Tâm ta như bị dao cắt, toàn thân run rẩy, ngay cả quỳ cũng không còn sức, chỉ có thể vô lực đổ sụp xuống đất.
Mà phu nhân, đôi tay vốn tựa hoa lan, lúc này lại như vuốt ưng, bấu chặt vai ta, mạnh mẽ kéo ta lên.
Ngoài cửa sổ, sấm chớp đùng đoàng, soi rọi gương mặt kiều diễm tựa hoa phù dung của nàng, lại nhuốm đầy sát khí tàn nhẫn.
“Muốn báo thù không?”
“Ác nhân chưa đền tội, người chết làm sao yên nghỉ?
“Phụ thân ta, đứa con chưa kịp chào đời của ta, bọn họ cũng đang chờ ta báo thù!”
Phu nhân kể, năm xưa, lão Hầu gia từng nhận hối lộ, bán quan cho Tam hoàng tử Tấn Vương ở kinh thành.
Việc này bị phụ thân nàng – Giang Tuần phủ – phát giác.
Giang Tuần phủ lặng lẽ thu thập chứng cứ, nhưng lại bị diệt khẩu.
Tứ hoàng tử Dự Vương nhận thấy điều bất thường, cũng âm thầm điều tra.
Tam hoàng tử lập tức chọn cách bỏ xe giữ tướng, lão Hầu gia để bảo toàn Hầu phủ, thuận thế tự sát, chặn lại con đường của Dự Vương.
Nhưng dù vậy, cũng không thể xóa sạch nghi ngờ của nhà họ Giang.
Giang Lan vì muốn truy tìm chân tướng, đã kiên trì giữ tròn hôn ước, gả vào Hầu phủ.
Nhưng Hầu phủ như một bức tường sắt kín không kẽ hở, nàng bị khắp nơi kiềm hãm, ngay cả quyền quản gia trong phủ cũng bị lão phu nhân chặt chẽ nắm giữ.
Nàng muốn bắt đầu từ Hầu gia, thử dò xét nhiều lần, lại chẳng tìm được gì, thậm chí vì thế mà sẩy thai, vĩnh viễn mất đi khả năng sinh nở.
Đánh đổi cái giá quá đắt, nàng cuối cùng mới có thể khẳng định—
Người thanh mai trúc mã, tưởng chừng ngay thẳng vô tư của nàng, nay đã tiếp nhận di chí của phụ thân hắn, trở thành cánh tay đắc lực của Tam hoàng tử.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn chưa thể tìm được chứng cứ.
Hầu phủ phòng bị nàng khắp nơi, ngay cả việc nàng muốn cài cắm người của mình cũng khó khăn muôn phần.
An Đông Nghĩa không vội có con nối dõi, tỏ ra tình thâm nghĩa trọng, đến cả một người thiếp cũng không chịu nạp.
Nàng cần một cơ hội để phá cục diện bế tắc này.
Và nàng đã chờ rất lâu, cuối cùng đợi được ta—
Một nữ tử thân thế trong sạch, không chỗ nương tựa, dốt nát không biết chữ, nhu nhược hèn mọn, bị tất cả khinh thường, có thể bị tùy ý chà đạp…
Hai tay nàng siết chặt như gọng kìm, khóa chặt lấy ta.
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng như lửa cháy, truyền đến một mối hận thấu tận xương tủy.
Đôi mắt bừng bừng hận ý của nàng phản chiếu gương mặt ta trắng bệch như tờ giấy.
Ta không còn lựa chọn nào khác.
Nợ máu, phải trả bằng máu!
Từ sau hôm đó, ta tích cực phối hợp với lão ngự y điều dưỡng thân thể, thuận theo sự huấn luyện của phòng mụ.
Hơn nữa, ta chủ động mời gọi Hầu gia, chiều chuộng hắn, khiến hắn ngày càng mê mẩn ta.
Dần dần, sau mỗi lần thoả mãn, hắn bắt đầu ôm ta nói vài chuyện tản mạn.
Phần lớn là những hồi ức về tình cảm ngày xưa với phu nhân, nhớ nhung vẻ đẹp tuyệt trần và thanh tao thoát tục của nàng, rồi trách móc nàng giờ đây vô lý, kiêu ngạo và bướng bỉnh.
Ta ngoan ngoãn nép vào lòng hắn, nhẹ nhàng an ủi:
“Người ta thường nói yêu càng sâu, trách càng nặng. Phu nhân yêu Hầu gia sâu đậm, nên những điều không vừa ý mới khiến nàng ấy mãi không quên được.
“Phu nhân chưa từng làm khó nô tỳ, ngược lại còn nhiều lần chăm sóc, lại còn hết lòng yêu thương tiểu thư, đủ thấy nàng ấy yêu ai yêu cả đường đi.
“Một tấm chân tình đều dành hết cho Hầu gia, tất cả tình ý đều bắt nguồn từ ngài.”
Những lời nói vụng về, vụng dại của ta dĩ nhiên chẳng có gì đặc biệt, nhưng hắn lại rất thích.
Hắn cũng như bao người đàn ông tầm thường trên đời, thích phụ nữ ngoan ngoãn phục tùng, yêu hắn điên cuồng, sẵn sàng hi sinh vì hắn.
Được ta dỗ dành nhiều lần, hắn thật sự đi làm lành với phu nhân.
Hắn bắt đầu thường xuyên ghé qua viện của nàng, khiến tình cảnh trở nên ngọt ngào như thuở mới cưới.
Đứa trẻ cũng nhờ phu nhân mà được hưởng phúc, Hầu gia cuối cùng nhớ ra phải đặt tên cho con, gọi là An Dĩ Ninh.
Nhìn cảnh gia đình ba người hoà thuận vui vẻ, cả Hầu phủ cũng theo đó mà yên bình hơn nhiều.
Thật tốt, như vậy ta và phu nhân sẽ dễ dàng thu thập thêm manh mối hơn.
Hầu gia mỗi ngày vẫn ghé qua tiểu viện của ta, dù không ở lại qua đêm, cũng nhất định sẽ âu yếm một chút.
Dù sao, phu nhân thanh cao kiêu ngạo như vậy, Hầu gia chắc chắn không muốn nàng phải chịu bất kỳ thiệt thòi nào trong chuyện chăn gối.
Còn đối với ta, hắn không cần bất cứ sự kiêng dè nào.
Hắn thấy trong tiểu viện có giàn bầu giàn mướp sai quả, xích đu đong đưa, liền khen ngợi rằng nơi đây có phong vị dân dã đặc biệt.
Ngay lập tức, hắn sai người trồng thêm vài gốc nho dưới giàn bầu.
Một ngày nọ, hắn tình cờ phát hiện một xấp kinh “Tâm Kinh” nhàu nát và dính bẩn trong phòng ta, lập tức nhớ lại hôm hắn sỉ nhục ta trước viện của phu nhân, trên mặt hiện lên chút áy náy.
“Lúc đó chắc ngươi ấm ức lắm nhỉ.”
Ta chỉ mỉm cười nhạt, cuộn xấp giấy bỏ vào giỏ đựng đồ linh tinh.
“Không sao đâu, vốn là do nô tỳ lỗ mãng, Hầu gia trách mắng là đúng.”
Hắn lại càng thêm áy náy, ôm ta vào lòng.
“Ngươi không cần học bà ấy.
“Nếu muốn học chữ, ta sẽ dạy ngươi.”
Hắn lập tức sai người mang đến bút mực giấy nghiên, làm ra vẻ rất nghiêm túc định dạy ta.
Một ngày nọ, hắn tình cờ phát hiện một xấp kinh “Tâm Kinh” nhàu nát và dính bẩn trong phòng ta, lập tức nhớ lại hôm hắn sỉ nhục ta trước viện của phu nhân, trên mặt hiện lên chút áy náy.
“Lúc đó chắc ngươi ấm ức lắm nhỉ.”
Ta chỉ mỉm cười nhạt, cuộn xấp giấy bỏ vào giỏ đựng đồ linh tinh.
“Không sao đâu, vốn là do nô tỳ lỗ mãng, Hầu gia trách mắng là đúng.”
Hắn lại càng thêm áy náy, ôm ta vào lòng.
“Ngươi không cần học nàng ấy.
“Nếu muốn học chữ, ta sẽ dạy ngươi.”
Hắn lập tức sai người mang đến bút mực giấy nghiên, làm ra vẻ rất nghiêm túc định dạy ta.
Nhưng hắn nắm tay ta, viết lên giấy toàn những câu như:
“Phấn hương mồ hôi đẫm dây đàn ngọc, xuân chọc mềm mịn cao phượng trắng.”
“Rượu nồng say, xuân ý bồng bềnh, uyên ương chăn gấm lật sóng đỏ.”
“Mồ hôi phấn ướt lụa Ngô, trâm ngọc gõ gối đầu. Mây tóc mượt, dây lụa thắt lại càng chặt.”
Viết được vài chữ, hắn đã đè ta lên bàn sách.
Rồi như một lẽ tự nhiên, giấy tuyên thành không phải nơi duy nhất để hắn “vung bút viết chữ”…
Cách làm ngông cuồng như vậy, đương nhiên chẳng thể giúp ta học được gì, nhưng hắn lại rất hứng thú, không biết chán.
Nếu đã vậy, ta cũng quyết định tiến thêm một bước.
Ngày hôm đó, ta hiếm hoi tự làm một bát đậu hoa, đích thân mang đến thư phòng chính thức của Hầu gia.
Hắn đang xử lý văn thư, đôi mày kiếm nhíu chặt, vẻ mặt đầy khó chịu, dường như đang gặp phải vấn đề nan giải.
Cũng phải thôi, từ sau khi lão Hầu gia qua đời, phủ Vũ An Hầu không còn được Tam hoàng tử trọng dụng.
Hầu gia kế nhiệm lại trẻ tuổi, kiêu ngạo, tự phụ, không có lòng nhẫn nại, khó lòng tạo dựng được thế lực.
Hiện tại, phủ Vũ An Hầu bề ngoài trông hào nhoáng, nhưng thực chất đã suy yếu qua nhiều năm, ngày càng lụn bại, chỉ còn trông cậy vào chút phúc ấm của tổ tiên.
Hầu gia không lo lắng mới là lạ.
Khi hắn ngẩng đầu thấy ta, sắc mặt càng tệ hơn, đập mạnh xuống bàn.
“Ngươi tới đây làm gì? Thư phòng của gia há phải là nơi ngươi có thể tự tiện vào?!”
Ta yểu điệu quỳ xuống, giọt lệ lã chã rơi.
“Lão phu nhân lo lắng Hầu gia lao lực, đặc biệt sai nô tỳ mang bổ phẩm tới.
“Nô tỳ không phải cố ý quấy rầy, xin Hầu gia thứ tội.”
Trong không khí thoang thoảng mùi hương nồng nàn hòa lẫn giữa trầm hương và đậu nành, ám muội khó tả.
Hắn khẽ nuốt nước bọt, sắc mặt dần dịu đi, sải bước đến, đem ta kéo vào trong lòng.
“Được rồi được rồi, không trách ngươi, biết ngươi nhát gan mà.”
Hắn ôm ta, kéo về phía mỹ nhân tháp ở góc phòng.
“Vừa khéo gia cũng có chút mệt, nghỉ cùng ngươi một lát.”
Ta giả vờ xấu hổ cúi đầu, giấu đi chán ghét cùng sát ý nơi đáy mắt.
Hắn vốn thích nhất bộ dáng ta yếu ớt, mỏng manh như hoa lê dầm mưa, kiều mỵ đáng thương.
Hôm nay tâm tình không tốt, ta chủ động dâng đến cửa, chẳng phải vừa vặn để hắn phát tiết?
Một trận cuồng hoan, ta cả người bầm tím, kiệt sức cuộn lại nơi mỹ nhân tháp, mê man ngủ thiếp đi, khóe mắt vẫn còn đọng nước mắt.
Hắn do dự một thoáng, cuối cùng không đánh thức ta đuổi đi, ngược lại còn cẩn thận đắp lên một kiện ngoại bào, rồi tiếp tục xử lý công vụ.
Hắn lại không hay biết, dưới lớp áo gấm kia, nụ cười lạnh lẽo của ta đang nhạt nhòa hiện lên.
Chuyện hoang đường như “sách phòng hưởng lạc”, có một tất có hai, có hai tất có ba.
Ban đầu, hắn chỉ triệu ta đến khi tâm tình phiền muộn, công vụ không thuận.
Sau đó, gần như ngày nào cũng gọi ta đến hầu hạ trong thư phòng.
Dẫu không hoan ái, cũng thích ta ở bên cạnh châm trà mài mực.
Thậm chí, khi hắn duyệt công văn, vẫn một tay ôm ta, vuốt ve lung tung.
Càng về sau, đến cả tiếp đãi khách quý, bàn bạc đại sự, cũng không né tránh ta nữa.
Dù sao, so với thiếp, ta giống tỳ nữ hơn.
Dù sao, hắn cũng cho rằng ta mù chữ, chẳng hiểu công văn khó nhằn.
Dù sao, tất cả mọi người đều biết ta nhút nhát, bạc nhược, ngoài Hầu gia ra không còn ai để nương tựa.
Vậy nên, không ai đề phòng ta cả.
Nhờ thế, ta có thể âm thầm thu thập manh mối, sau đó thông qua lễ thỉnh an, bí mật đưa cho phu nhân để nàng vận dụng mưu lược, bố trí cục diện.
Đêm ấy, Hầu gia tiếp kiến một vị công tử áo đen trong thư phòng, dường như đang thương nghị cơ mật.
Ta nhân lúc dâng trà, bước vào hầu hạ.
Quý khách kia thoáng nhìn ta, ánh mắt liền sáng rực, lộ ra một nụ cười phong lưu đầy hàm ý.
“Không ngờ Hầu phủ lại có giai nhân thế này.
“Mượn cho ta thưởng thức một đêm, thế nào?”
Tim ta siết chặt, lập tức cúi đầu quỳ xuống, giả bộ sợ hãi, nhu nhược đáng thương.
Hầu gia sắc mặt cứng lại, gượng gạo cười khách sáo.
“Bất quá chỉ là một tiện thiếp thô tục, chẳng có gì thú vị.
“Giang huynh vất vả lo liệu, ngày mai bản hầu sẽ thiết yến tại Xuân Phong Các, gọi mỹ nhân đến tận tình hầu hạ.”
Nhưng Giang công tử kia không động lòng, vẫn chăm chú nhìn ta, ánh mắt dán chặt đầy thích thú.
“Ta không hứng thú với hạng phấn son tầm thường.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi có nguyện ý cùng ta hưởng lạc không?”
Hầu gia sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nhìn chằm chằm ta.
Tim ta đập loạn, khẽ nâng tay vuốt bụng, giọng mềm mỏng đáp:
“Được quý khách ưu ái, là phúc phận của nô tỳ.
“Nhưng nô tỳ may mắn được Hầu gia sủng ái, đã hoài thai lần thứ hai.
“Nô tỳ tự biết an phận, chẳng dám vọng tưởng gì khác.”
Hầu gia giật mình, nhanh chóng chuyển từ giận dữ sang vui mừng.
Mà công tử áo đen kia, vẫn cười nhưng mắt sắc như dao, từng tầng từng tầng như muốn bóc trần ta.
Cuối cùng, hắn thu lại ánh nhìn, châm biếm cười khẩy.
“Một nữ nhân thức thời như vậy, lại càng khiến ta ghét cay ghét đắng ả muội muội ngu xuẩn, thanh cao của ta.”
Hầu gia lập tức tỏ vẻ không vui, phất tay ra lệnh:
“Đêm nay chỉ bàn công vụ, không nhắc đến chuyện nhà.”
Ta cúi đầu lui ra khỏi thư phòng, đến lúc đó mới phát giác áo lót của mình đã thấm đẫm mồ hôi lạnh…
Sáng hôm sau, ta thỉnh an phu nhân, kể lại chuyện đêm qua.
Sắc mặt nàng trở nên ngưng trọng.
Thì ra, vị Giang công tử kia chính là Giang Mai Phong, trưởng huynh cùng cha khác mẹ của nàng.
Mẫu thân hắn mất sớm, tính tình ngang ngược, ngoan cố bất kham, từ nhỏ đã rời nhà bôn ba.
Đến khi phụ thân nàng bị hại, hắn mới muộn màng quay về, nhưng đã tạo dựng được thế lực bên ngoài.
Thế nhưng, thay vì báo thù rửa hận, hắn lại lấn át Giang gia, chèn ép đệ đệ ruột Giang Trúc Ảnh, cướp quyền, không cho người Giang gia điều tra kẻ thù.
Thậm chí, chính hắn còn khiến mẹ ruột của nàng tức chết.
Hắn chính là kẻ bất hiếu, bất nghĩa, vô sỉ tột cùng!
“Xem ra, hắn đã cùng Hầu phủ kết minh, rất có thể cũng là một con chó săn của Tấn Vương.
“Hắn vốn đa nghi, chắc chắn sẽ tìm cách thăm dò.
“Ngươi hành sự phải càng thêm cẩn trọng!”
Ta cẩn thận nhớ lại, xác định tối qua mình không để lộ sơ hở, mới nhẹ lòng, nhưng vẫn còn sợ hãi mà quay về thư phòng.