24
Thẩm Đình cúi người, như ôm một đứa trẻ, tay trái đỡ lấy chân ta, một tay bế bổng ta lên.
Tay còn lại nắm lấy bàn tay ta, ép lên mắt ta.
“Tự mình che lại, đừng nhìn.”
Nói xong, mũi chân chàng đá một cái, thanh trường đao trên đất bật lên, chàng giơ tay chộp lấy, nắm chắc trong tay.
“Có bị thương ở đâu không?”
Thẩm Đình ôm ta, sải bước lớn, đi xuyên qua đám lau sậy, giọng nói càng lúc càng gấp gáp.
“Sao không trả lời ta?”
“Trước tiên về khách điếm, ta sẽ tìm đại phu kê đơn thuốc an thần cho nàng.”
Ta buông tay, mở to mắt nhìn.
Chỉ thấy đám lau sậy trắng tinh ban nãy giờ đây đầy những vệt máu đỏ văng tung tóe.
Nước đọng trên đất sáng lấp lánh, xác người nằm la liệt, ngang dọc chồng chéo.
Đầu óc ta hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Ý gì đây? Chẳng lẽ bọn họ nội chiến sao?
Tại sao Thẩm Đình lại giết sạch thuộc hạ của mình?
Thẩm Đình mang ta về khách điếm, trong phòng đã chuẩn bị sẵn một thùng tắm lớn, hơi nước bốc lên nghi ngút.
Không nói một lời, chàng đóng cửa lại, lập tức bắt đầu cởi áo ta.
Ta vội giữ chặt cổ áo.
“Chàng làm gì vậy?”
Thẩm Đình nhẹ nhàng gỡ tay ta ra.
“Ta kiểm tra xem nàng có bị thương không, ngoan.”
Chỉ trong vài động tác nhanh gọn, chàng đã lột sạch y phục của ta, nhìn từ trên xuống dưới một lượt.
Thấy ta không có vết thương nào, chàng mới thở phào nhẹ nhõm, xách ta lên rồi thả vào thùng tắm.
Sau đó, chính chàng cũng nhanh chóng cởi bỏ y phục, hai chân dài vươn ra, bước vào thùng tắm.
25
Ta hoàn toàn mờ mịt, lắp bắp nói:
“Chàng—ta—chàng, chàng—chàng có ý gì đây?”
Thẩm Đình nắm lấy tay ta.
“Ta đã sai người điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả.”
“Miên Miên, dọc đường nàng có đắc tội với ai không?”
Ta ngẩn người, tập trung suy nghĩ một lát rồi hỏi lại:
“Những người đó… không phải chàng sai đến giết ta sao?”
Thẩm Đình kinh ngạc.
“Ta? Ta phái người giết nàng? Nàng đang nói linh tinh gì vậy?”
Nói rồi, chàng đưa tay lên trán ta thăm dò.
“Không phải là nàng sợ đến ngu người rồi chứ?”
Bàn tay chạm vào trán vài cái, sau đó thuận thế vuốt nhẹ má ta.
Gương mặt Thẩm Đình đầy vẻ xót xa, kéo ta lại ôm vào lòng.
“Miên Miên ngốc nghếch, đừng sợ, phu quân ở đây rồi.”
Hơi nước bốc lên mờ ảo, sự sợ hãi và mệt mỏi sau cả đêm chạy trốn như tan ra từ từng khớp xương, làn da.
Dòng nước ấm áp ôm lấy cơ thể ta, ta ngồi trên đùi Thẩm Đình, đầu óc dần trở nên minh mẫn.
“Những thích khách đó là người khác phái tới, chứ không phải chàng muốn giết ta sao?”
Một cảm giác vui mừng vì thoát chết trỗi dậy trong lòng, nhưng không hiểu sao, nỗi tủi thân lớn lao cũng theo đó ùa về.
Vậy những đau khổ ta chịu đựng bấy lâu, rốt cuộc là vì cái gì?
Ta ôm lấy Thẩm Đình, bật khóc nức nở, vừa khóc vừa trách chàng, nói năng lộn xộn không đầu không đuôi.
Thẩm Đình nhíu mày nghe một hồi, cuối cùng cũng hiểu ra.
“Nàng nghĩ là ta muốn giết nàng?”
Thẩm Đình thoáng ngơ ngác, rồi lại bật cười bất lực.
“Liễu Miên Miên, đầu óc nàng để đâu rồi!”
26
Thẩm Đình thuật lại cho ta đoạn đối thoại hôm đó.
Tạ Hoài Xuyên vẻ mặt đầy u oán:
“Ta bận rộn trong Vũ Lâm quân đến sứt đầu mẻ trán, còn ngươi thì tốt rồi, ôm mỹ nhân thơm mềm, chắc là sướng chết đi được nhỉ?”
Thẩm Đình thở dài:
“Sướng gì mà sướng, nương tử nhà ta… hầy, có chút quá mềm yếu, khiến người ta không biết phải làm thế nào.”
Tạ Hoài Xuyên lập tức bày ra vẻ mặt hóng hớt.
“Có gì mà không làm được? Ta còn tưởng vợ chồng các ngươi tình cảm sâu đậm lắm cơ.”
Vừa nói vừa lén lút, dùng cùi chỏ chọc vào cánh tay Thẩm Đình.
“Chậc, đừng nói là trong lòng ngươi còn nhớ đến người khác nha. Ta nghe nói, hôn sự của Chu Uyển Quân với phủ Bá tước Vĩnh Xương đã tan rồi.”
“Nàng ta vì ngươi mà làm đến mức này cũng không dễ dàng gì. Ngươi thì sao, có dự định gì chưa?”
Thẩm Đình nhíu mày:
“Chu Uyển Quân? Là ai thế?”
“Nhắc đến người không liên quan làm gì. Tạ huynh, ngươi có một chính thê hai thiếp, ta còn muốn thỉnh giáo ngươi. Ta cứ mãi không nỡ để nương tử chịu khổ, ta—”
“Khoan đã—”
Tạ Hoài Xuyên cắt lời, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Ngươi không biết Chu Uyển Quân? Kinh thành chẳng phải đồn rằng các ngươi thanh mai trúc mã, từ nhỏ thư từ qua lại, tình cảm sâu đậm sao?”
Thẩm Đình cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
“Đây là ai đồn nhảm? Ta ngày nào cũng bận rộn luyện binh, lấy đâu thời gian viết thư?”
“Nàng họ Chu? Tổ phụ ta quả thực từng nhắc qua, nói với Chu gia có một hôn sự. Nhưng năm ngoái, nghe nói tiểu thư nhà đó tự mình quỳ trước mẫu thân ta, chỉ vừa nghe đến tên ta đã sợ hãi, một mực đòi từ hôn.”
Thẩm Đình phất tay:
“Đừng nhắc đến nàng ta nữa. Tạ huynh, ta cảm thấy nương tử nhà ta hơi sợ ta.”
27
Thẩm Đình và Tạ Hoài Xuyên quen nhau khi còn ở quân đội Tây Bắc.
Đám nam nhân trong quân đội, nói năng không tránh khỏi thô lỗ. Tạ Hoài Xuyên lại là người đã có gia đình, nên Thẩm Đình không giấu giếm, kể sơ qua tình trạng giữa ta và chàng.
Tạ Hoài Xuyên nghe xong, cười đến mức ngửa mặt lên trời.
“Phụ nữ nói không là có, ngươi cứ mạnh dạn làm tới. Nàng miệng bảo không cần, trong lòng không biết vui đến cỡ nào.”
Thẩm Đình chỉ cười khổ.
“Vậy mà còn không lấy mạng nàng.”
Tạ Hoài Xuyên khoác vai Thẩm Đình.
“Huynh đệ, cũng không thể cứ cắm đầu làm mãi như vậy. Ngươi phải thế này thế nọ, nói vài câu dỗ dành, tạo chút không khí.”
Thẩm Đình nghe mà nhíu mày.
“Những lời thô tục như vậy, nàng ấy có thích nghe không?”
Tạ Hoài Xuyên vỗ ngực tự tin.
“Chắc chắn thích!”
“Ngươi còn không tin ta sao? Ta có biết bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, kinh nghiệm không phải hơn ngươi nhiều sao?”
Thẩm Đình tin thật.
Vì vậy, khi trở về, chàng mới thử thốt ra câu nói đó.
Ta bán tín bán nghi, trừng lớn mắt nhìn chàng.
“Không phải giết ta, vậy rốt cuộc là cái gì? Chàng nói rõ xem nào.”
Ánh mắt hai người chạm nhau, không khí như đông lại.
Hơi nước quá nóng, má Thẩm Đình đỏ bừng, giọt mồ hôi lăn dài trên trán.
Chàng nắm lấy cánh tay ta, cổ họng khó nhọc chuyển động.
“Miên Miên, ta mà nói ra, nàng không được giận đâu.”
Nói rồi chàng ghé sát tai ta, chỉ thốt ra hai chữ.
Ta thẹn quá, vội giơ tay bịt miệng chàng.
“Chàng điên rồi!”
“Đường đường là Thế tử, sao lại nói ra những lời buông thả như vậy? Chàng hạ lưu, vô liêm sỉ, chàng—”