“Đời này, ta thà chết cũng không nguyện làm thiếp!”
4.
Ta ngỡ rằng đã tỏ rõ thái độ, An Kiệt ắt sẽ từ bỏ, nào ngờ sóng gió còn lớn hơn lại ập đến.
“Đồ vô liêm sỉ !”
Phụ thân tát ta một cái thật mạnh:
“Ngươi lại làm ra chuyện dụ dỗ muội phu ! Đúng là đồ không biết liêm sỉ!”
An Kiệt lại bịa chuyện, nói rằng ta trăm phương ngàn kế dụ dỗ chàng, không tiếc bò lên giường chàng.
Ta một lần nữa bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Cả kinh thành đều bàn tán việc ta bị từ hôn mà không biết xấu hổ bò lên giường muội phu của mình .
Thanh danh “ nữ nhân lăng loàn” đã hoàn toàn đổ xuống đầu ta.
Ta chẳng những không thể lấy gả ra ngoài, thậm chí chẳng thể bước ra khỏi cửa.
Ngoài việc làm thiếp cho chàng, ta không còn con đường sống nào khác .
Vì sao An Kiệt lại làm thế?
Chàng biết rõ ta trong sạch, vì sao còn cố gắng đạp ta xuống đáy vực?
Ta khóc suốt một đêm, cuối cùng hiểu ra, chàng chỉ tham sắc mà thôi.
Chàng chỉ nổi lòng tham với nhan sắc này của ta, vốn dĩ chàng chưa từng thực lòng yêu ta!
Chàng vừa muốn bảo toàn danh tiếng, vừa muốn có được ta.
Thành thân với Du Thiên Thiên, chàng mới có cớ thuận lợi để nạp ta làm thiếp.
Chàng chỉ cần con người ta, không hề quan tâm danh phận của ta là gì.
Vì chút dục vọng thấp hèn đó, chàng không tiếc làm tổn thương ta đến vậy.
Ta khóc đến khàn giọng, lời đồn đãi xung quanh như cơn hồng thủy dần nhấn chìm ta.
Dù ta kêu gào khản cổ, cũng chẳng ai tin.
Nhưng ta thà chết cũng không chịu gả.
An Kiệt lại đổ thêm dầu vào lửa:
“Ngoài ta ra, còn ai sẽ cưới nàng ?
Ta không tin nàng thực sự muốn đoạn tuyệt với ta, chẳng qua chỉ là sự tranh sủng với muội muội nàng mà thôi.
Ta không thể cưới nàng cho nên nàng nên dập tắt hy vọng.
Muội muội nàng băng thanh ngọc khiết, nàng ấy mới xứng làm chính thất của hầu gia.
Nàng đừng làm loạn nữa, ta không kiên nhẫn mãi đâu.
Nếu không, đến cả làm thiếp nàng cũng chẳng làm nổi.”
Đây là người mà ta từng yêu hết lòng đây sao ?
Ta cắm móng tay vào da thịt, đau đớn đến run rẩy toàn thân.
“chàng biết rõ nàng hủy hoại thanh danh ta, lại chẳng vì ta mà báo thù rửa oan.
“Ngược lại, chàng cùng nàng ta sỉ nhục ta.
Kẻ hại ta thì băng thanh ngọc khiết, người bị hại thì ô uế nhơ nhuốc?
Các Người vu khống, chà đạp ta, lại muốn ta khuất phục?
Không thể nào như vậy !”
“An Kiệt, ngươi không cưới ta, ta không oán trách.
Nhưng chàng không nên hạ nhục, giày vò ta như thế, đừng ép ta phải hận chàng !”
“Nàng hận ta?”
Chàng ngỡ ngàng, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Ta hối hận vì đã gặp chàng, hối hận vì đã yêu chàng. Chàng không xứng với ta !”
Ánh mắt ta lạnh lùng từng tấc hóa thành băng giá.
“Từ nay, ta cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ. Hầu gia, hy vọng cả đời chàng đều không hối hận!”
Chàng bị hận ý ngút trời của ta làm chấn động, ánh mắt thoáng chốc rời rạc, tựa như có thứ gì đang sụp đổ.
Lẽ nào thật sự không còn đường đi?
Lời đồn khiến ta mình đầy thương tích, chẳng lẽ ta còn phải cúi mình trước kẻ thù?
Không, tuyệt đối không!
Nếu chết là kết cục tồi tệ nhất, vậy thì còn điều gì ta không dám làm?
Ta muốn báo thù!
Những kẻ đã sỉ nhục, giày vò ta, ta phải đích thân đưa chúng xuống địa ngục!
5.
An Kiệt chính thức cầu thân muội muội ta, sính lễ đầy đủ dồi dào, cửa phủ rộng mở, người đến xem náo nhiệt đông như hội.
Ta một thân y phục đỏ thẫm, nổi bật làn da trắng như tuyết, từng bước ung dung đi ra trước mặt mọi người, dung mạo lấn át chúng nữ.
Du Thiên Thiên son phấn đậm đà, đầu đầy trang sức ngọc ngà, nhưng ai cũng thấy, nàng không sánh được ta nửa phần.
An Kiệt nhìn đến ngẩn ngơ, người xem xôn xao tán thưởng.
Họ mắng ta không biết liêm sỉ, nhưng lại ghen tỵ vì nhan sắc khuynh thành của ta. Phụ thân, mẫu thân mặt mày xám ngắt, Du Thiên Thiên thì ghen ghét hiện rõ trên nét mặt.
“Ngươi ra đây làm gì? Không sợ mất mặt sao?”
Phụ thân giận dữ quát lớn.
“Xem ra tỷ tỷ nóng lòng quá nhỉ!”
Du Thiên Thiên cố ý cao giọng trước mặt mọi người:
“Ta và Hầu gia định ngày gấp gáp, vừa hay thiếu một nha hoàn bồi giá .
Nghe nói tỷ tỷ lén bò lên giường Hầu gia, cũng coi như thay ta thử trước một phen.
Thân trong sạch của tỷ cuối cùng cũng có chút giá trị, tại đây muội muội xin đa tạ tỷ .”
Lời vừa dứt, cả trường náo động.
Lời đồn được chính miệng Du Thiên Thiên xác nhận, tất cả mũi nhọn lập tức chỉ về phía ta.
Người đời xì xào bàn tán, thậm chí có kẻ lớn tiếng mắng ta không biết liêm sỉ.
Phụ thân, mẫu thân hận không thể đánh chết ta, còn Du Thiên Thiên ánh mắt đầy đắc ý.
Chỉ một câu nói, nàng lại biến ta thành bia ngắm của toàn thiên hạ, đóng đinh ta trên cột để người đời nhục mạ.
Ta dùng ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt đôi cẩu nam nữ kia, rồi cất giọng mạnh mẽ phản kích:
“ Cùng là tỷ muội trong nhà, hà cớ muội khách sáo làm gì? Ta đã thử qua rồi, Hầu gia hắn… quả thực là không được!”
6.
Không gian chợt yên tĩnh.
Chớp mắt, đám đông nổ tung!
Người người rì rầm to nhỏ, bàn tán sôi nổi, chuyện này còn kích thích hơn cả lời đồn về ta.
An Kiệt mặt cắt không còn giọt máu, đứng chết trân như khúc gỗ, mặc cho người ta xỉ vả.
Nhưng chàng há miệng mắc quai, không lẽ kéo từng người vào phòng để kiểm chứng?
Ta trong lòng sảng khoái vô cùng, cuối cùng chàng cũng nếm trải cảm giác bị vu oan, bị hắt nước bẩn, có miệng mà không thể biện bạch.
Ta thong thả rời khỏi, bỏ lại một hiện trường đầy hỗn loạn.
Đây chính là nghiệp chướng do đôi cẩu nam nữ kia tự tạo ra, chỉ một câu nói đã như lưỡi dao sắc bén xuyên thấu tim.
Hừ, ai mà không có miệng?
Phụ mẫu ta mắng ta hèn hạ, Du Thiên Thiên hận không thể xé xác ta.
“Không phải ngươi bảo ta thay ngươi thử hôn sao? Ta đã thử rồi, tất nhiên phải báo kết quả, làm sao ta lại sai nữa rồi ?”
Phụ mẫu ta cũng sinh lòng nghi hoặc buột miệng hỏi :
“Hắn thật sự không được saoo ?”
Ha ha ha ha …Nhìn xem, bọn họ đều tin rồi!
Ta chúc mừng Du Thiên Thiên:
“Cố gắng lắm mới vào được Hầu phủ, để rồi giữ giá cầm hơi, ngày tháng sau này ngươi hẳn còn rất nhiều hy vọng.”
An Kiệt cũng tìm đến ta:
“Ngươi dám vu khống ta, ngươi và ta chưa từng chung giường, làm sao biết ta không được?”
“Ngươi chẳng phải nói ta trèo lên giường ngươi sao? Nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai.”
Hắn nắm chặt lấy tay ta:
“Dẫu ngươi nói hết lời cũng phải làm thiếp của ta!”
“Chớ vội.”
Ta cười mị hoặc:
“Ai bảo ta không làm? Ta đây, còn định tặng ngươi một món đại lễ.”
Ta mặt mày hớn hở, hào hứng báo tin cho phụ mẫu cùng muội muội:
“Hầu gia nói, nạp thiếp chỉ là kế quyền nghi.
Đợi ta nhập phủ, hắn sẽ sủng thiếp diệt thê.
Ta đổi ý rồi, quyết định từ thiếp mà tiến, từng bước từng bước phế đi chính thất!”
Du Thiên Thiên mặt tái nhợt, gào lên nhào vào đánh An Kiệt.
Lại một màn hỗn loạn, ta càng lúc càng lợi hại.
7.
Dẫu An Kiệt hết lời giải thích, phụ thân, mẫu thân vẫn sinh lòng e dè.
Dưới sự ép buộc của Du Thiên Thiên, họ rốt cuộc cắt đứt ý định cho ta nhập Hầu phủ. Nhưng ta không làm thiếp của An Kiệt, cũng phảithiếp của người khác.
Không ai muốn cưới ta làm chính thê, ta phải nhanh chóng tìm đường sống cho mình.
Ta chặn đường Lục Xuyên khi chàng đang trở về từ nghĩa địa, sau khi cúng bái người vợ đã khuất.
“Lục tướng quân mạnh khỏe chứ?”
“Là nàng?”
Lục Xuyên ở kinh thành vốn nổi tiếng, trước sau cưới qua ba lần thê tử, nhưng đều không qua nổi một năm mà qua đời.
Bởi vậy, chàng bị mang tiếng ác “bạo hành thê tử đến chết,” không còn con gái nhà lành nào dám gả cho chàng.
Ta cùng chàng từng có một lần gặp gỡ, chính mắt thấy chàng vì đỡ một đứa trẻ tránh khỏi xe ngựa mà bị ngã.
Một người vì thê tử quá cố mà đi viếng mộ, lại đối xử dịu dàng với trẻ nhỏ, sao có thể là kẻ bạo hành thê tử đến chết ?
Ta hứng chịu lời đồn bủa vây, thấu hiểu nỗi khổ không cách nào biện giải đó.
Ta đem chuyện của mình kể lại một cách chân thực, để chứng minh trong sạch, một lần nữa nhẫn nhục vén tay áo lên.
Làn da trắng muốt của ta càng làm nổi bật dấu thủ cung sa đỏ thẫm như máu kia.
“Cầu xin tướng quân rủ lòng thương xót .”
Ta khóc đến lê hoa đái vũ, nhu mì đáng thương, bởi biết rõ nhan sắc của mình có sức sát thương đến nhường nào.
“Nếu không, ta chỉ còn đường chết.”
Lục Xuyên nhìn chăm chú vào cánh tay trắng của ta, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
“Nàng không sợ ta sao?”
“Không sợ. Ta chịu khổ vì lời đồn, ta tin rằng, tướng quân chàng cũng thế.”
Lục Xuyên rất nhanh đến dạm hỏi.
Chàng là tướng quân lục phẩm, tuy phẩm hàm không cao, nhưng vẫn là quan gia.
Phụ mẫu đang lo không biết gả ta đi đâu, lập tức đồng ý mối hôn sự này.
An Kiệt nghe tin ta sắp xuất giá, điên cuồng vô cùng.
“Ta không cho phép ngươi gả cho kẻ khác!”
“Ta đã cùng ngươi đoạn tuyệt quan hệ, nam cưới nữ gả, mỗi người một đường.”
“Uyển Nhi! Hắn hung bạo thành tính, trước sau ba lần thê tử đều bị hắn đánh chết, ngươi sao có thể gả cho người như vậy?”
“Ngươi từng chính mắt thấy sao? Thế nhân nói ta lăng loàn, nhưng dấu thủ cung sa của ta cớ sao vẫn còn nguyên vẹn?”
Hắn khuyên ta không được, lại càng thêm bực bội:
“Ta biết ngươi đang giận dỗi. Ngươi không muốn làm thiếp, vậy thì ta hứa để ngươi vị trí bình thê, lần này ngươi đã hài lòng chưa?”
Đến lúc này, chàng vẫn cho rằng ta đang cáu kỉnh, chỉ vì tranh một cái danh phận.
“An Kiệt, ngươi không hiểu lời ta sao?
Ta không tranh sủng, không giận dỗi, ta chỉ là… không cần ngươi nữa.”