì?”

Mặt Thẩm Thanh Ngọc thoắt chốc trắng bệch.

Ngày trước ở phủ, nàng quen thói ngang ngược với ta, nay lại quên mất rằng đây là hoàng cung, thân phận chúng ta đã khác xưa.

“Thật chẳng biết chút quy củ.”

Dứt lời, hắn rút trường kiếm bên người, dùng mũi kiếm móc sợi dây túi thơm, mạnh tay hất lên, mũi kiếm chĩa thẳng vào nàng.

“Lần sau nếu còn không giữ đồ đạc cẩn thận, thì khỏi cần dùng nữa.”

Thẩm Thanh Ngọc bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, run rẩy đưa tay nhận lấy túi thơm.

5

Tối đến, ta giáo huấn hắn:

“Con dọa người như thế làm gì? Cúi người nhặt lên chẳng phải được sao? Nhất định phải rút kiếm?”

“Không được, bẩn.”

Được rồi, dưới đất bẩn, hắn mắc bệnh ưa sạch, điều này ta biết.

“Haizz, đứa trẻ này…” 

Ta xoa trán.

 “Con biết mục đích lần này nàng tiến cung là gì không?”

“Nhi thần biết.”

Hắn hừ lạnh một tiếng: 

“Mẫu hậu không thích nàng, vậy nhi thần cũng không thích nàng.”

Bình thường, hắn chưa từng tỏ ra yêu ghét rõ ràng như thế với ai.

Lòng ta bỗng cảm thấy ấm áp.

Quả nhiên là đứa con ta tự tay nuôi lớn, biết đứng về phía mẫu hậu.

“Lời là vậy, nhưng rất có khả năng nàng sẽ là Thái tử phi tương lai của con, chuyện này mẫu hậu cũng không cách nào thay đổi được.”

Hắn nhíu mày, lộ vẻ không vui: “Vì sao?”

Ta liền phân tích cho hắn:

“Nàng là con gái Thẩm gia, con cưới nàng, sau này khi con đăng cơ sẽ có lợi ích lớn.”

Hắn đột nhiên nhìn thẳng vào ta.

“Vậy, mẫu hậu cũng nghĩ như vậy sao?”

Ta lắc đầu, rồi lại chần chừ gật đầu.

Thôi được, mặc dù ta ghét cha mình và cả Thẩm Thanh Ngọc, nhưng Kỳ Nguyên cần một nhà ngoại có thực lực để làm chỗ dựa.

“Được rồi, mẫu hậu.”

Hắn nhượng bộ:

“Nhi thần nghe theo người, sẽ lấy thiên kim Thẩm gia làm thê tử, nhưng tuyệt đối không phải Thẩm Thanh Ngọc.”

“Chuyện này con không có quyền chọn.” 

Ta sửa lời hắn: 

“Thẩm gia chỉ có một mình nàng là tiểu thư.”

Hắn chăm chú nhìn ta, ánh mắt dâng lên những đợt sóng ngầm.

“Mẫu hậu cũng là người Thẩm gia, chẳng phải sao?”

Tim ta chợt giật thót. Ta căng thẳng đến nói lắp:

“Ta… ta… con… con… nghĩ gì vậy? Ta là mẫu hậu của con, đồ nghịch tử, con, ta, ta…”

Hắn bật cười khẽ, thu lại ánh mắt.

“Nhi thần chỉ nói đùa thôi, sao lại khiến mẫu hậu sợ hãi đến vậy?”

Ta tức giận đến mức suýt cắn nát môi: 

“Kỳ Nguyên, sau này không được nói đùa như thế nữa!”

6

Đêm giao thừa.

Hoàng đế thân thể không tốt, ta phải đứng ra chủ trì trật tự yến tiệc trong cung, khách khứa đông đúc, bận đến mức không chạm đất.

Kỳ Nguyên thay phụ hoàng chúc rượu mọi người, sau đó bị nhóm quan viên kéo uống không ít, tửu lượng kém, cúi người cáo lui.

Hắn say đến ánh mắt mơ màng, ngay cả dái tai cũng đỏ bừng:

“Mẫu hậu, nhi thần ra ngoài chút cho tỉnh rượu.”

Ta gật đầu.

Thẩm Thanh Ngọc cũng ngay sau đó bước lên hành lễ:

“Tỷ tỷ, muội cũng muốn ra ngoài hít thở cho tỉnh rượu.”

Ta bận chăm sóc nữ quyến, chỉ đáp qua loa.

Đợi đã.

Ta đột nhiên đứng khựng lại, trong lòng cảm thấy có điều không đúng.

Nàng vốn không đụng đến rượu, tỉnh cái gì mà tỉnh?

Hơn nữa, gương mặt nàng ửng hồng, biểu cảm e thẹn…

Ta lập tức gọi đại cung nữ Lựu Hoa:

“Thẩm Thanh Ngọc uống rượu? Nàng uống cùng ai?”

“Cùng Thái tử điện hạ.”

“Lúc nãy tại yến tiệc, nhị tiểu thư tự mình rót rượu, còn nói là thay Hoàng hậu nương nương kính rượu, điện hạ không tiện làm mất mặt nàng trước mặt mọi người, liền uống.”

Ta lập tức cảm thấy cảnh giác:

“Ngươi đi âm thầm theo dõi, xem nàng rốt cuộc muốn làm gì.”

Lựu Hoa nhận lệnh rời đi, chẳng bao lâu đã quay lại.

“Điện hạ ở điện Trùng Hoa…” 

Nàng khó khăn mở lời.

“Nhưng nô tỳ… nô tỳ nghe thấy bên trong có giọng của nhị tiểu thư, nương nương mau tới xem thử đi!”

Lòng ta bỗng dâng lên một cơn chấn động.

Tâm tư của Thẩm Thanh Ngọc ta biết rõ, nhưng không ngờ gan nàng lại lớn đến vậy, dám công khai ra tay?

Ta lập tức sai Lựu Hoa ổn định tình hình, rồi vội vàng chạy về phía điện Trùng Hoa.

Trong điện, thấp thoáng nghe thấy tiếng khóc thút thít, nũng nịu của Thẩm Thanh Ngọc:

“Điện hạ…”

Toàn thân ta căng cứng.

Lúc này, chắc chắn không thể bước vào, nhưng lát nữa phải làm thế nào đây?

Một bên là con trai nuôi, một bên là muội muội ruột, ta nên giả vờ không biết? Hay che giấu chuyện này cho bọn họ? Hay là…

Đang lúc ta xoay vòng vòng, lòng đầy hoảng loạn, thì cửa điện bị mở tung.

Thẩm Thanh Ngọc với mái tóc rối bời, nước mắt đầm đìa, khóc nức nở chạy ra ngoài.

Nàng không thèm nhìn đường, thậm chí đâm sầm vào vai ta mà cũng không hành lễ.

Ta chẳng buồn so đo với nàng, vì đầu óc còn đang bận nghĩ đến một chuyện khác.

Đó là…

Xong rồi sao?

Từ lúc ta phát hiện điều bất thường, đến khi chạy đến đây, rồi bắt gặp Thẩm Thanh Ngọc lao ra, trước sau cộng lại, chưa đến nửa khắc.

Chuyện này… chuyện này… nhanh đến khó tin!

7

Cửa điện mở toang, gió lạnh tràn vào, mấy ngọn đèn lồng lay lắt, ánh sáng chập chờn.

Kỳ Nguyên đứng quay lưng về phía ta, vài sợi tóc rối xõa xuống, bờ vai hắn khẽ run, hơi thở nặng nề.

“……”

Ta cẩn thận chọn lời để mở miệng, nhưng chưa kịp nói, hắn đã nghiêng đầu nhìn ta.

Đôi mắt hắn phủ một tầng đỏ rực, tựa như một con thú nhỏ vừa bị thương.

“Mẫu hậu…” — hắn trừng mắt nhìn ta, lời đầu tiên đã là đuổi:

“Đừng lo cho con.”

“Kỳ Nguyên…”

“Đừng lo cho con! Đi đi!”

Ta bất thình lình bị hắn hét thẳng mặt, chẳng hiểu vì sao.

Được lắm? Giờ còn dám nổi giận với ta sao?

Nhưng ta lại không thể trách mắng hắn, vì giờ lòng hắn đang tổn thương.

“Được, được, mẫu hậu đi, mẫu hậu đi ngay…”

Ta vội vàng trấn an con sói nhỏ đang nổi giận, luống cuống rút lui, thậm chí để giữ thể diện cho hắn, ta còn cẩn thận dặn người khép cửa cung lại.

Tối đến, nằm trên giường, càng nghĩ ta càng giận, bực bội cắn môi mãi không thôi.

Là do chính Thẩm Thanh Ngọc tự gây chuyện, chẳng phải ta sắp đặt.

Vậy mà hắn lại phát cáu với ta!

Dựa vào đâu chứ?

Dựa vào đâu!

Trằn trọc mãi không ngủ được, ta ngồi dậy, gọi Lựu Hoa vào rót nước.

Lựu Hoa lo lắng không yên: 

“Nương nương, điện hạ thực sự… rồi sao?”

Ta gật đầu, uống nước cho hạ khí.

“Vậy giờ thế nào rồi?”

“Hắn bực bội đấy.”

Ta cũng đang bực bội đây.

Lựu Hoa không để ý sắc mặt ta, vẫn dò hỏi:

“Nương nương, hay người đến an ủi điện hạ một chút?”

Trong lòng ta lửa giận bừng bừng, “Bốp!” một tiếng, đập mạnh tay xuống bàn.

Người bị hét là ta, dựa vào đâu ta phải đi an ủi hắn?

Hắn có gì cần được an ủi chứ?

Chẳng lẽ phải an ủi hắn rằng: 

“Không sao cả, nửa khắc cũng đã rất giỏi rồi” sao?

8

Hôm sau, Kỳ Nguyên đã bình tĩnh lại, tới vấn an ta.

“Bình thân!”

Giọng điệu của ta rõ ràng là khó chịu.

“Mẫu hậu giận rồi sao?” Hắn cẩn thận hỏi.

“Bổn cung không có.”

Lần đầu tiên ta bày ra dáng vẻ Hoàng hậu nghiêm trang với hắn.

“Không có nghĩa là có.”

“Xì——” Ta tức đến hít mạnh một hơi.

“Mẫu hậu mỗi lần tức giận đều sẽ cắn môi.”

Ánh mắt hắn rơi xuống đôi môi ta, sau đó khẳng định chắc nịch:

“Nhất định là giận không nhẹ, đến mức cắn rách rồi.”

“……”

Chẳng lẽ ta dễ bị nhìn thấu đến vậy sao?

Ta tức giận quay đầu sang chỗ khác.

Kỳ Nguyên vòng tới trước mặt ta.

“Tối qua là nhi thần sai, nhi thần khi ấy lúng túng, cảm thấy không còn mặt mũi nào đối diện mẫu hậu, cho nên mới thất lễ. Đó là lỗi của nhi thần.”

Giọng điệu của hắn mềm mại, không giống đang nhận tội, mà giống như đang dỗ dành người khác. Khiến ta không nhịn được mà mềm lòng.

“Kỳ Nguyên, mẫu hậu không giận chuyện đó. Điều ta lo lắng là, chuyện tối qua không phải điều đơn giản.”

Ta giơ tay đếm từng điều, phân tích cho hắn nghe:

“Con biết có bao nhiêu người đang dòm ngó vị trí của con không? Dực Vương, Tấn Vương, Duệ Vương, Tần Vương. Tối qua con và Thẩm Thanh Ngọc… con làm tổn hại danh tiếng của một cô nương, sau này người ta lấy chuyện đó ra làm cớ, kích động Ngự sử lên tấu chương với phụ hoàng con, thử hỏi con sẽ biện minh thế nào?”

“Được, lùi một bước mà nói, dù mấy huynh trưởng của con không tìm cách gây phiền phức, thì còn Thẩm gia thì sao? Nhỡ đâu Thẩm Thanh Ngọc có thai, dùng chuyện này ép buộc con thì sao? Con…”