Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại YẾN NGUYỆT TỊCH NGỌC Chương 9 YẾN NGUYỆT TỊCH NGỌC

Chương 9 YẾN NGUYỆT TỊCH NGỌC

7:43 sáng – 14/01/2025

Hắn đội chiếc vòng liễu lên đầu ta, vuốt lại những sợi tóc rối, rồi khen: “Uyển uyển của trẫm đẹp lắm.”

Ta chạm nhẹ vào chiếc vòng liễu, mềm mại, lông tơ mịn màng, đã nhiều năm rồi ta không đội qua thứ này.

Chiều hôm đó, hắn còn phải tới Cần Chính điện để xử lý việc triều chính, nên không thể ở cạnh ta quá lâu.

Trên đường hồi cung, khi đi ngang một con hẻm nhỏ, bỗng một đứa trẻ độ chừng ba bốn tuổi, như một con nghé nhỏ, lao thẳng vào lòng Thẩm Tịch Ngọc.

Hai bàn tay lem luốc bùn đất in lên bộ long bào quý giá của hắn, để lại hai vệt đen sì.

Sự việc xảy ra bất ngờ khiến cả ta và Thẩm Tịch Ngọc đều ngẩn người.

Mẹ đứa trẻ hốt hoảng chạy tới, mặt cắt không còn giọt máu, vội quỳ xuống, khóc lóc: “Xin bệ hạ tha tội, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, xin người tha cho nó.”

Thẩm Tịch Ngọc cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên đầu đứa trẻ, cẩn thận xoa xoa. “Được mấy tuổi rồi?”

“Ba tuổi ạ.” Đứa trẻ lí nhí trả lời bằng giọng non nớt.

Thẩm Tịch Ngọc ngồi xuống, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của đứa trẻ, như đang nâng niu một bảo vật. “Tên là gì?”

“Tiểu Ngưu.”

Mẹ đứa trẻ run rẩy bò tới, ôm lấy eo con, “Bệ hạ, đứa trẻ còn đói, thảo dân muốn đưa nó về nhà.”

Nói xong, phụ nhân kéo đứa trẻ rời đi trong lo lắng, nhưng không ngờ, Thẩm Tịch Ngọc lại nắm lấy tay đứa bé, ánh mắt như thất thần.

Danh tiếng Thẩm Tịch Ngọc vang xa, thiên hạ đều biết. Mẹ đứa trẻ càng thêm hoảng loạn, bật khóc nức nở: “Cầu xin bệ hạ tha mạng cho thảo dân!”

Đứa trẻ cảm nhận được sự bất an của Mẫu thân, cũng khóc oà lên, miệng gọi “phụ thân ơi…”

Cảnh tượng bỗng chốc hỗn loạn.

Thấy thế, ta khẽ đặt tay lên tay Thẩm Tịch Ngọc, nói: “Thẩm Nhị, thả họ đi.”

Hắn giật mình, toàn thân run rẩy, ánh mắt bối rối nhìn ta.

Khoảnh khắc đó, ta nhìn thấy trong mắt hắn sự khắc khoải và đau đớn.

Ta lặp lại lời nói: “Để họ đi thôi.”

Hắn ngây người một lúc rồi buông tay.

Người phụ nhân ôm đứa trẻ chạy biến đi, chỉ còn ta và Thẩm Tịch Ngọc quỳ trên đất.

Gió lặng lẽ thổi qua con hẻm hẹp, ánh sáng ban mai rực rỡ, nhưng không thể soi sáng lòng người.

Hồi lâu, hắn che mặt, khẽ thở dài.

Khoé mắt ta đỏ hoe, ngập ngừng một lát rồi nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Mở miệng ra, nhưng không biết phải an ủi hắn như thế nào.

Trước khi vào cung, ta từng ngồi trò chuyện với phụ thân suốt một buổi.

Ông nói, năm xưa, khi Thẩm Tịch Ngọc vừa rời khỏi kinh thành, liền bị Yến Nguyệt nhắm tới.

Hắn giữ được mạng sống, tất cả đều nằm trong tính toán của Yến Nguyệt.

Cộng thêm việc năm xưa phụ thân ta buông lời cay nghiệt, cắt đứt mọi hy vọng của hắn, rồi bị Yến Nguyệt ngày ngày kích động, hắn đã hoàn toàn thay đổi, trở thành một người tàn nhẫn.

Ngày xuân thường có mưa, ta tận mắt chứng kiến những vết thương cũ của hắn tái phát, đau đến mức không đứng thẳng người.

Yến Nguyệt vì muốn khống chế hắn, đã hạ độc vào cơ thể hắn.

Chỉ cần gặp gió lạnh, hắn sẽ ho đến mức không thể thở.

Nếu không phải cuối cùng, hắn và phụ thân ta hợp sức nhổ tận gốc thế lực của Yến Nguyệt, e rằng mạng hắn đã chẳng còn.

Hắn chịu đựng quá nhiều đau khổ.

Nếu đời người chỉ mãi mắc kẹt trong nỗi đau quá khứ, không thể tiến lên, thì sống còn có ý nghĩa gì?

13

Ta ở trong một toà cung điện gần Cần Chính điện, không có danh xưng, ban ngày ánh nắng chan hòa, nơi đây vô cùng tĩnh lặng.

Thẩm Tịch Ngọc sau buổi triều thường đến đây cùng ta. Cánh cửa lớn vừa khép lại, nơi đây không khác gì chốn an cư của một đôi phu thê bình thường.

Tối đó, trong điện, ta thắp lên những ngọn nến thơm.

Thẩm Tịch Ngọc trở về dưới ánh trăng, đẩy cửa bước vào, trong phòng hương trầm lan tỏa, màn che khẽ đung đưa.

Ta ngồi khoanh chân trên giường, khoác một lớp lụa mỏng, thoang thoảng son phấn, đôi chân trần, eo thon nhỏ, không chút che giấu.

Lặng lẽ chờ đợi Thẩm Tịch Ngọc đi qua từng lớp màn, đứng trước mặt mình.

Bước chân của hắn rất khẽ, nhưng khi đến lớp màn cuối cùng, hắn dừng lại.

“Uyển uyển…. nàng—”

Ta không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn bóng hắn qua lớp màn.

Tay Thẩm Tịch Ngọc đưa ra, dừng lại giữa không trung, rồi khẽ thở dài: “Uyển uyển, tối nay… trẫm ngủ bên ngoài.”

Nói xong, hắn quay người bước ra.

“Thiếp lạnh lắm.”

Một câu nói giản đơn khiến bóng lưng hắn khựng lại.

“Bệ hạ không định vào sao?”

Hơi thở của Thẩm Tịch Ngọc bỗng chốc trở nên dồn dập, giọng nói khàn khàn: “Uyển Uyển…”

“Hay bệ hạ vẫn cho rằng thiếp không trong sạch…”

Lời chưa dứt, Thẩm Tịch Ngọc đã lao vào màn, như một con mãnh ngưu mất đi lý trí. Hắn vứt áo khoác, ôm chặt lấy ta, cùng ngã xuống giường.

Sợi lụa đỏ buộc tóc rơi xuống vai, mái tóc đen vấn vít, hơi thở quấn quýt.

Bốn mắt nhìn nhau, viền mắt hắn đỏ hoe.

“Uyển uyển, trẫm đã sai rồi… trẫm không xứng đáng.”

Hắn vẫn tự trách mình vì chuyện của Lý Hằng Trung.

Ta đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc bạc bất ngờ xuất hiện trên thái dương hắn, khẽ nói: “Không phải lỗi của bệ hạ.”

“Giá như trẫm cẩn thận hơn… con của chúng ta đã không mất. Uyển Uyển , xin lỗi nàng.”

Ta ôm lấy cổ hắn, vỗ nhẹ lên vai hắn: “Không sao cả, thiếp không trách chàng  , con cũng sẽ không trách bệ hạ đâu.”

Ta chủ động hôn hắn, mong xoa dịu nỗi đau sâu kín trong lòng hắn.

Cảm xúc lâu nay bị đè nén bỗng chốc bùng nổ.

Thẩm Tịch Ngọc giật tung màn che, liên tục hôn lên tay và trán ta.

Khi mọi thứ trở nên sâu sắc hơn, ta theo thói quen siết chặt cơ thể mình.

Hắn hiểu nỗi lo lắng của ta, khẽ hôn bên tai, thì thầm câu nói đã lặp lại hàng ngàn lần: ” Uyển uyển , nàng là cô nương trong sạch nhất thế gian.”

Ta ôm lấy cổ hắn, nhắm mắt, dòng lệ chảy dài.

Đầu ngón tay ta khẽ dừng lại trên vết sẹo trên vai hắn cả một đêm, vết sẹo ấy vì thân nhiệt hắn mà trở nên bỏng rát.

Bên cửa sổ, những bông ngọc lan chịu đựng sương gió suốt đêm, nhờ mưa gột rửa mà càng thêm tươi thắm.

Giọt sương tụ trên cánh hoa, không chịu nổi sức nặng, theo gió mà nhỏ xuống đất, hòa vào bùn xuân.

Ánh sáng ban mai xuyên qua khe cửa, chiếu rọi trên giường, phác họa hai bóng dáng đang ôm chặt lấy nhau.

Ta khẽ cựa mình, Thẩm Tịch Ngọc liền hôn nhẹ lên tai ta, hơi thở ấm áp vang bên tai: “Uyển Uyển.”

“Mệt…” Ta nhắm mắt, cất tiếng than trách nhỏ nhẹ.

“Phải, là trẫm không tốt, khiến nàng mệt rồi.”

Có hắn bên cạnh, những cơn ác mộng ngày càng xa rời ta.

Ta tiếp tục chìm vào giấc ngủ, đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại.

Lúc đó, hắn đã rời đi.

Sau khi dùng bữa trưa đơn giản, ta hồi phủ thăm mẫu thân.

Vừa đến cổng, ta đã nghe thấy tiếng phụ thân  quát tháo: “Hắn làm trước rồi báo sau, đúng là quá đáng!”

Ta len lén thò đầu ra nhìn, thấy phụ thân dùng tẩu thuốc gõ mạnh xuống bàn, phát ra những tiếng cộc cộc.

Mẫu thân tinh mắt thấy ta, khẽ lắc đầu, ra hiệu bảo ta đừng bước vào, kẻo lại bị phụ thân mắng.

「Nhạc phụ đại nhân, trẫm muốn cưới uyển uyển làm thê tử.」 Phụ thân mặt hầm hầm, bắt chước giọng Thẩm Tịch Ngọc nói, “Ai là nhạc phụ của hắn chứ!”

Ta ngẩn người, chẳng lẽ… Thẩm Tịch Ngọc đã đến rồi sao?

Mẫu thân liếc phụ thân một cái, “Cũng phải hỏi xem Uyển uyển  có đồng ý hay không…”

Phụ thân đi qua đi lại mấy vòng, miệng lẩm bẩm không rõ lời, “Uyển uyển là thiên kim của phủ Thái Úy ta! Hắn… hắn… hắn…”

「Hắn là người mà Uyển uyển yêu thương nhất.” Mẫu thân điềm tĩnh bổ sung.

Phụ thân nghẹn lời, lúng túng quay đầu, “Hắn thừa nhận rồi, ngày thứ hai vào phủ đã để mắt tới con gái ta! Tên du côn! Không biết xấu hổ! Ta có thể để hắn dễ dàng như vậy sao?”

Đột nhiên, ta bị ai đó kéo vào một góc khuất, bàn tay ấm áp bịt lấy miệng ta.

Một hơi thở quen thuộc phả tới, Thẩm Tịch Ngọc mỉm cười nhìn ta, khẽ hôn lên trán, “Sao nàng lại ra đây? Không mệt sao?”

Ta túm lấy tay áo hắn, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói, “Ai cho chàng tới nhà ta vậy?”

“Trẫm muốn cưới nàng.”

Trái tim không khỏi nhảy lên một nhịp.

Ta tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, đôi tai như bị thiêu đốt, “Chàng tay không mà tới cửa sao?”

Thẩm Tịch Ngọc ngẩn ra, khuôn mặt tuấn tú thoáng ngơ ngác, rồi bừng lên niềm vui sướng khôn xiết, “ uyển uyển, nàng đồng ý rồi sao?”

Ta hừ một tiếng, “ bệ hạ còn chưa chính thức cầu hôn ta thiếp mà…”

Thẩm Tịch Ngọc lập tức ôm chầm lấy ta, khiến ta giật mình hét lên một tiếng.

Phủ Thái Úy có một tòa lầu nhỏ ba tầng, là nơi cao nhất trong phủ.

Từ đây có thể nhìn bao quát cả kinh thành 

Hắn mang ta nhảy lên mái nhà.

Lúc này, mặt trời đã ngả về tây, ánh hoàng hôn phủ khắp.

Dù trải qua bao lần thay đổi vương triều, kinh thành vẫn giữ nguyên vẻ phồn hoa ngày trước.

Một dòng sông uốn lượn chảy qua, ánh vàng lấp lánh, đội quân mặc giáp đỏ tuần hành trên đường, hoàng cung uy nghiêm sừng sững dưới ánh chiều tà.

Xa hơn nữa, là những dãy núi trùng điệp nối tiếp nhau.

Gió thổi tung mái tóc ta, Thẩm Tịch Ngọc lấy từ trong tay áo ra một cây trâm phượng, khéo léo búi lại tóc cho ta.

Ngày trước, ngồi trước gương đồng, ta từng mộng tưởng về tương lai của mình và Thẩm Tịch Ngọc.

Bộ giá y được thêu từng mũi kim hình phượng hoàng bay lượn, ta cẩn thận giấu nó dưới đáy giường.

Ta từng mong có một ngày, được hắn nắm tay, bước vào động phòng đỏ rực, chăn cưới đỏ, đôi uyên ương thành thân.

Chẳng ngờ, giấc mộng đẹp ấy khi thành hiện thực, đã trải qua biết bao năm tháng phong sương.

Ánh hoàng hôn nhuộm vàng đôi mắt của Thẩm Tịch Ngọc, như những tia sáng rực rỡ đổ xuống, phản chiếu bóng hình ta và những dãy núi xa xăm.

Hắn cầm lấy tay ta, giữa cơn gió xuân ấm áp, nhẹ nhàng hỏi: 

“ lấy giang sơn này, trẫm cầu nàng làm hậu. Uyển Uyển, nàng có đồng ý không?”

Ta khẽ cười, khóe miệng cong lên.

“thế  thì… miễn cưỡng đồng ý một lần vậy?”

Năm xưa, ta và hắn từng đứng kề vai, nhìn về phương xa.

Trải qua bao năm binh đao loạn lạc, ngày nay, vẫn là người cũ bên nhau.

End