Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 4

1:59 chiều – 16/01/2025

18

Ta làm bộ dáng đáng thương, cầu xin chàng.
“Tướng quân, không kể dịu dàng hay thô lỗ, thiếp đều không thích.”
“Có thể đừng làm vậy được không?”

Dưới ánh đèn mờ ảo, ta thấy đôi mắt Thẩm Đình lập tức tối lại, ánh nhìn chàng gắt gao khóa chặt trên mặt ta, lướt qua như những chiếc lông vũ, khiến toàn thân ta dựng hết gai ốc.

Ta vội buông tay khỏi ống tay áo chàng.
Thẩm Đình thừa cơ bắt lấy cổ tay ta, ép sát người lên, ta dựa lưng vào cột giường, không thể lui thêm, đành quay đầu né tránh ánh mắt chàng.

Đừng, xin đừng khơi dậy sát ý của chàng nữa!
Cổ họng Thẩm Đình chuyển động, chàng nuốt nước bọt.
“Miên Miên——”
Hơi thở nóng rực phả vào tai ta.
“Nhưng ta… ta thật sự không thể nhịn được.”

Không thể nhịn được việc giết ta sao!
Ôi trời, ta chết chắc rồi, đầu óc ngu ngốc này, mau nghĩ cách, nghĩ cách nhanh lên!
Ta run rẩy, cơ thể không thể kiểm soát được.

Bàn tay Thẩm Đình giữ lấy cổ tay ta, từng chút một trượt lên cánh tay, cuối cùng nắm lấy vai, đẩy ta xuống giường.
Gương mặt tuấn tú của chàng càng lúc càng gần, hơi thở nặng nề, đôi mắt đen sâu thẳm đầy sóng ngầm cuộn trào, vừa kiềm chế vừa phảng phất sự hưng phấn như dã thú.

“Miên Miên——”
Thẩm Đình khàn giọng gọi ta.
“Chỉ thử một lần thôi, được không?”
“Nếu nàng không thích, ta có thể dừng lại bất cứ lúc nào.”

19

Chỉ thử một lần?
Không phải, cho ta hỏi, ta có mấy cái mạng để chàng thử?
Bất cứ lúc nào cũng có thể dừng, nghe sao giống như muốn kéo dài quá trình giết người vô hạn, đây là ý định hành hạ ta sao?

Thẩm Đình, chàng thật sự biến thái!
Ta càng hoảng sợ, bị chàng đè chặt, hai tay quờ quạng trên giường, loạn xạ tìm cách.
Trong lúc mò mẫm, ta vô tình chạm phải chiếc gối sứ bên đầu giường.

Ta siết chặt chiếc gối sứ, sợ bị chàng phát hiện, liếc nhìn chàng một lát, rồi đột ngột ngẩng đầu, hôn lên đôi môi mỏng của chàng.

Thẩm Đình rất thích hôn ta.

Khi hai người ở riêng, chàng luôn thích ôm ta ngồi trên đùi, cũng không mấy hứng thú nghe ta nói, ta vừa mở miệng đã bị chàng dùng môi ngăn lại.

Giờ đây, ta học theo cách của chàng, nhiệt tình đáp lại, dây dưa cùng chàng.
Thẩm Đình thở gấp, trong cổ họng phát ra vài tiếng rên khẽ, tay cũng bắt đầu không an phận, ta nhấc eo phối hợp với chàng.
Nhân lúc chàng ý loạn tình mê, ta dồn hết sức giơ cao chiếc gối sứ, đập mạnh vào sau đầu chàng.

Toàn thân Thẩm Đình cứng đờ, đôi mắt mở to.
“Liễu Miên Miên!”
Ta hoảng hốt ném gối đi.
“Thiếp không cố ý đâu, tướng quân.”

Thẩm Đình không nói lời nào, đôi mắt lật ngược rồi ngất xỉu, cả thân người nặng nề đổ xuống, đè lên người ta.
Ta dùng hết sức lực đẩy chàng sang một bên, chỉnh lại y phục, đứng ở cửa phòng, áp tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Bốn bề yên ắng.
Có vẻ bên ngoài không có ai, ta rón rén mở cửa phòng.

Vừa mở cửa, ta đối mặt ngay với một bóng người mặc áo xanh, đang rón rén đứng bên ngoài nghe trộm.
Ta giật mình thét lên, vội đưa tay bịt miệng mình.

Người kia cũng cùng một biểu cảm, vội bịt miệng giống ta.
Ta hạ tay xuống, đè thấp giọng hỏi:
“Thúy Cúc, sao ngươi lại ở đây?”

Thúy Cúc kéo tay ta:
“Mau đi, trên đường ta sẽ nói rõ.”

20

Thúy Cúc kể, Thẩm Đình làm việc quả thật kín kẽ không chút sơ hở.
Đám thuộc hạ của chàng đến giờ vẫn không hề biết chàng đến đây là để truy sát ta.
Ngược lại, bọn họ còn tò mò, kéo nàng hỏi đủ thứ, rằng Thế tử rốt cuộc đã làm gì, khiến thiếu phu nhân nổi giận đến mức chạy trốn ba trăm dặm.

Bọn họ hoàn toàn không đề phòng nàng, nên Thúy Cúc nhân cơ hội, bỏ mê dược vào thức ăn, khiến cả đám ngất xỉu.

Nói chuyện một hồi, ta và Thúy Cúc đã cưỡi ngựa chạy được hơn mười dặm.
Ta bỗng cảm thấy không ổn.

“Không đúng, nếu Thẩm Đình không muốn để thuộc hạ biết chàng muốn giết ta…”
“Vậy mấy tên chèo thuyền ở hồ là thế nào?”
“Hả?”

Thúy Cúc sững lại, nhíu mày suy nghĩ.
“Có lẽ chia làm hai nhóm, một nhóm ngoài sáng giả vờ tìm người, còn nhóm ám vệ mới là người thực sự làm việc.”
“Những gia tộc lớn này, quả nhiên âm hiểm!”

Ta giơ ngón tay cái về phía Thúy Cúc.
“Thúy Cúc, chạy trốn với ta mấy tháng nay, ngươi ngày càng thông minh hơn rồi.”

Vừa dứt lời, con ngựa dưới thân bỗng phát ra tiếng hí thê lương, hai chân trước khuỵu xuống, ta bị hất văng khỏi lưng ngựa, lăn vài vòng trên mặt đất, đầu óc choáng váng.

Nhìn kỹ lại, ta thấy từ hai bên rừng, từng tên hắc y nhân bịt mặt lục tục bước ra.
Trên đường, một sợi dây dài được căng ngang, chắn lối đi.

Người chèo thuyền ta gặp ban ngày không bịt mặt, tay cầm đao đi đầu.
“Ta đuổi theo ngươi suốt ba tháng trời.”
“Thật không ngờ, ngươi, một tiểu thư khuê các, lại còn ranh ma hơn cả chuột trong cống.”

Thúy Cúc đoán đúng, thuộc hạ của Thẩm Đình quả nhiên chia làm hai nhóm!

21

Sắc mặt ta trắng bệch, tay chống xuống đất, chậm rãi lùi về phía sau.
Thúy Cúc ngã gần chỗ người chèo thuyền, hai mắt nhắm chặt, sống chết không rõ.

Người chèo thuyền giơ cao trường đao, chỉ thẳng vào Thúy Cúc.

Tỳ nữ nhà ngươi vẫn còn ở đây, có bản lĩnh thì chạy nữa xem!

Ta thấy ngón tay trỏ của Thúy Cúc bỗng khẽ cong lại.
Không chút do dự, ta bật dậy khỏi mặt đất, quay đầu chạy thục mạng.
Thúy Cúc cũng nhảy lên, lao vào rừng cây bên cạnh.

Động tác của cả hai người giống nhau đến kỳ lạ, khiến đám hắc y nhân giật mình ngẩn ngơ.
Người chèo thuyền sững sờ:
“Chết tiệt!”
“Hai con bé này là chuột hay sao? Còn đứng ngây ra đó làm gì, đuổi theo mau!”

Tất cả đều đuổi theo ta, còn Thúy Cúc thì lại an toàn.
Ta nhẹ nhõm thở phào, xắn tay áo, chạy nhanh hơn nữa.

Từ nhỏ, mỗi lần phạm lỗi đều bị đòn, năm ta sáu tuổi, mẹ ta cầm cành liễu đuổi mà cũng không theo kịp.
Bà bảo ta chạy quá nhanh, mất mặt, tiểu thư khuê các nào lại chạy nhanh như thế, dặn ta sau này nhất định không được để ai phát hiện.

Trước đây ta từng thấy tự ti, giờ thì chỉ biết cảm kích.
Quả nhiên, trên đời không có tài năng nào là đáng xấu hổ, bất kỳ kỹ năng gì cũng sẽ có lúc cần đến.

Gần rừng có một khu lau sậy rậm rạp.
Ta chui vào trong đám lau sậy, đám hắc y nhân cũng đuổi theo.

22

Trăng sáng treo cao, ánh trăng trong trẻo chiếu xuống đám lau sậy trắng ngà, ánh lên mặt nước lấp lánh gợn sóng.
Ta mặc áo dài màu trắng ngà, hòa vào khung cảnh xung quanh, rất thuận lợi để ẩn mình.

Ta cúi thấp người, thận trọng di chuyển, nhân lúc không ai để ý, từng chút từng chút áp sát mặt nước.
Với khả năng bơi lội của ta, chỉ cần xuống được sông, cơ hội thoát thân rất lớn.

Vạt áo sượt qua lá sậy, phát ra tiếng “sột soạt” khe khẽ, khiến ta căng thẳng tột độ.
Mỗi vài bước, ta lại dừng lại, dựng tai nghe ngóng, xem có ai phát hiện ra không.

Còn bốn mét, ba mét, ta càng lúc càng gần mặt sông hơn.
Ngay lúc ấy, một lưỡi đao dài bất ngờ vung ra từ đám lau sậy bên cạnh.

Ta hoảng sợ hét lên, thân mình bất giác ngả về phía sau.
“Ở đây rồi!”

Từ bốn phía vang lên tiếng bước chân dồn dập, bao vây lại.
Ta sợ đến mất phương hướng, như con ruồi không đầu, chọn đại một hướng mà chạy.

Chạy được mấy bước, ta đâm sầm vào một thân hình cao lớn.
Thẩm Đình mặc thường phục xanh sẫm, vạt áo ướt đẫm dính chặt vào chân, lộ rõ từng đường nét cơ bắp.

Khuôn mặt chàng đầy vẻ kinh hãi và tức giận, gầm lên:
“Liễu Miên Miên, mau lại đây!”

Lòng ta lạnh buốt.
Xong rồi, chàng đã đuổi kịp nhanh như vậy sao.
Chẳng lẽ ta thực sự sẽ chết ở đây?

Ta mới sống được mười chín năm ngắn ngủi, còn chưa kịp ngắm nhìn non sông gấm vóc, chưa được nếm hết mỹ vị nhân gian, làm sao ta có thể cam tâm?

23

Thẩm Đình thấy ta đứng yên, mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt toát lên sát ý.
“Muốn chết sao!”

Lưỡi đao trong tay chàng vung lên cao, ánh sáng lạnh lẽo của đao hòa với ánh trăng rọi xuống gương mặt ta.
Trước mắt ta bỗng như cuộn phim, từng hình ảnh lướt qua.

Thẩm Đình ngồi trên lưng ngựa trắng, cánh tay chàng nâng lên làm gãy nát chiếc ghế gỗ, đôi mắt sắc như tia chớp nhìn về phía ta.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đầu óc ta trống rỗng.

Đêm tân hôn, chàng mặc hỷ bào đỏ rực, cười nhẹ với ta, nụ cười thoáng nét ngượng ngùng, trong đôi mày mắt anh tuấn, giấu bao nhiêu phong hoa tuyết nguyệt.

Hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má ta.

Không phải ta chưa từng động lòng.
Chỉ hận bản thân nhìn nhầm người, lại gặp phải một kẻ tàn nhẫn, bạc tình như vậy.
Ôi, chàng chỉ phụ ta, còn đối với Chu Uyển Quân thì lại một lòng một dạ.

Ngàn dặm truy sát nguyên phối như ta, chỉ để dọn đường cho ý trung nhân của chàng.
Để nàng ta có thể đường đường chính chính được tám kiệu lớn rước vào cửa.
Ta là gì đây? Số phận ta cũng quá khổ đi.

Lòng ta chua xót và sợ hãi, chỉ muốn òa khóc thật lớn.
“Miên Miên!”

Một bàn tay ấm áp bất chợt che mắt ta.
“Đừng sợ, ta đưa nàng về nhà.”
Hả?
Cái gì cơ?